Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 160: Bánh bao tới



Hơn một tuần sau là ngày khai giảng.

Cái ngày khiến cho bao nhiêu học sinh thời hiện đại kêu khóc inh ỏi, hãi hùng đau khổ, nhưng đối với các bé gái thời cổ đại chôn chân trong bốn bức tường thì lại mới mẻ tới nỗi muốn nhảy nhót. Mõ chưa điểm tới giờ Mão, hai chị em đã sắm sửa chỉnh tề đến Gia Hi cư.

Một đứa vận áo ngắn thêu cành trúc chớm vàng, nụ hoa hồng nhạt, đeo khoá vàng khắc mây lành rực rỡ, chuỗi ngọc chín khúc bằng vàng điểm mười hai hạt ngọc lưu ly. Đứa kia mặc áo lụa hoa xanh thẫm viền lông sóc, trên người chỉ diện vài đồ trang sức bạc trắng tinh xảo, cổ đeo vòng dương chi bạch ngọc hiếm có, toàn thân toát vẻ linh lung dịu dàng.

Trong phòng yên tĩnh, cửa sổ hơi hé, làn sương lạnh sớm mai thoảng đưa hương hoa cỏ, trên cái bàn đặt góc Đông bày lư hương ngọc tím khắc hình đôi kỳ lân ôm lấy linh chi, hương khói phả ra lượn lờ nơi nắp lư.

Củng Hồng Tiêu và Thu Nương đứng ngay ngắn một bên, văng vẳng nghe gian phía Đông leng keng tiếng bát đũa,Thu Nương kìm nén ý nghĩ muốn quay đầu nhìn ngó, chỉ một mực lặng im. Củng Hồng Tiêu thì ngẩng lên nhìn Minh Lan: “Phu nhân, hay là dùng cơm trước đã.”

“Không cần.” Minh Lan vẫy tay, mặt vương mệt mỏi, giọng nói hơi khàn. Củng Hồng Tiêu chợt thấy sao mà chướng tai gai mắt, bèn lại cúi đầu xuống. Thu Nương tựa hồ không nhịn nổi nữa, hồn vía lên mây, dáo dác ngoái sang hướng phòng bên.

Bấy giờ Đan Quất dẫn hai cô bé vào phòng, hành lễ thỉnh an xong, Minh Lan đang toạ ghế trên liền ngồi thẳng dậy, nét mặt nghiêm trang, hít sâu dồn lực, bắt đầu nói chuyện.

“Ở ngoài không thể so với ở nhà, hết thảy lời lẽ cử chỉ đều phải tỉ mỉ cẩn thận, không được cư xử tùy tiện. Hai chị em con ra ngoài tượng trưng cho thể diện nhà họ Cố chúng ta, ứng xử phù hợp chính là thể hiện nề nếp nhà ta. Việc gì cũng phải nghe nhiều xem nhiều, nói ít làm ít, nhìn kỹ cách người khác hành xử, suy nghĩ kỹ càng, chăm chỉ học hỏi…”

Nàng ân cần dặn dò, hai cô bé trịnh trọng gật đầu đáp ứng. Nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn nghe lời của chúng, Minh Lan bất giác vui mừng, đồng thời hơi ngây ngất. Vốn dĩ nàng không quen với việc giáo dục cảm hoá, chuyên môn nghiên cứu của nàng là nghệ thuật trừng phạt, ví như đánh bao nhiêu gậy, phạt bao nhiêu tiền, thu hồi đất, tống vào tù,… giáo dục tư tưởng thuộc về chuyên của phòng tuyên truyền chính trị ở sát vách kia.

“Thôi ma ma đã dạy con quy củ, ra ngoài không được bướng bỉnh, phải nghe lời tiên sinh, muốn gì phải nói rõ ràng.” Minh Lan nghiêm mặt dặn dò Dung nhi, suy tư giây lát bèn thêm: “Nếu không được thì về nói lại với ta.

Dung nhi đỏ mặt, gật đầu thật mạnh, nhỏ giọng: “Mẫu thân yên tâm, con biết rồi.”

Minh Lan thoáng yên tâm, lại ngoảnh sang dịu dàng bảo Nhàn nhi: “Con là đứa ngoan, xưa giờ thím luôn an tâm về con, phiền con để ý nhiều hơn, đừng để con bé Dung nổi cơn bướng bỉnh.”

Nhàn nhi cười ngọt ngào: “Thím cứ yên lòng, ngài thiết tha dặn dò, chúng con nhất định ghi nhớ.”

Giọng điệu con bé vừa thành khẩn vừa cởi mở, khiến Minh Lan rất hưởng thụ, đột nhiên gian phía Đông vang tiếng hừ khẽ, nhẹ tới nỗi gần như không nghe thấy, song Minh Lan thề rằng nàng nghe ra bất mãn và giễu cợt. Sáng nay, dưới ánh mắt không hài lòng của Cố Đình Diệp, nàng cố nén cơn buồn ngủ mà dậy thật sớm, nguyên do là nàng định khuyên bảo hai đứa học sinh mới lần cuối trước khi đến trường.

Minh Lan nghĩ, dáng vẻ thuyết giáo của mình ắt hẳn rất ngố, nàng cố nén xấu hổ, không ngoảnh đầu lại, giả bộ không nghe thấy.

“Được rồi, các con đi đi. Sau này không cần đến đây nữa, sớm tinh mơ thế này đã phải dậy sớm, đáng thương quá.” Minh Lan tỏ vẻ thương xót, sớm sủa bò dậy đi học là chuyện đáng sợ tới mức nào đây.

Gian phía Đông lại vẳng tiếng một lần nữa, nghe như tiếng đôi đũa sứ men xanh đặt “cạch” xuống giá. Minh Lan nghiến răng, tận lực không quay đầu, được rồi, là nàng muốn ngủ nhiều thêm một lát, cả đầu nàng rặt mỗi việc ngủ nướng được chưa.

Ai nấy trong phòng im bặt, chỉ có Thu Nương đưa mắt dõi nhìn gian phía đông đôi lần.

Nom sắp đến giờ, Đan Quất bèn dẫn hai cô bé ra cửa, Nhàn nhi sải bước đằng trước, Dung nhi hơi lần lữa, đi một bước ngoảnh lại ba lần ngó Minh Lan, đôi mắt long lanh lộ vẻ bất an.

Minh Lan chợt kêu lên: “Dung nhi.” Dung nhi tức thì dừng chân, tỏ vẻ chờ mong.

“Cố gắng đọc sách, đối xử với người khác phải cung kính có lễ, nhưng cũng đừng để người ta bắt nạt, phải nhớ, con họ Cố.” Minh Lan ngẫm ngợi giây lát rồi tiếp: “Trong kinh thành này, cha con chưa từng bị thiệt thòi đâu.” Cậu Hai nhà họ Cố ngang tàng bướng bỉnh từ nhỏ, dùng nắm đấm đánh lần đám quần là áo lượt chốn kinh kỳ, hắn không ức hiếp người khác đã đủ để họ phải niệm Phật rồi.

Vừa dứt lời, gian phía Đông lại phát ra tiếng động rất nhẹ, tựa hồ tiếng cười khẽ, Dung nhi sửng sốt, Minh Lan nghiến răng ken két, vội bảo con bé đi mau, Dung nhi bèn cúi đầu bước ra ngoài.

