Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 138: Sóng gió thôn Cổ Nham



Hôm trước bởi vì ban đêm nên không thấy rõ được, nhưng sớm tinh mơ hôm nay, khi một đám người trong thôn đến sau bình phong thỉnh an Minh Lan thì nàng lập tức phát giác có điều không ổn. Tổng quản sự Ngô Quang phất một cái, tức thì chúng quản sự phía sau đồng loạt quỳ xuống rập đầu vái chào vấn an Minh Lan. Lúc đã yên lặng, xung quanh không một ai lên tiếng chen vào, khi đáp lời Minh Lan thì hết sức rành mạch rõ ràng.

Chuyện này có hai cách giải thích, hoặc là giống như trước kia lúc Diêu Y Y nghênh tiếp lãnh đạo hoặc lúc tổng kiểm tra vệ sinh, hẳn người trong thôn Cổ Nham đã luyện tập qua trước đó, hoặc là…

Thậm chí nàng vừa mới đề xuất việc muốn đo đạc ruộng đất, Ngô Quang đã trả lời hết sức tự nhiên, còn chuẩn bị sẵn ngư lân sách*cùng danh sách nông hộ, một đám người dưới thì cũng lập tức rối ra rối rít sắp xếp hỗ trợ.

*Ngư lân sách: một loại sổ sách ghi chép đất đai của Trung Quốc cổ đại; nhà cửa, núi rừng, ao hồ, ruộng đất được vẽ nối liền theo thứ tự tương ứng với tên gọi, bởi vì bức vẽ trông như vảy cá nên có tên là ngư lân (vảy cá).

Minh Lan rũ mi mắt.

Trên đời không có bức tường nào chắn được hết gió, có thể nói những hành động vang dội của nàng ở thôn Hắc Sơn lần trước, bất kỳ một gã sai vặt hay tá điền nào đều có thể nói ra. Cùng một chiêu không thể dùng nhiều lần, thôn Hắc Sơn có thể bị nàng đánh không kịp xoay sở, nhưng thôn Cổ Nham thì không được. Hơn nữa, vốn nàng cũng chẳng định đề phòng gì.

Khác với thôn Hắc Sơn, thôn Cổ Nham là gia sản của tội thần bị tịch thu nhiều năm trước, không còn thuộc sản nghiệp của Hoàng trang đã chừng mười năm, khối sản nghiệp này do thái giám ngự phái quản lý, có chữ Hoàng trên đầu, trong trang dù có xảy ra chuyện gì đều ít ai hỏi đến.

Thật ra Minh Lan muốn nhìn xem thôn Cổ Nham này nước sâu bao nhiêu, cảnh tượng thái bình có thể được tô son trát phấn đẹp đến mức nào. Anh em nhà họ Thôi như thường lệ sai người đo đạc đất đai, Công Tôn Mãnh nhận nhiệm vụ đến thăm tá điền, Minh Lan thì gọi đại quản sự Ngô Quang đến nói chuyện.

“… Thì ra quản sự Ngô là họ hàng của Ngô công công của Quản trang ti, thật là thất kính thất kính.” Minh Lan mỉm cười ấm áp như gió xuân.

“Tiểu nhân không dám, chẳng qua là thân thích từ đời tám hoánh nào rồi, may mắn hưởng ké được tí danh kiếm miếng cơm thôi ạ.” Ngô Quang cung kính khom người trả lời, “Sau khi hoàng thượng thưởng thôn trang này, vốn công công có gọi tiểu nhân đến ti cho làm một chức nhỏ, nhưng tiểu nhân đã ở thôn trang này rất nhiều năm, nói đi nói lại cũng có tình cảm, cho nên nếu phu nhân và đại nhân hài lòng với tiểu nhân, tiểu nhân xin được ở lại cống hiến sức lực.”

“Sao lại mặt dày thế được? Ông Ngô đằng nào cũng là họ hàng của Ngô công công, lời này khó tránh không phù hợp, nếu để bên ngoài nói ra nói vào thì càng không hay.” Minh Lan tỏ vẻ do dự.

