Trương Liêu nghe lời Quách Gia nói, sắc mặt dường như thay đổi, chỉ nhìn Đơn Phi liếc mắt một cái, muốn nói lại thôi.
Đơn Phi thấy thế, biết vị đại ca này có gì muốn nói, có điều bận tâm có hắn ở cạnh bên, rất do dự, liền nói: -Nếu không tiện nói, ta...
-Không phải vậy. Quách Gia nhìn Trương Liêu liếc mắt một cái, lại cười nói: -Trương Tướng Quân chẳng qua cảm thấy việc kia có chút kỳ quái, cũng rất là cơ mật. Tuy nhiên...
Quách Gia cầm tay Trương Liêu và Đơn Phi nói: -Tư Không dùng người chẳng phân biệt cao thấp, chỉ có tài mới được trọng dụng. Lúc này Tư Không đối với Trương Tướng Quân rất là coi trọng, đối với Đơn huynh đệ cũng không tệ, hơn nữa Triệu đại nhân, Tào Quan đều nhất định muốn Đơn huynh đệ tham gia, bởi vậy giữa ba người chúng ta, nói chuyện không cần phải e dè gì.
Trong lòng Trương Liêu ấm áp.
Đơn Phi cũng tinh thần phấn chấn.
Trương Liêu vốn là hàng tướng, từ sau khi quy thuận Tào Tháo, thật ra vẫn luôn lo lắng dè dặt giữ đúng bổn phận, bằng không cũng sẽ không có phần cảm khái khi Quỷ Phong đề cập đến thân thế. Nghe Quách Gia nói như vậy, Trương Liêu nhiều ít buông lỏng tâm sự, lập tức nói: -Quách Tế Tửu nói là chuyện Nghiệp Thành?
Đơn Phi ngẩn ra, không biết hai người vì sao bàn luận đến Nghiệp Thành?
Quách Gia gật đầu, sau đó lắc đầu nói: -Sự tình xem ra so với lúc ở Nghiệp Thành còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Trương Liêu mặt biến sắc.
Quách Gia thấy dáng dấp Đơn Phi không hiểu ra sao cả, lại cười nói:
-Chuyện này nói rất dài dòng, nhưng ta cố gắng nói ngắn gọn để làm tham khảo cho hành động sau này của Đơn huynh đệ, chỉ có điều... Chuyện ta nói, chính ta cũng rất là hoài nghi, vẫn không có nói ra, chỉ là sợ lợn lành chữa thành lợn què, ngược lại quấy nhiễu đến Đơn huynh đệ.
-Đơn huynh đệ là một người có chủ kiến. Trương Liêu đứng bên cạnh nói.
Nét mặt Đơn Phi có chút nóng lên, hắn cũng không trách Trương Liêu đối với hắn có điều giấu diếm. Trên thực tế hắn hiểu rõ nhất một điểm, rất nhiều chuyện, vốn nên do ngươi cố gắng tới mức độ nhất định thì mới có tư cách tham dự, bằng không thì chỉ là kẻ đóng vai phụ, nhiều nhất sống được hai tập.
Trò đời vốn như thế.
Thấy Trương Liêu, Quách Gia đối với hắn như thế, Đơn Phi trong lòng rất là cao hứng, hơn nữa là kích động, gật đầu nói: -Kính xin Quách đại ca nói rõ.
Quách Gia trầm ngâm một lát, giống như không biết nói ra từ đâu, sau một lúc lâu mới nói: -Sự tình phải nói từ năm trước, năm trước Viên Thiệu bệnh chết, Tào Công qua sông muốn lấy đất Hà Bắc, Viên Thượng, Viên Đàm không địch lại, liên tiếp đánh bại mấy trận, Viên Thượng ra lệnh cho thủ hạ Quách Viện liên kết Nam Hung Nô Thiền Vu Hô Trù Tuyền muốn hạ Hà Đông làm Tư Không phân tâm. Tư Không dùng Chung Diêu đại nhân thuyết phục Mã Đằng liên thủ, Chung Diêu đại nhân phán đoán rất là sáng suốt... Biết Quách Viện bảo thủ, nóng lòng cầu thắng, thừa dịp y qua sông chưa về mà đánh, đại bại Quách Viện, sau khi Quách Viện bại, bị bộ tướng của Mã Siêu Bàng Đức giết chết.