Sau khi đám hầu gái ma ma đều ra khỏi phòng, một bóng người cao lớn chợt xuất hiện, Cố Đình Diệp đứng bên cạnh giá để khăn, cầm chiếc khăn trắng muốt nhẹ nhàng lau, hắn mặc bộ thường phục bằng gấm Thục màu đỏ vàng, toát ra phong thái chững chạc thành thục.

Thu Nương thấy hắn liền kích động, đôi môi run run không nói nên lời. Củng Hồng Tiêu thì lanh lẹ hơn, vội nói: “Phu nhân bận lâu như vậy, hay để thiếp hầu hạ lão gia và phu nhân ăn cơm nhé.” Nói xong toan đến đỡ Minh Lan.

Cố Đình Diệp cau mày: “Ở đây có người hầu hạ rồi, cô với Thu Nương về trước đi.”

Giọng nói uy nghiêm, không ai dám phản bác, Củng Hồng Tiêu sững người, song nhanh chóng tươi cười đáp ứng, Thu Nương nối gót theo sau, buông thõng đầu âu sầu lưu luyến.

“Hiếm thấy vợ lẽ nhà ai lại thích thỉnh an phu nhân đến thế đấy.” Minh Lan nhìn hai kẻ cô đơn không muốn rời đó bèn ngoảnh lại cười nhẹ với Cố Đình Diệp: “Hầu gia nói xem, vì sao vậy?”

Cố Đình Diệp không đáp, nghiêng người trầm mặc tựa vào Lung Linh các, Minh Lan đành tự hỏi tự đáp: “Tất nhiên là vì chủ mẫu em đây cực kỳ nhân hậu, phẩm chất chính trực lỗi lạc, khiến bọn họ lòng mang ngưỡng mộ, yêu quý không thôi.”

“Còn không mau đến dùng bữa.” Mặt tên kia không đổi sắc, nhưng khoé môi hơi cong, đuôi mày hơi vểnh.

Sau khi hai cô bé đi học được khoảng tám ngày, dựa theo phong tục, Minh Lan phải đến cửa tạ ơn. Một chiều nọ, nàng chuẩn bị lễ mọn đến phủ Trịnh tướng quân, cảm tạ cái ơn tiến cử cùa Trịnh đại phu nhân. Căn cứ kinh nghiệm từ nhỏ, người yên tĩnh trang nghiêm như chị ta chắc chắn không thích ồn ào huyên náo, nói càng nhiều càng dễ bị ghét, Minh Lan bèn chân thành cảm ơn, sau đó im lặng không biết nói gì, cũng không thể vừa đến đã đi, đành phải ngồi đó vét sạch đầu óc, kiếm cớ tăng cường lòng tin.

“Mấy hôm nay Dung nhi nhà em thực sự ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn rất nhiều.” Con bé gọi “mẫu thân” với khẩu khí chân thành hơn nhiều, không giống trước kia gọi bé như muỗi kêu, vừa ngại ngùng vừa bất mãn, đúng là có lúc việc giáo dục tư tưởng vẫn cần tới người ngoài cuộc.

Suy tư giây lát, Minh Lan bèn thêm: “Không cần kè kè theo dõi cũng tự giác nỗ lực.”

Dù Trịnh đại phu nhân không lên tiếng, nhưng vẫn mỉm cười hiền hoà, tựa hồ thích kiểu tự thuật đầy lúng túng của Minh Lan. Cô Thẩm nhỏ thì tươi cười làm rộn bầu không khí: “Cháu chị có kể cháu nhà em là đứa cứng cỏi, hôm đầu tiên sinh hỏi han bài vở có vẻ hơi kém, nhưng hôm sau thì khá hơn nhiều.”

“Đâu chỉ có thế.” Minh Lan nhoẻn cười đầy hàm ý, tận lực cất giọng đầy tin tưởng: “Con bé không bướng nữa, còn biết hiếu thuận bề trên. Nghe nói mấy hôm nay nó đang chăm chỉ luyện thêu thùa, dự định đến Tết biếu em và hầu gia vài thứ đồ nhỏ. Mong trời, Phật phù hộ sư phụ dạy nữ công nhà em, đừng để bị con bé ngốc đó làm cho tức giận.”

Trịnh đại phu nhân buồn cười: “Không sao, chỉ cần cố gắng rồi sẽ ngày một tốt hơn.” Dứt lời, chị ta tựa hồ nhớ tới chuyện gì, bèn nín cười nói: “Con bé nhà tôi vốn dĩ… mười ngón tay cứng như chày gỗ.”

Thấy không khí trong phòng hòa hợp, Minh Lan thầm thở phào nhẹ nhõm. Khi xưa trước mặt anh Trường Bách và bà Thịnh, nàng ỷ vào nhỏ tuổi mà làm nũng, giả vờ ngốc nghếch, nhưng bây giờ nàng làm sao dám bò đến bên cạnh Trịnh đại phu nhân làm bộ đáng yêu được.

Kỳ thực nàng không rành làm thân với người khác, nếu năm đó nàng làm học sinh của ông cụ kiêm BOSS phòng hành chính, có lẽ sẽ khác. Làm học sinh của ông ấy, ai nấy đều am hiểu nói năng đưa tình, lưỡi như hoa sen, chẳng những thuyết phục lý trí, còn đánh động cả tâm linh, nói tới nỗi không làm anh phục thì cũng làm anh thấy phiền chết đi được. Thần tượng của mọi người: Đường Tăng tiên sinh.

*Nguyên văn là thiệt xán liên hoa, ý chỉ những người giỏi ăn nói.

Nói thêm đôi lời, Minh Lan bèn cáo từ, cô Thẩm nhỏ vội đứng dậy, giả bộ nhìn đồng hồ nước bên cạnh, nói: “A, đến giờ này rồi cơ à, chắc bên kia cũng tan học rồi.” Sau đó nhoẻn cười nhìn xoáy sâu vào Minh Lan.

Cô Thẩm nhỏ mất cha mẹ từ bé, anh chị thương hại nên ít quản thúc, quen thói tự do tự tại. Nhưng từ khi vào làm dâu nhà họ Trịnh lại phải tuân thủ phụ đức, cổng lớn không bước cổng trong không ra, ngày ngày đối điện với bà chị dâu trang nghiêm như Diêm vương sống, mỗi tiếng nói cử chỉ đều bị dạy dỗ nên rất đè nén.

Minh Lan biết rõ chị ta đang nghĩ gì, nàng rất muốn giả ngu, nhưng không địch nổi ánh mắt cháy bỏng chờ mỏng, bụng thầm cười khổ, song trên mặt tỏ ra tự nhiên: “Đúng rồi, em vốn định tiện đường đi đón hai đứa bé luôn.”

Cô Thẩm nhỏ thầm sung sướng, cười ngoảnh lại bảo: “Chị ơi, có vài bước đường thôi, hay là em cũng đi đưa cháu gái về nhé.” Trịnh đại phu nhân hờ hững liếc nhìn hai người, cúi đầu nhấp trà, không lên tiếng. Cô Thẩm nhỏ liếc Minh Lan, Minh Lan cúi đầu, bọn họ đang lo sợ, chợt thấy Trịnh đại phu nhân cất giọng: “Vậy hai đứa đi đi.”