Ánh mắt Ngô Quang lập lòe, đoạn tiếp tục uốn lưỡi: “Tiểu nhân sao dám xưng ông này ông nọ, chỉ có điều… nhà chú tôi cùng chư vị công công trong cung đều có giao tình khá sâu, nghe nói xưa nay đô đốc khí phách rộng rãi, không câu nệ tiểu tiết cho nên tất cả mọi người đều cam tâm tình nguyện giao thiệp với ngài, ắt hẳn sẽ chẳng có ai lời ra tiếng vào gì đâu.”

Lời này nông có sâu có, đưa đẩy hết sức khôn khéo; Minh Lan cười cười, nâng ly trà lên: “Ngô quản sự nói cũng có lý, nhưng dầu gì tôi cũng chỉ là phận đàn bà, chuyện này vẫn cần phải thương lượng lại với lão gia.”

Sau ba ngày kiểm tra, anh em nhà họ Thôi và Công Tôn Mãnh đến bẩm báo tỉ mỉ mọi chuyện, còn anh em nhà họ Đồ thì phái đàng dưới âm thầm thăm dò tin tức. Sau khi Minh Lan nghe xong, chân mày nhíu chặt, lát sau sai tên đầy tớ gọi Ngô Quang đến.

Sau khi hàn huyên vài câu, Minh Lan ôn hòa nói: “Chuyện này tôi đã ngẫm nghĩ trước sau, cái gọi là gia có gia quy, quốc có quốc pháp, nhà họ Cố không những chưa từng có chuyện để người bên ngoài quản lý sự vụ trong thôn, mà hỏi khắp kinh thành cũng chẳng có mấy hộ dám dùng quản sự thôn trang của hoàng đế ngày trước. Nói tới nói lui vẫn thấy không thích hợp.”

Khuôn mặt hình tam giác xanh tái của Ngô Quang đột nhiên trở nên u ám.

“… Nếu tôi giữ người họ Ngô lại, chưa nói người bên ngoài chê cười nhà họ Cố không quy củ, mà sợ là trưởng bối trong nhà cũng đến mắng ngay ấy chứ.” Minh Lan mỉm cười trêu, xuyên qua tấm bình phong lụa mỏng cẩn thận quan sát sắc mặt của ông ta, nàng dám cược ông ta nhất định không chịu bán mình làm nô đâu.

Sắc mặt Ngô Quang trầm xuống, nhưng chỉ chốc lát đã khôi phục bình thường, than thở: “Phu nhân nói cũng có lý, thế nhưng hiện giờ còn năm sáu chục hộ tá điền vẫn còn nợ tiền và địa tô của thôn, trước mắt sổ sách chưa rõ ràng, tiểu nhân khó mà bàn giao đầy đủ cho phía trên.”

Trong lòng Minh Lan hơi hãi, nàng không ngờ người này ấy mà gan to mật lớn đến thế, lúc này sau tấm bình phong bên cạnh phòng khách phát ra tiếng động, nàng nghiêng đầu nhìn qua, hỏi: “Tổng cộng nợ bao nhiều?”

Ngô Quang đã sớm chuẩn bị, mở miệng đáp ngay: “Nhóm tá điền khất nợ địa tô mấy năm qua ước chừng hai vạn lượng. Thêm nữa ngũ cốc là thức ăn chính, đây cũng là vấn đề đau đầu, nếu một nhà tá điền thu hoạch không đủ thì cũng sẽ vay tiền, tính toán chắc cũng khoảng một vạn ba năm ngàn lượng.”

Minh Lan lấy làm kinh hãi: “Nhiều vậy ư?!”

“Haizzz…” Ngô Quang vờ thở dài, “Những cái khác thì thôi không nói, riêng khoản tiền nợ này mới quan trọng! Tiểu nhân nào có tiền bạc gì, phần lớn là tiền bạc của quý nhân bên trên đấy chứ; huống hồ, nói đến năm trước thôn trang mới được ban thưởng, khoản nợ địa tô này cũng là của hoàng gia!”