Cô Thẩm nhỏ như được đại xá, mau mắn về phòng chỉnh trang rồi kéo Minh Lan ra ngoài.

“Phù, cuối cùng cũng được ra hít thở không khí.”

Trên xe ngựa, cô Thẩm nhỏ liên tục nhấc rèm xe lên ngó nghiêng, mặt mày vui sướng: “Lúc ở Thục thường nghe nói kinh thành phồn hoa trù phú, là địa phương đệ nhất thiên hạ, đáng thương thân tôi, vào kinh lâu như vậy còn chưa được du ngoạn tử tế.”

Minh Lan cười bảo: “Nghe chị nói kìa, chẳng lẽ chị chưa từng ra cửa chắc?”

Cô Thẩm nhỏ bĩu môi, buông rèm bảo: “Không phải đến am, miếu dâng hương, chính là tới đạo quán lập đàn tế lễ. Nếu không thì ăn mặc như khi tế tổ sang các phủ khác uống rượu phẩm trà, khá nhất cũng là đi dạo mấy cửa hàng vàng ngọc, đồ cổ một chút. Như thế đâu giống du ngoạn!”

“Vậy chị còn muốn thế nào?” Minh Lan nghiêng đầu ghé sát vào cái lồng ủ tay nhỏ, nàng lại thấy buồn ngủ nữa rồi.

Cô Thẩm nhỏ sáng bừng mắt, sang sảng nói: “Tất nhiên là đi khắp phố phường núi sông, xem tận nhân tình thế thái mới biết được dưới chân vua là quang cảnh thế nào chứ.” Minh Lan bật cười, hào phóng bỏ tay khỏi lồng ấp, nhét vào chỗ trống giữa đôi tay chị ta, cô Thẩm nhỏ xấu hổ bực bội, kêu to: “Em cứ cười đi!”

Minh Lan thấy chị ta giận bèn ngừng cười, nhỏ nhẹ an ủi: “Em không cười chị, chị nói chí phải, đáng tiếc chúng ta là con gái, làm sao có thể dạo chơi khắp nơi. Em đến kinh thành lâu hơn chị cũng chỉ đi loanh quanh mấy chỗ như thế. Có năm sắc xuân bừng nở, nữ quyến trong nhà đi đạp thanh gần núi, lúc đó em mới được ngắm phong cảnh bên ngoài. Dịp ấy cũng do bà ngoại em ngẫu nhiên nổi hứng đấy, chứ ngoại trừ bà, phu nhân nhà em cũng không hay ra ngoài.”

Cô Thẩm nhỏ càng nghe càng hoài niệm, qua hồi lâu mới thốt: “Giờ mẹ chồng chị không đi đâu được, còn chị dâu thì…” Chị ta thở dài khe khẽ, im tiếng.

Minh Lan cũng phiền muộn, ai mà chẳng thích du ngoạn đó đây, nàng bèn cất giọng vui đùa: “Vậy chỉ còn một cách. Chị mau chóng sinh nhiều con vào, đợi đến khi chị làm bà, con cháu đầy cả sảnh đường, muốn đi đâu cũng được.”

Cô Thẩm nhỏ ngượng đỏ mặt, bướng bỉnh kêu: “Tôi coi cô là tri kỷ, chẳng giấu chuyện gì, cô lại dám trêu tôi! Cô thật quá đáng, tôi không nói với cô nữa.”

Minh Lan cười sặc sụa, lăn lộn trên tấm đệm mềm, đẩy nhẹ vai cô Thẩm nhỏ, dịu dàng: “Chị thân yêu, em sai rồi, chị tha cho em đi, em không dám nữa.” Nàng vắt hết óc dỗ dành cô Thẩm nhỏ mới nguôi.

Cô Thẩm nhỏ dí vào trán Minh Lan, cười mắng: “Em thật quỷ quái, tội cho hầu gia nhà em, không hiểu tu hành kiểu gì mà vớ phải cô vợ đáng ghét đòi mạng như thế. Không phải bị em dỗ cho choáng váng đầu óc thì cũng là bị em làm cho tức chết.”

Hai người tuổi xấp xỉ nhau, vừa nói vừa xúm vào trêu đùa, qua một lát, cô Thẩm nhỏ dần ngồi thẳng dậy, buồn bã nói: “Dù nơi đây tốt nhưng cũng có quá nhiều phiền phức. Còn chẳng tự tại bằng bên đất Thục.” Minh Lan tựa vào đệm gấm, lẳng lặng nhìn chị ta.

Hồi lâu, cô Thẩm nhỏ thấp giọng: “Chị không nỡ rời xa anh trai chị gái.”

Minh Lan vẫn im lặng, nàng chợt nhớ tới công nương Diana nổi tiếng. Một nhân vật bi kịch, lúc vô danh không ai hỏi tới thì mong làm công nương, lúc nổi tiếng tôn vinh phú quý ngập tràn lại muốn tự do và tình yêu, thiên hạ làm gì có chuyện vẹn toàn đôi bên như thế. Cô Thẩm nhỏ muốn hưởng thụ sự phồn hoa trù phú chốn kinh thành, nhưng lại không muốn bị trói buộc, muốn tự do tự tại, có điều đời trước chắc hẳn tích đức không đủ, còn phải nhờ vào vận số nữa.

Ăn được cá mặn thì chịu được khát nước*, muốn hưởng vinh hoa phú quý thì cũng phải chịu được phiền toái.

*Ý chỉ nếu đã nói hoặc làm gì phải gánh vác được hậu quả.

Chuyện nhà họ Trịnh từng là đầu đề câu chuyện một thời trong giới quyền quý kinh thành, Minh Lan cũng có nghe thấy.

Lúc cô Thẩm nhỏ vào làm dâu, nghĩ có chị gái là Hoàng hậu làm chỗ dựa, từng vào cung giận dỗi cáo trạng, hy vọng hoàng gia ra mặt triệt tiêu uy phong của bà chị dâu, chị ta cũng thoải mái đôi chút.

Nào ngờ Trịnh đại phu nhân còn mạnh mẽ hơn, so với việc chị ta một thân một mình khóc lóc kể lể cho chị gái, hoàng hậu còn chưa nghĩ ra phải nói thế nào với Trịnh đại phu nhân, người ta đã quỳ xuống trước mặt Trịnh lão phu nhân, đanh thép kêu “thiếp thân tầm thường, không xứng làm dâu cả nhà họ Thẩm”, sau đó tự xin bỏ chồng về nhà mẹ đẻ.

Trịnh lão phu nhân bảy, tám mươi tuổi bị doạ bay nửa hồn phách, mẹ chồng nàng dâu mười mấy năm, tình nghĩa không giống bình thường, xưa nay bà luôn hài lòng với dâu cả, thêm vào đó Trịnh đại phu nhân một tay lo liệu việc nhà, sinh con đẻ cái, cả nhà hoà thuận, làm sao mà bỏ được. Trịnh lão phu nhân lập tức lê tấm thân thể ốm yếu khó chịu nổi, mặc trang phục cáo mệnh phu nhân vào cung thỉnh tội, xin khoan thứ.

Nhất thời, nơi nơi thảo luận tới tấp.

Nói là thảo luận, kỳ thật không hề có tranh chấp, dư luận một mực nghiêng về phía Trịnh đại phu nhân. Chị ta xuất thân thế gia đức cao vọng trọng, luôn có tiếng thơm, tổ tiên còn có bậc cha chú được cung phụng ở thái miếu, đền thờ trinh tiết ghi tên một hàng người nhà chị ta (nề nếp thật đáng sợ), chính chị ta lại là người phụ nữ đoan chính hiền đức nổi danh kinh thành.

Cô Thẩm nhỏ vào làm dâu chưa được đôi ngày đã ép bà chị dâu tài đức vẹn toàn như vậy không sống nổi, quả thực khiến người người phẫn nộ. Cái vị trí ngoại thích của họ Thẩm còn chưa ngồi vững đã dám kiêu ngạo kiêu ngạo ngang ngược, không coi ai ra gì như vậy, sau này ắt thành đại họa.

Ông bố Thịnh Hoành còn tiết lộ, ngôn quan ngự sử trong triều đã viết xong sớ vạch tội, lăm le nộp lên trên.

Không chỉ vậy, ngay cả Khánh Ninh trưởng công chúa dẫn dầu nữ quyến hoàng tộc cũng rất không hài lòng.

Trung Kính hầu họ Trịnh là gia đình tốt, vừa hiển quý vừa lương thiện. Sao nào? Công chúa quận chúa, quý tộc con vua như chúng tôi còn không dám coi thường chị em dâu, ấy thế mà em gái Hoàng hậu như cô lại dám ra mặt? Đúng là cái thói nhà giàu mới nổi, định học đòi Thái Bình công chúa* đấy phỏng.

*Thái Bình công chúa: Con gái vua Đường Cao Tông Lý Trị và Võ Tắc Thiên, em gái vua Đường Trung Tông và Đường Duệ Tông, cả đời rất được cha mẹ và các anh trai yêu thương, quyền lực một thời.

Thánh Đức thái hậu và các vương phi càng thêm nhạo báng khinh thường.

Nhớ khi đó Minh Lan còn oán hờn đôi câu, anh Trường Bách chỉ cười nhạt: “Đó chẳng qua là ‘gậy diệt uy phong*’, hoàng thượng giải quyết nhanh thôi.” Sau này Minh Lan mới biết, đối với thế lực ngoại thích mới, nhóm quan văn theo thường lệ sẽ hăm dọa đè ép một phen, huống chi, cô Thẩm nhỏ còn có một ông anh rể luôn ra sức chế tạo thương hiệu anh rể của hoàng đế có phẩm cách”nhân hiếu song toàn”.

*Thời xưa khi phạm nhân đến nơi sung quân, để diệt trừ sự kiêu ngạo, theo lệ sẽ bị phạt đánh hai mươi gậy.

Quả không ngoài dự liệu của anh Trường Bách, các vị quan lại tâm phúc bắt cơ hội nhanh, hoàng đế chớp thời cơ càng nhanh hơn. Ông ta thương lượng với hoàng hậu, không biết khuyên nhủ hay trách cứ, tóm lại hoàng hậu tức thì cho gọi nữ quyến họ Trịnh vào cung, giành lấy thời cơ trước khi Thánh Đức thái hậu gây khó dễ, nghiêm khắc giáo huấn em gái ruột, lại sai hai vị ma ma tới ước thúc hành vi, cuối cùng tỏ ra ôn hoà an ủi mẹ chồng nàng dâu nhà họ Trịnh, thưởng vô số đồ, việc này mới coi như xong.

Cô Thẩm nhỏ thảm thương nhất, cứ ngỡ chỉ là cáo trạng nho nhỏ (hồi bé chị ta vẫn làm thế), nào ngờ chị gái mắng xong đến anh trai, anh trai mắng xong đến thái hậu, thậm chí là cả hai bà. Về nhà, sắc mặt bố mẹ chồng khó coi là đương nhiên, ngay cả chồng cũng không hài lòng, liên tục nhận lỗi với anh cả. Qua trận này, cô Thẩm nhỏ bèn ngoan ngoãn lại.

“Thật ra…” Cô Thẩm nhỏ học theo dáng vẻ Minh Lan, cũng ngả đầu vào đệm mềm, thở dài khe khẽ: “Chị ấy, dù không thích nói đùa, nhưng thực ra rất tốt.” Chị ta không ngốc, không phải không nhìn ra chân tình giả ý, không biết được ai tốt ai xấu.

Nói cho cùng, Trịnh đại phu nhân không phải người hà khắc, chị ta không bắt cô Thẩm nhỏ phải thỉnh an theo sát hàng ngày, cũng không xem thường hay châm chọc. Chẳng qua là chị ta ngăn không cho cô Thẩm nhỏ xuất đầu lộ diện, không được đòi quấn lấy Trịnh tướng quân để ra ngoài du ngoạn.

Ngoài ra, thỉnh thoảng chị ta còn chỉ dạy lễ tiết xã giao, để cô Thẩm nhỏ không nói năng xử sự sai lầm, miễn cho bị chê cười. So với các nhà phú hào khác, hoặc bằng mặt không bằng lòng, hoặc lục đục với nhau, hoặc lạnh lùng nhìn chị em dâu bị cười nhạo thì tốt hơn nhiều.

“Nhảm nhí, ai mà chả biết. Chị đừng sống trong cái phúc mà không biết hưởng, bụng dạ chị ấy tốt lắm.” Minh Lan trêu chọc.

“Ôi, ngay cả hoàng hậu nương nương cũng nói vậy, bảo chị phải biết trân trọng, người tốt như thế, gia phong trong sạch nghiêm chỉnh như thế, ai nấy đều tuân thủ quy củ, chị tu đời nào mới được đến, chị ấy bảo chị phải nghe lời chị dâu, không được càn quấy.” Khẩu khí của chị ta có vẻ “không thể cứu vãn”.

Đây cũng là chỗ cao minh của Trịnh đại phu nhân. Bất luận bên trong thế nào, bề ngoài chị ta luôn dốc sức che chở cô Thẩm nhỏ, bày ra dáng vẻ “đó là em dâu tôi, nhà chúng tôi sẽ dạy dỗ, không đến lượt người ngoài xỉa xói”. Từng có kẻ chê cười cô Thẩm nhỏ không chu toàn lễ nghi, điệu bộ chả khác gì gái quê, ngay lúc ấy Trịnh đại phu nhân sầm mặt, phất tay áo bỏ đi. Lâu ngày, ngay cả hoàng hậu cũng sinh lòng kính trọng, thường mời chị ta vào cung trò chuyện. Đó cũng là lý do vì sao trong một đống người, Minh Lan quyết định chọn chị ta để đột phá.

Đó là người thông minh, chốn khuê các quả nhiên ngọa hổ tàng long. Nhưng…

“Chị này, nếu lúc trước…” Minh Lan cân nhắc, dè dặt hỏi: “Chị dâu chị thật sự dám bỏ chồng về nhà hả?” Lời này vốn không nên hỏi, nhưng trong lòng nàng tò mò như bị mèo cào.

Cô Thẩm nhỏ liếc xéo Minh Lan, suy nghĩ giây lát, từ tốn gật đầu, mặt lộ vẻ chật vật: “Chị vốn không tin, nhưng bây giờ vào làm dâu được hai năm, theo chị thấy…” Chị ta thở dài một hơi: “Gia giáo nhà mẹ đẻ chị ấy coi nhẹ sống chết, coi trọng lễ pháp, tính tình chị ấy xác thực như thế, có khi còn dám bồi thường tính mạng ấy chứ.”