Minh Lan bấu chặt ngón tay, cắn hàm răng đến phát đau, đến khi hơi thở bình ổn lại, mới bối rối nói: “Việc này xem chừng khó khăn, quản sự Ngô giúp tôi nghĩ biện pháp…”

Ngực Ngô Quang thả lỏng, quả nhiên là đàn bà con gái, trẻ tuổi nhát gan. Ông ta đã quan sát nhiều ngày nay, biết được Cố Đình Diệp không bao giờ quản mấy việc vặt vãnh lại hết sức cưng chiều vị phu nhân trẻ tuổi này, hầu hết mọi việc đều thuận theo ý nàng; nghĩ tới đây, ông ta mới ân cần nói: “Phu nhân yên tâm, chỉ cần tiểu nhân còn ở đây một ngày thì sẽ giải quyết thỏa đáng hết những chuyện linh ta linh tinh kia giúp phu nhân!”

Minh Lan mỉm cười cho ông ta lui xuống, khi mở bàn tay ra thì trong lòng bàn tay đều là dấu móng tay.

Sau đó nàng không hề làm thêm hành động lớn gì nữa, vẫn chỉ sai người tiếp tục kiểm tra sự vụ trong thôn, ngược lại, Đồ Hổ và Công Tôn Mãnh lại cực kỳ tức giận, toan đi tìm đám người Ngô Quang làm cho ra nhẽ, nhưng đã bị nàng ngăn lại.

Lại qua hai ngày, buổi chiều hôm đó, Cố Đình Diệp chợt trở về, sau khi thay bào phục áo giáp nặng nề, tắm rửa xong thì mặc thường phục ngồi trên kháng ung dung bưng ly trà: “…Binh giới đầy đủ, quân thao chỉnh tề, tuy quân kỷ nghiêm minh không thể so với thời Bạc lão soái nhưng cũng có thể gặp người, hôm nay nghỉ tạm nửa ngày, ngày mai hoàng thượng sẽ xét duyệt.”

Minh Lan cầm hoa quả rửa qua nước sạch, nghe vậy khẽ cười nói: “Chắc cũng chỉ xem cái mã ngoài ấy nhỉ? Nếu Hoàng thượng cho rằng mọi chuyện trong quân thuận lợi thật, vậy khi cần dùng binh chẳng phải là tiêu rồi.”

Cố Đình Diệp thoáng cười khổ: “Chúng ta không có tiên thuật, qua mấy ngày xét duyệt, sao hoàng thượng không biết nội tình được.” Chẳng qua đây là lần đầu tân hoàng xét duyệt quân sự, cho nên dù chỉ diễn mặt ngoài thôi cũng phải thật nghiêm túc.

“Đã thế, vậy bây giờ chàng có thể thở phào rồi?” Minh Lan mỉm cười đưa quả sơn trà cho hắn.

Cố Đình Diệp cắn một miếng trái cây ngọt lịm, khi nhìn đến những ngón tay thon nhỏ trắng nõn như sữa dừa của Minh Lan, giữa mùi hương quả sơn trà vàng óng thoang thoảng xung quanh thì chỉ cảm thấy những ngón tay đó cũng như một món ăn thơm ngon ngạt ngào, hắn lẳng lặng nhìn nàng một hồi.

“Trong thôn trang đã xảy ra chuyện gì à?”

Minh Lan ngước mắt nhìn Cố Đình Diệp, gương mặt nàng rầu rĩ, áy náy nói: “Vốn định đợi chàng làm xong mới nói.”

“Nói đi.”Hắn nhéo nhéo khuôn mặt nàng, hòa nhã nói, “Có những chuyện trọng đại nào nói tôi nghe xem.”