Minh Lan ngã ngửa ra sau, ôm ngực vỗ về, người nghiêm túc không dễ tổn thương được đâu.

Sớm có người tới biệt viện phủ Trung Kính hầu thông báo, đến khi tới chỗ gác cổng, mấy cô bé và đám hầu gái ma ma đã đứng chờ sẵn.

Cô bé con nhà họ Trịnh phóng khoáng đáng yêu, tựa hồ rất thích cô Thẩm nhỏ, hai cô cháu vừa thấy nhau liền tay bắt mặt mừng đi về phía xe ngựa, bảo phải đến Khẩu Thủy các mua bồ câu non nướng, lại sang Tử Vân trai xem giấy trắng Huy Tuyên, đặng tặng thưởng cho cô bé chăm chỉ học hành, ngày ngày tiến bộ. Nhìn cái vẻ hăng say của cô Thẩm nhỏ, ắt hẳn ở phủ Trịnh thật buồn bực.

Đối với hành vi lấy trẻ con làm cái cớ, Minh Lan thầm khinh bỉ.

Hai cô bé đi cùng xe ngựa với Minh Lan, trên đường ríu ra ríu rít kể lại những chuyện thú vị trong lớp học, không chỉ Nhàn nhi vốn yêu đọc sách, ngay cả Dung nhi cũng hăng hái vô ngần. Tiết đại gia dạy học không chỉ chú trọng vào sách vở, dù Dung nhi không giỏi đọc sách nhưng lại giỏi Toán, người khác còn đang sờ bàn tính, con bé đã tính nhẩm xong rồi.

“Dù sao cũng tiện đường, hay là qua thăm chị Năm.” Minh Lan thấy hai đứa nói năng phấn khởi, bèn đột nhiên nảy ý định, hôm nay thời tiết ôn hoà, huống hồ người lười như nàng hiếm khi ra ngoài, nếu đã đi, chi bằng tiện thể.

Xe ngựa dừng trước cửa lớn sơn son, nhà họ Văn nằm giữa ngõ Điềm Thủy, là một căn nhà ba sân rộng rãi.

“Em dám đến tay không hả?” Như Lan đỡ eo bằng một tay, mình vận áo khoác da chồn trắng thêu trăm bướm đỏ tươi, đầu vấn búi tóc tròn gọn ghẽ, cắm thêm cây trâm vàng ròng khảm Nam châu to tròn bắt mắt.

Nàng ta ưỡn bụng, mở miệng là xổ ra như vậy. Minh Lan không khỏi chán nản, có loại chị em thế này thật giảm thọ: “Em ngẫu hứng ghé chơi, nào mang đồ gì! Nếu chị không thích, sau này em bảo người mang quà tới, còn em đây thì khỏi cần tới.”

“Sao thế được, sao thế được.” Như Lan vốn buột mồm, trong lòng đâu có thèm muốn thực sự, chị ta vui mừng mời Minh Lan ngồi xuống: “Em may mắn đấy, hai kẻ đáng ghét trong nhà ra ngoài rồi, anh rể em thì sang nhà dì có việc.”

Bấy giờ, Hỉ Thước ăn mặc theo lối phụ nữ có chồng bưng khay trà vào cửa, nghe vậy bèn không kìm nổi, trách: “Đại phu nhân của tôi ơi, sao cô lại..” Dứt lời dáo dác nhìn quanh, không thấy có người ngoài, bèn tiếp: “Nhỡ đâu quen miệng lộ ra thì sao.”

Như Lan hết cách với con bé, đành chu môi nói: “Được rồi, đây mới là kẻ đáng ghét nhất đây này.”

Minh Lan tủm tỉm nhìn Hỉ Thước, dịu dàng bảo: “Em có khoẻ không, nếu thấy mệt thì đừng giấu diếm chịu đựng. Cứ việc nói với chị Năm, chị ấy là người một mực đòi hai vợ chồng em đến mà.”

Hỉ Thước đặt khay trà xuống, che miệng cười: “Cô Sáu nói gì thế, là em không nỡ rời tiểu thư nhà em, khẩn khoản van nài mới được đến đây. Cô Sáu vẫn thích chọc ghẹo như xưa. Hôm nay lão phu nhân và Nhị phu nhân ra ngoài, phu nhân ở lại trò chuyện lâu hơn với Đại phu nhân nhà em nhé…” Vừa nói vừa lưu loát chỉ huy hầu gái ra vào bày điểm tâm trà quả.

Hai chị em ngồi xuống, Như Lan thoáng ngắm nghía Minh Lan, áo lông chồn nhuộm màu xanh bảo thạch, đây là cống phẩm ngự ban, bên ngoài không bán. Cả người mộc mạc, không mang trang sức, ngoại trừ cây trâm phượng ngẩng đầu ngậm hạt châu bằng vàng ròng khảm ngọc bích, chuỗi ngọc buông rủ to bằng ngón cái nghiêng xuống bên trán, rung rinh khe khẽ, nhấp nháy rạng rỡ.

Từ sau khi lấy chồng, mỗi lần gặp Minh Lan ăn vận tôn quý, trong lòng Như Lan luôn không thoải mái cho lắm, nhưng hôm nay… Chị ta cúi đầu khẽ vuốt bụng, thoáng nhìn Dung nhi bên cạnh. Vừa gả tới đã có đứa con riêng lớn như vậy cũng đủ gai mắt.

Nghĩ vậy, chị ta không còn thấy mê đắm vinh hoa phú quý của Minh Lan. Bụng thấy dễ chịu hơn nhiều, chị ta bèn nổi lòng từ ái, tiện tay cầm một nắm kẹo đưa cho Dung nhi và Nhàn nhi, lại gọi hầu gái ma ma dẫn bọn chúng đi chơi.

“Không cần sinh con cũng có thể làm mẹ là cảm giác thế nào?” Như Lan khẽ nói, mắt ánh vẻ xấu xa.

Cái đồ thối miệng này! Minh Lan bực bội siết chặt khăn. Nàng tức thì phản pháo đầy bình tĩnh sắc bén: “Chị Năm có bản lĩnh thì cả đời này chỉ làm mẹ của con mình thôi nhé.”

Như Lan không khỏi nghẹn họng, lời này chị ta còn chưa dám cam đoan. Dù chị ta bộc trực nhưng không hề ngây thơ, ước vọng mong mỏi nhất bây giờ là có thể sống ân ái với chồng hơn hai mươi năm, đợi đến khi con cái trưởng thành, lúc ấy chị ta bận lấy vợ, bận gả chồng cho con, thậm chí ngậm kẹo đùa cháu thì cũng không ngại xếp hai đứa thành thật vào phòng, san sẻ hầu hạ chồng.

Minh Lan vui vẻ nhìn vẻ mặt thoắt xanh thoắt hồng của Như Lan, sắc diện thay đổi đặc sắc, từ bé đến giờ nàng chưa từng chịu thiệt từ miệng lưỡi chị ta bao giờ, huống hồ là hiện giờ. Đấu khẩu xong, tốt xấu gì cũng phải hỏi han đôi lời, dù sao chị ta cũng là phụ nữ có thai, không thể ức hiếp quá mức. Minh Lan ngồi thẳng lưng, mỉm cười hoà nhã: “Dạo này chị Năm có khoẻ không? Có cần em giúp gì chăng.”

Như Lan đỡ trâm vàng bên tóc mai, lườm xéo Minh Lan một cái mới đáp: “Đại phu và các bà ma ma đều nói cơ thể chị rất khoẻ, không có gì phải lo, chỉ có hay thèm ăn thèm ngủ thôi. Một ngày ăn năm bữa, hễ mở mắt là đang gà gật, còn nhắm mắt thì y như rằng đã say giấc, tựa hồ uống mê hồn dược. Song bây giờ tốt hơn nhiều rồi. Còn cả…”

Minh Lan nghe mà cười ha hả, không biết vì sao, trong lòng nàng chợt dâng dự cảm.

Ra khỏi nhà họ Văn đã là giờ Thân ba khắc, đoàn người từ tốn chạy xe về phủ. Xuống xe, hầu gái ma ma tự khắc dẫn hai đứa trẻ về, Minh Lan vừa vào phòng liền thấy Đan Quất nôn nóng đi đi lại lại, vừa thấy nàng, chị ta vội chào đón, rối rít thưa: “Phu nhân, ngài cuối cùng cũng về rồi. Chỗ Thái phu nhân đã tới mời ba bốn bận, song ngài lại ra ngoài, bà cô tới chơi.”

“Ai cơ?” Minh Lan uể oải toàn thân, đang định nằm vật ra giường.

“Bà cô!”

Quả là một ngày bận rộn, là đề tài viết văn hay ho cho đám tiểu học.

Sảnh bên của Huyên Ninh đường mở rộng, chính giữa có hai vị lão phu nhân ung dung hiển quý đang ngồi, một bà là Thái phu nhân, bà kia là em gái ruột của Cố lão hầu gia, gả vào họ Dương thế gia vọng tộc.

“Cháu chào cô ạ.”

Minh Lan chân thành cúi người, nhỏ giọng hành lễ. Dù sao cũng đã chậm, nàng dứt khoát rửa mặt chải đầu tử tế, thay đổi quần áo mới đến.

Bà cô họ Dương mặt tròn, vốn dĩ nét mặt hiền hoà, song bây giờ lại tỏ ra châm biếm: “Vợ cháu Hai vội nhỉ, tôi sắp đi rồi cô mới về. Nhìn thấy mặt cô chẳng dễ dàng gì.”

Minh Lan liếc nhìn Thiệu thị và Chu thị bên cạnh, cung kính đáp: “Thưa cô, hôm nay Minh Lan đến phủ Trịnh lão tướng quân để cảm tạ cái ân tiến cử thầy giáo. Hai hôm trước cháu đã nói với Thái phu nhân, chị dâu và em dâu. Minh Lan thật sự không biết hôm nay cô đến, nếu không chắc chắn không dám rời phủ.”

Bà cô họ Dương mỉm cười, ngoảnh sang bảo Thái phu nhân: “Con dâu chị nhanh mồm nhanh miệng thật. Tôi nói một câu nó đốp lại tám câu mười câu. Thật không dám lĩnh giáo.”

Minh Lan chỉ cười không nói. Lên tiếng đồng nghĩa với ngụy biện, im lặng không khác gì ngầm thừa nhận, tóm lại đều sai. Cái người ngay mà cả ngày nàng lấy chồng cũng không về uống rượu mừng, phỏng chừng cũng chẳng thân cận mấy. Nếu vậy, nàng chỉ nói lời cần nói, đáp lời cần đáp, tận hết lễ nghi, còn lại nàng sẽ không để trong lòng. Bầu không khí trong phòng tức thì chùng xuống.

Bà cô Dương gia soi mói Minh Lan. Minh Lan thì nhìn xuống chân, im lặng nhẩm đếm, định bụng đếm tới một trăm liền tự ngồi xuống. Thái phu nhân ra chiều thản nhiên bình tĩnh, không hề có ý giảng hòa. Chu thị tự nhiên không lên tiếng, Thiệu thì không đành lòng, liếc nhìn Thái phu nhân, lại nhìn Minh Lan, từ tốn đứng lên.

“Em mệt không, mau ngồi xuống đi.” Chị ta vừa kéo Minh Lan ngồi xuống bên cạnh, vừa cười nói: “Hôm nay trong nhà có việc vui, hôn sự của em Bảy chúng ta xác định rồi.”

Minh Lan thoải mái tựa vào lưng ghế, tỏ vẻ “vui mừng”: “A, thật ư, vậy phải chúc mừng Thái phu nhân rồi. Là nhà ai may mắn rước được em Bảy nhà ta thế?”

Thiệu thị cười đáp: “Là nhà Hàn phò mã, chồng Khánh Xương trưởng công chúa, cậu ấy là con thứ ba trong nhà.”

“Nhà họ Hàn à, phò mã có phải là con thứ của lão Trấn Nam hầu không?”

Minh Lan sở dĩ nhớ rõ là bởi phủ Trấn Nam hầu cũng có một vị công tử chơi bời nổi danh như Cố Đình Diệp, có điều từ khi hắn ta rửa tay gác kiếm, vị công tử quần là áo lượt kia liền độc chiếm một cõi. Lúc vợ chồng tán gẫu, Cố Đình Diệp thường lấy người này ra làm ví dụ, vui đùa đắc ý tự khen bản thân là lãng tử hồi đầu.

Thái phu đặt chén trà xuống, vui vẻ ra mặt, ra chiều dè dặt: “Được như thế phải cảm ơn bà cô giúp đỡ mai mối. Tuy nói cái Bảy không may mắn, cha qua đời trước khi tìm được nhà chồng, nhưng may mà có bà cô, thật tốt quá.”

Bà cô họ Dương tươi cười, sắc nâu vàng trên áo gấm loé sáng, bà ta nói: “Cái Bảy tất nhiên có phúc. Cậu Ba nhà họ Hàn tuổi còn trẻ đã là Lẫm sinh, do ra ngoài với Hàn phò mã nên mới kéo dài hôn sự, bây giờ về kinh, bà mai đạp phá cửa nhà ấy chứ. Tôi mới tiện thể đề cập, tài danh của cái Bảy ai nghe chẳng thích, bởi vậy họ bèn nhờ tôi giúp.”

“Đúng là mối hôn sự tốt.” Minh Lan phối hợp biểu thị vui sướng vô ngần.

“Cũng do bà cô nhớ tới, thật không biết đáp tạ thế nào.” Thái phu nhân thân mật lôi kéo, bà ta cười thoả mãn, nếp nhăn nơi khoé mắt hằn thành đoá hoa: “Hiếm có là ở chỗ công tử nhà họ Hàn yêu văn từ nhỏ, cái Bảy lại đọc đủ thứ thi thư, còn đúng dịp phò mã về kinh, đây chính là ông trời tác hợp!”

Nhất thời, ai nấy trong phòng chúc mừng tới tấp, Thái phu nhân tươi cười chân thành.

Minh Lan biết vì sao bà ta vui vẻ thế. Mối hôn sự này đích thực không tồi.