Minh Lan cắn cắn môi, cuối cùng kể hết tất cả những điều đã thấy trong mấy ngày qua cùng với chân tướng ra. Cố Đình Diệp càng nghe sắc mặt càng trầm, dần dần càng mất kiềm chế, cuối cùng giận đến mức không kềm được mà đấm một quyền nặng nề lên bàn trà khiến cho quả sơn trà nằm trên đấy cũng nảy lên.

Minh Lan nhanh với tay chụp lại quả sắp lăn xuống đất, nghiêng đầu liếc nhìn ngoài cửa, may mà Tạ Ngang có bố trí thân vệ canh bên ngoài mấy căn phòng, nếu không chỉ sợ nơi này đâu đâu cũng có tai vách mạch rừng.

“… Vốn em cũng chưa biết gì nhiều, mãi đến khi mấy người A Mãnh báo tin, em thật sự rất tức giận.” Minh Lan đặt từng quả sơn trà vào lại cái lẵng nhỏ bên cành trúc bạch ngọc, “Không chỉ điền tô cao hơn hoàng trang bên cạnh hai ba lần, mà hở tí là họ Ngô còn sai nhóm tá điền làm việc riêng cho hắn, ngày lễ ngày tết đòi tiền đòi người, tìm đủ lý do để tăng tô, một đám quản trang cậy thế tùy ý lăng nhục vợ con nhà người ta, quả đúng không bằng cầm thú. Chỉ là một tên quản sự mà dám bất chấp lẽ trời làm ác đến mức này, em, không cho phép hắn!”

“Lúc bọn họ nói những chuyện kia, em nghe mà hãi.” Minh Lan đặt quả cuối cùng vào lẵng, nét mặt không đành lòng, “Vào đông trời giá rét, người một nhà không củi không lửa, chỉ dựa vào vài món áo đơn chống lạnh, con nít bệnh chết vì lạnh cũng có, mà bởi tiền thuế nặng nề, người già tiếc không dám ăn rồi chết vì đói cũng có, đã thế còn bắt đàn ông phụ nữ phải một ngày xuống ruộng làm việc không quần áo…”

Ho khạc ra máu cũng phải nhịn, cóng đến rách tứa chân cũng phải chịu, con trẻ ở nhà lạnh đói khóc gàn cả cổ cũng phải chịu… Hỏi sao nhóm tá điền không muốn đánh một trận dứt khoát cho được, nhưng trên có tuần kiểm ti nha môn thông tỏ tin tức, dưới có đám quản trang hung ác như sài lang hổ báo, nhóm tá điền bị kìm kẹp chặt chẽ, lại không biết đi đâu tìm ngự sử ngôn quan cáo trạng, mấy lần quật khởi đều bị đàn áp, ngược lại còn bị bóc lột nặng nề hơn.

Viền mắt Minh Lan rơm rớm, nàng không cách nào tưởng tượng được loại tình cảnh này, trong lòng bất giác bừng lên lửa giận, đến cổ đại nhiều năm như vậy, nàng chưa từng căm ghét hay hận thù người nào. Bên trong mỗi người đàn bà đều ẩn núp một con thiêu thân, có thể nói khi bị sinh tồn bức bách, vì xã hội và chế độ bất công, có thể vì kẻ như Ngô Quang mà phát rồ ư? Minh Lan chỉ mong sao bọn chúng chết đi, từng đứa từng đứa một!

Nét mặt Cố Đình Diệp u ám sa sầm, mang vẻ hung ác, nói với Minh Lan: “Tôi cũng từng loáng thoáng nghe qua, nhưng cũng không biết chân tướng là thế nào, không ngờ lại sinh ra một đám súc sinh thế này, tôi để lại người cho em xử lý bọn chúng! Cứ trói lại tống đến nha môn.”

Bộc phát cơn giận rồi, Cố Đình Diệp thở sâu mấy lần, rồi cười lạnh nói tiếp: “Lại còn dám áp chế chủ tử, đám lưu manh này chắc là chán sống rồi! Chắc sống thoải mái quá lâu rồi! Ti gì cung gì, thiên hạ lấy đâu ra nhiều quý nhân như vậy! Chẳng qua ỷ vào tiên đế nhân từ mà cầm tiền vênh váo, hếch mặt sĩ diện, thu nhập một tòa thôn trang một năm là ba ngàn lượng, chẳng qua chỉ mười hai mười ba vụ mùa mà nợ tô đến hai vạn lượng?! Mấy năm nay nơi này gặp họa à, thế sao tôi chẳng biết gì? Để xem đứa nào dám ra đây lý luận!”

Minh Lan cúi đầu, hồi lâu không nói gì, khẽ thở dài: “Nếu có thể sảng khoái trút như vậy, em đã sớm trút ra rồi.”

“Em cố kỵ gì chứ?”

“Không phải cố kỵ, chỉ là…” Nàng than nhẹ, “Nhiều năm trước, cha em có vị đồng niên họ Khâu, bác Khâu cho rằng Tam vương gia có thể đăng ngôi, nhưng dù người có mắt tinh đời thì thế nào? Không đợi Tam vương gia được lập trữ, bác đã mất trước mấy năm vì bị người kết tội bỏ tù, sau vào quân lưu rồi mất. Tam vương gia không có mệnh Hoàng đế, bác Khâu mất một cách oan uổng, nhưng đến bây giờ nào có ai lật lại bản án cho họ Khâu.”

Cố Đình Diệp dần đè cơn giận, cuộc tranh đấu đoạt đích năm đó kéo dài gần mười năm, hầu như kinh động đến nửa kinh thành, văn thần võ tướng liên đới nhiều vô số kể, từ ngày này sang ngày khác, từ năm này sang năm khác, các bên đấu đá công kích nhau liên tục, cho dù chỉ đứng xem bên cạnh cũng chưa chắc đã có kết cục tốt.

Lòng hắn bùi ngùi, lặng lẽ nghe Minh Lan nói.

Minh Lan khẽ khàng: “Thà đắc tội quân tử không đắc tội tiểu nhân, dù tiên đế đã băng hà, nhưng Thái phi và nhóm công công vẫn còn đấy, thế lực của họ cũng chưa hẳn đã mất. Có lẽ lúc này bọn họ chưa có cách nào đối phó, nhưng chỉ đánh rắn không chết, để bọn họ ôm hận qua năm này tháng nọ, trong lòng luôn nung nấu trả thù, đợi cơ hội đâm một nhát sau lưng, khi đó khó nói lắm. Dù sao xé rách mặt và không qua lại lui tới là hai việc khác nhau.”

Ở họ Thịnh, loại dạy bảo này đều do Thịnh lão phu nhân khuyên bảo Thịnh Hoành, đáng tiếc Cố Đình Diệp không có trưởng bối để dựa dẫm.

Cố Đình Diệp nhắm mắt lại, tiếng ve râm ran trên cây hòe lớn ngoài cửa sổ, tiếng dài tiếng ngắn tựa như tiếng lòng Minh Lan, qua một lúc lâu, Cố Đình Diệp mới thở ra một hơi nặng nề, “… Băn khoăn này của em rất đúng. Thế bây giờ em định thế nào?”

“Em không biết.” Khuôn mặt nàng mông lung, “Đám người ghê tởm đáng giết này, em hận không thể chém đầu bọn chúng, đáng tiếc cản trở nơi nơi, động đến chúng thì không tốt, em cũng chẳng biết phải làm thế nào. Có điều em nghĩ, ít nhất thì cũng phải đuổi chúng đi, khi đó thôn trang này mới thật sự là của chúng ta. Không cần nuôi đám cặn bã này để rồi phải lo lắng chịu tiếng xấu thay chúng ngày ngày, nếu thế e em ngủ chẳng nên giấc. Mà hay là…”

“Thế nào?”