Từ lúc Tĩnh An hoàng hậu qua đời, cung đình đại loạn, tù tội khắp nơi, các công chúa dưới gối Võ hoàng đế đa phần chịu liên lụy, không phải lấy chồng một cách qua loa thì cũng là buồn bực mà chết, không mấy người có kết cục tốt. Khánh Ninh trưởng công chúa là may mắn ngoại lệ, Khánh Xương trưởng công chúa cũng vậy.

Mẹ bà ta qua đời trước Tĩnh An hoàng hậu, bà ta tránh thoát cuộc tranh chấp đẫm máu, bình yên trưởng thành, sau đó được tiên đế kiêm anh trai ra mặt kết đôi cùng phò mã.

Nhân duyên của Khánh Xương công chúa trong cung đình không tệ, có tiếng nói trước mặt tiên đế, quan trọng hơn, dù chồng bà ta không thể tập tước vị Trấn Nam hầu, nhưng Hàn phò mã là người cần cù chăm chỉ, hành xử linh hoạt, rất được tiên đế coi trọng. Bao năm khổ công, phủ phò mã đã sớm thịnh vượng hơn phủ Trấn Nam hầu đang dần suy thoái.

Gia thế vinh hiển hưng vượng, cha mẹ có quyền thế, cộng thêm bản thân đọc sách tấn tới, sau này không cần phải kiêng kị ông anh vợ Cố Đình Diệp. Ừm, hôn sự này rất tốt, khó trách hai bà lão này mừng rỡ như hoa.

Có Chu thị và Thiệu thị hết lòng phụ hoạ, Thái phu nhân và bà cô họ Dương càng nói càng rôm rả, thình lình thoáng thấy vẻ mặt Minh Lan như đi vào cõi thần tiên, hiển nhiên không đủ nhiệt tình, bà cô họ Dương liền không vui, chợt cất tiếng: “Vợ cháu Hai?”

Minh Lan chẳng sợ bị điểm danh bèn vội vã ngẩng đầu, bà cô họ Dương cười lạnh: “Nam lấy vợ nữ gả chồng, sinh con đẻ cái là luân thường đạo lý. Người như cô có thể vào cửa họ Cố chúng tôi là may mắn lắm, cơ mà cô gả tới gần một năm, tại sao bụng vẫn chưa có động tĩnh gì?”

Minh Lan thầm oán, bà này hay thật, cái bà chị cả của vị ngồi cạnh bà kia, vào cửa bảy, tám năm vẫn chưa sinh nở, sao lúc đó không thấy bà đến giảng “luân thường đạo lý” hử!

Bà cô họ Dương thấy Minh Lan không đáp thì càng thích thú lớn lối: “Kể cũng đáng thương, trong số đích tôn nhà chúng ta chỉ có mỗi Hiền nhi là con trai, đúng là ít ỏi đến đau lòng. Hay là thế này, để tôi cử hai đứa hầu gái nảy nở tới cho cậu Diệp hưởng dụng, cũng chia sẻ giúp cô đôi điều. Được chứ?”

Minh Lan trong lòng bùng cháy, nàng cười lạnh, mặc dù nàng có đầy bụng lý do từ chối, nhưng nàng không hề định phản bác theo lý lẽ, đối phó với loại người hoang đường như vậy căn bản không cần nói lý, chơi xấu là tốt nhất, còn có thể lôi cả bà Tần lớn ra làm cớ.

Đương mở miệng, chợt nghe ngoài cửa vang tiếng thông báo: “Hầu gia đến!’

Nụ cười trên mặt Thái phu nhân bỗng đông cứng, vẻ mặt thích thú khi đùa giỡn con mồi của bà cô họ Dương cũng sững lại. Thiệu thị và Chu thị liếc nhau, tức thì tuân theo quy củ, kiêng kỵ ra sau bình phong, Minh Lan chậm rãi đứng ra giữa phòng.

Tiếng bước chân vững chãi dồn vang, Cố Đình Diệp mạnh mẽ bước tới, vẻ mặt hắn lạnh lùng uy nghiêm, lễ phục màu đỏ thắm trên người hắn vẫn tươi sắc, hắn đi thẳng vào. Đứng trong sảnh, đôi mắt sâu như mực không hiện hỉ nộ, hắn liếc nhìn hai vị bề trên, hai người họ tức thì thầm giật nảy.

Hắn mau chóng ôm quyền hành lễ, hàn huyên đơn giản rồi ngồi xuống cạnh ghế thái sư.

“Diệp nhi, lâu lắm không gặp, vừa nãy…” Bà cô họ Dương miễn cưỡng cười, còn chưa dứt lời đã bị Cố Đình Diệp xen ngang: “Vừa nãy ở cửa, cháu đã nghe thấy lời cô.”

Bà cô họ Dương sửng sốt, khuôn mặt bảo dưỡng thoả đáng gượng gạo, Cố Đình Diệp thản nhiên nói: “Đình Diệp cảm tạ cô quan tâm. Có điều…” Hắn cười cười, khóe miệng buốt lạnh: “Tặng quà phải hợp lòng người mới tốt, cô chắc hẳn biết Đình Diệp muốn nhất là cái gì.” Bà cô họ Dương bị hỏi vặn lại, bà ta thật sự không biết dụng ý của hắn, cứ sững người ra.

Cố Đình Diệp nhìn hai vị bề trên, giọng nói càng lúc càng lạnh: “Con trai dòng chính. Bây giờ Đình Diệp muốn con trai dòng chính. Không biết cô có thể giúp được gì chăng?”

Bầu không khí trong phòng lạnh cóng, bà cô Dương gia sầm mặt, ngực phập phồng kịch liệt, có lẽ tức giận vô vàn, sắc mặt Thái phu nhân cũng rất khó coi, ngón tay trắng ngà siết chặt tấm khăn.

Tình thế phút chốc đảo ngược, Cố Đình Diệp lạnh lùng nhìn hai người họ, mắt đầy vẻ châm chọc, thẳng thừng thốt: ” Cô sinh ở nhà gia thế, cũng gả vào nhà thế gia, thiết nghĩ phải biết, những nhà như nhà ta, con dòng chính con vợ lẽ có khác biệt hay không và khác biệt lớn đến thế nào.”

Đương nhiên có khác biệt. Minh Lan rũ đầu đứng một bên, trong lòng cười ha hả, cố gắng nín cười.

Những nhà có tước vị tuy được lần lượt kế tục, nhưng cần phải báo cho Tông Nhân phủ mời hoàng đế ngự phê, trong đó lý do dễ bị bới móc nhất chính là “không có con trai trưởng kế tục, phải xem xét, hoặc đổi chi thừa kế, hoặc đoạt tước.” Ý nói nếu có con trai dòng chính, vậy việc kế tục là hợp lý, không có gì phải bàn, nhưng nếu không có con dòng chính, muốn để con vợ lẽ tập tước thì phải được hoàng đế hoặc Tông Nhân phủ nể mặt.

Nói cách khác, nếu Cố Đình Diệp không có con trai dòng chính, Cố Đình Vĩ – con vợ cả, hoặc Hiền nhi – con trai trưởng dòng chính có lý do để thừa kế. Đang lúc quyền thế hùng mạnh, Cố Đình Diệp tất nhiên sẽ không dễ dàng bị thao túng, song nếu sau khi hắn qua đời, để lại cô nhi quả phụ không nơi nương tựa, lại có kẻ rắp tâm rình rập thì chuyện mới phiền phức.

“Cô thật sự không biết, hay là có ý đồ khác?!”