Minh Lan cắn răng, nói một hơi: “Chúng ta có thể trả giúp nhóm tá điền món nợ này, chấm dứt một lần cho rõ ràng, rồi tống đám chúng đi cho xong việc!”

Lời vừa ra khỏi miệng, Minh Lan nhanh chóng quan sát sắc mặt hắn, chỉ thấy hắn dường như lấy làm kinh hãi, sau đó trầm mặt suy tư, Minh Lan thấp thỏm lo sợ, tự biết đề nghị này của mình rất thất bại. Thường thường một hộ giàu có sống xa hoa thế nào thì một năm chi tiêu cũng chừng trên dưới năm sáu ngàn lượng, bây giờ lại muốn Cố Đình Diệp xuất ra ba bốn vạn lượng bạc!

Đấy chẳng phải mua quan, cũng không phải khơi thông, thậm chí không phải hưởng thụ; việc này đòi hỏi quá cao ý chứ.

Cố Đình Diệp không nói gì, chỉ chầm chậm lấy một quả sơn trà to mọng từ trong lẵng ra, ngón tay lộ rõ khớp xương chậm bóc vỏ quả, chỉ chốc lát sau một quả sơn trà lồi lõm thịt đã nằm vân vê trên đầu ngón tay hắn.

Minh Lan chợt thấy hoa mắt, phút chốc miệng đã bị nhét quả vào, Cố Đình Diệp phì cười nhìn gò má phúng phính của nàng.

“Chủ ý này hay lắm.” Hắn giãn mày mỉm cười, vẻ mặt thư thả nhẹ nhõm, “Tiền này, tôi chi.”

Không đợi Minh Lan phục hồi tinh thần sau cơn kinh ngạc, hắn đã quay đầu cao giọng phân phó Tiểu Đào đi gọi người. Minh Lan không thể làm gì khác hơn là vào buồng trong ngồi nghe.

…..

“Hách Đại Thành.”

“Có tiểu nhân.”Một quản sự vóc người trung bình tiến lên, đứng khom lưng.

Một cánh tay của Cố Đình Diệp khoát trên bàn trà, dáng người trông nặng như núi: “Cậu dẫn một đội trông chừng tám đứa đám Ngô Quang, cho ăn uống ngon lành, khuyên răn nhẹ nhàng gì đó cũng được, nhưng không được để chúng ra khỏi phòng, cũng không được để chúng tiếp xúc với bất kỳ ai. A Mãnh, cậu cũng đi nữa đi, nếu có ai dám xông vào, cứ dùng công phu của cậu mà tống đi, nói tóm lại, trông chừng thật nghiêm cho tôi!”

Hách Đại Thành chắp tay, cao giọng đáp vâng. Công Tôn Mãnh hết sức phấn khởi đi theo.

Cố Đình Diệp gật đầu, quay sang nhìn Đồ Long, trầm giọng nói: “Cậu hồi phủ mời Công Tôn tiên sinh viết danh thiếp đến nhờ Lữ thông phán của phủ Thuận Thiên phái hai vị Huyện thừa và Thư lại đến đây, cũng nhờ luôn Hạ công công phái hai vị công công đến dẫn người, còn có châu tuần kiểm ti ở nơi này cũng mời đến làm trung gian. Ba ngày đủ không?”

Đồ Long vốn là người đáng tin cẩn, nghe vậy lập tức ôm quyền đáp đủ.

“Gia, thế còn tôi?”Đồ Hổ đã sớm sốt ruột lắm rồi.

“Lão Hổ cậu dẫn người trông chừng trên dưới thôn trang cho tôi, nếu có ai dám gây chuyện…” Cố Đình Diệp nhặt chiếc khăn lụa trên bàn, nhẹ nhàng chà lau ngón tay, “Cố tôi chưa từng mướn tay chân làm màu, đến lúc đó đừng để xảy ra án mạng là được.”

Chiếc khăn lụa trắng muốt trong tay nam nhân dính một vết vàng nhạt, còn thoang thoảng mùi hoa quả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.