Cố Đình Diệp lạnh lẽo nhìn bà cô, từng chữ tàn nhẫn, từng câu áp sát, dội vào lòng người.

“Cậu có ý gì!” Bà cô không nhẫn nhịn được nữa, đứng phắt dậy, hằm hằm chất vấn.

Cố Đình Diệp lạnh nhạt: “Trong lòng cô biết rõ.”

Nếu nhìn theo phương diện rắp tâm hiểm ác, giả như Cố Đình Diệp mê đắm vợ lẽ xinh đẹp, lạnh nhạt vợ cả, vậy bà ta đưa hai đứa hầu tới chẳng những không thể giải quyết vấn đề con cái, còn gây trở ngại cho việc sinh con dòng chính.

10 năm trước Phú An hầu phủ xảy ra việc anh em tranh đoạt tước vị, kiện cáo gây gổ tận ba năm. 18 năm trước phủ Xương Hưng bá  bị đoạt tước, thậm chí năm rồi Cẩm Hương hầu dẫn đầu bị biếm chức, tất cả đều do hai chữ “đích thứ” gây ra.

Bà cô họ Dương tức run cả người, nghẹn tới nỗi mặt mày tím tái, không nói nên lời.

Thái phu nhân thấy tình hình này, sợ bà ta có làm sao thì hôn sự của con gái mình lại giở quẻ, bèn vội đứng dậy đỡ, cười giảng hoà: “Được rồi, được rồi, chẳng qua là hiểu lầm, đều là người một nhà, không phải cố ý.”

“Cháu lấy vợ còn chưa đầy một năm, cô đã làm như vậy, Đình Diệp không thể không nghĩ nhiều.” Cố Đình Diệp giương ánh mắt tinh chuẩn như ngắm súng về phía Thái phu nhân, cười nhạt: “Nếu không muốn người ngoài hiểu lầm thì chính mình cũng ít làm những việc dễ gây hiểu lầm đi.”

Giọng nói trầm thấp, tựa như cảnh cáo.

Thái phu nhân râm ran lo lắng, miệng vẫn cứng rắn: “Chậc chậc, tôi biết nói gì về hai cô cháu nhà này đây, quả là cùng chung dòng máu có khác, tính tình hệt như nhau. Nói năng thẳng như ruột ngựa, hơi tí là nổi nóng. Thôi nào, hôm nay là ngày vui, nể tình tôi đôi bên bớt giận nhé!”

Sau câu giảng hoà ba phải của Thái phu nhân, bà cô họ Dương cũng không muốn ngồi xuống trò chuyện nữa, nói thêm đôi câu bèn dứt khoát đứng dậy cáo từ. Thái phu nhân tiễn bà ta ra tận cổng, Cố Đình Diệp đứng trong sân ra vẻ chào hỏi, đoạn kéo Minh Lan về Trừng viên.

Vào phòng, Cố Đình Diệp liền nổi cơn thịnh nộ, bực bội nới cổ áo, nom điệu bộ thờ ơ của Minh Lan bèn cáu kỉnh mắng: “Em vô tâm thật! Có biết bà cô này của tôi phiền toái lắm không, tôi nghe bà ta đến liền vội vã chạy tới đấy.”

Minh Lan dịu dàng cởi áo khoác giúp hắn, cười hi hi: “Chàng đừng vội, em có cách.”

Cố Đình Diệp khịt mũi: “Cách gì. Cái tội “ghen tị” chờ chụp vào đầu em đấy.”

“Không đâu, cần gì lấy cứng đối cứng.” Minh Lan nháy mắt, nghịch ngợm thốt: “Em sẽ nói thế này ‘ý tốt của cô, Minh Lan rất cảm kích. Đều là người một nhà, phải quan tâm lẫn nhau, không chỉ chỗ em Bảy, còn em gái,cháu gáibên đằng nhà cô, Minh Lan cũng sẽ giúp đỡ tận tình.’ Ha ha, để xem bọn họ trả treo thế nào!”

Cố Đình Diệp im lặng, ngắm nàng hồi lâu: “Em thấy… cách này được ư?”

“Được hay không không quan trọng.” Minh Lan duỗi tay, buông giọng hờ hững: “Nếu bà ta đưa hầu gái đến thật, chỉ cần hầu gia đồng ý, em sẽ đưa bọn họ tới làm bạn với cô Phượng Tiên ở Linh Đinh các, thế là xong.”

Cố Đình Diệp gật đầu: “Ờ, thế còn được. Hòn đất ném đi hòn chì ném lại, bà ta đưa mấy đứa hầu, tôi sẽ tặng cho thằng con bà ta mấy đứa bên ngoài.”

Minh Lan thấy hắn nguôi giận, bèn cười dịu dàng giúp hắn thay thường phục:”Có hầu gia làm chỗ dựa, mấy bà cô em cũng không sợ.”

Cố Đình Diệp bật cười, rồi lại thở dài. Hắn nhìn Minh Lan, kéo cô gái nhỏ bé ra đằng trước, ôm siết vào lòng, sau đó đè nàng ngồi lên giường, cúi đầu nhìn, trầm ngâm nói: “Em không cần vội, chuyện con cái phải xem duyên phận, em chỉ cần chăm nom sóc sức khoẻ thật tốt là được.”

Minh Lan không đáp lại ngay, hơi tỏ vẻ khó xử, chần chừ bảo: “Thực ra…”

“Em yên tâm, có tôi đây. Ông già tôi có thể che chở vị kia gần mười năm, tôi có thể bảo vệ em cả đời!” Cố Đình Diệp chặn họng nàng.

“Không phải. Kỳ thực…” Minh Lan ngập ngừng.

“Đừng nhắc tới chuyện lấy vợ lẽ vớ vẩn làm gì, tôi không thích nghe.”

“Hầu gia nghe em nói hết đã! Em có lẽ…”

“Đừng nghi thần nghi quỷ, thân thể em rất tốt, chắc chắn sẽ sinh được rất nhiều đứa.”

“Chàng để em nói đã nào!” Minh Lan buồn bực, lấy tay che miệng hắn, cao giọng thốt: “Hình như em có thai rồi!”

Sau đó, trong phòng chìm vào yên tĩnh kỳ dị.

Tên kia nheo mắt, nghệt mặt, ngơ ngẩn soi Minh Lan từ đầu đến chân, lại từ chân lên đến đầu, nhìn đi ngắm lại ba lượt, đoạn nét mặt trở về bình thường, thoạt đầu ngơ ngác không biết làm sao, sau đó dần biến thành vui mừng như điên.

Hắn lấy lại lý trí, quỳ một chân xuống, đôi tay vòng lấy người nàng, cất giọng run rẩy: “Em nói lại lần nữa đi, cục cưng của tôi, nói lại lần nữa.”

Minh Lan bóp ngón tay, e thẹn nói: “Chắc là đúng đấy, hay là mời thái y tới nhìn xem sao? Cơ mà đại phu Trương Thế Tế hình như đang làm trong Thái y viện, em đã tới y quán nhà họ Trương  rồi…”

“Tâm can bảo bối của tôi!” Cố Đình Diệp khẽ gầm lên, một niềm sung sướng khó tả lan tràn toàn thân, hắn bế nàng bằng một tay, ghì chặt vào lòng, xoay vài vòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.