Tạm dừng một lát, Quách Gia lẩm bẩm nói: -Quan Trung Mã Đằng, Hàn Toại mặc dù dần già nua, chỉ là con trai của Mã Đằng là Mã Siêu. Bộ tướng của Mã Siêu Bàng Đức, thêm vào Diêm Hành dưới tay Hàn Toại, đám người Quan Trung bát tướng, đều là hạng kiệt ngạo bất kham, chỉ sợ...
Đơn Phi thấy Quách Gia rủ rỉ nói việc hệ trọng thiên hạ, âm thầm khâm phục, thầm nghĩ chính mình hoặc nhiều hoặc ít cũng biết sự tích của những người này, biết rõ những người này đều có danh hiệu trong lịch sử, nhưng đó cũng là thuận lợi, Quách Gia đối với những người này lại thuộc như lòng bàn tay, hiển nhiên vẫn lưu ý động tĩnh của những người này, tuyệt đối bằng chính là bản lãnh thật sự.
Bất quá hắn đối với Mã Siêu, Bàng Đức phần lớn là biết được từ Diễn nghĩa, hơn nũa đối với Chung Diêu lại rất có hứng thú.
Chung Diêu có thể được coi là người sáng lập Khải thư, đam mê thư pháp, có cống hiến rất lớn đối với việc định hình Khải thư, sau này lại có những nhà thư pháp lớn như Vương Hi Chi, Trương Húc, Nhan Chân Khanh, Hoàng Đình Kiên có thể nói đều lấy ra từ thư pháp Chung Diêu.
Đơn Phi am hiểu khảo cổ, đối với chuyện này đương nhiên rất rõ, bất quá hắn cũng biết một điểm, Chung Diêu này vẫn là lão tử của Chung Hội.
Biết người của Tam Quốc Diễn nghĩa tuyệt đối không xa lạ đối với Chung Hội, đó là nhân vật mấu chốt diệt Thục..
Chẳng qua đều là sự việc của mấy chục năm sau, Đơn Phi cũng không có hứng thú với người này lắm, mới vừa rồi thiếu chút nữa là sống không qua đêm nay, hiện giờ tạm thời suy xét ngày mai sống thế nào là được rồi.
Người mà, nhất định phải sống trước rồi tính!
-Quách đại ca sợ bọn họ ngày sau sẽ gây trở ngại Tư Không bình định Trung Nguyên sao? Đơn Phi thuận miệng hỏi.
Trong ánh mắt Quách Gia có phần kinh ngạc, chậm rãi gật đầu.
Trương Liêu thấy Đơn Phi đối với đại thế thiên hạ nhận thức không kém, thầm nghĩ nhân vật như vậy làm sao lại khuất thân làm gia nô?
-Bất quá ta nói cũng có hơi xa… Quách Gia tự giễu cười: -Hà Đông chiến cuộc thuận lợi, Hà Bắc lúc bắt đầu cũng như thế, cho đến khi... Hổ Báo Kỵ xảy ra chuyện bất ngờ.
Đơn Phi ngẩn ra -Hổ Báo Kỵ có chuyện bất ngờ gì?
Quách Gia liếc nhìn Trương Liêu một cái -Chuyện này Trương Tướng Quân cũng biết.
Trương Liêu lần này không giấu diếm, lập tức nói: -Ta nghe nói Tư Không có cảm thấy dân sinh mỏi mệt, lòng quân ghét chiến tranh, không kiên nhẫn cùng Viên Đàm, Viên Thượng đánh lâu, liền phái Tào Thuần Tướng Quân dẫn Hổ Báo Kỵ chia ra ba đường, tiến hành đánh bất ngờ Viên Đàm ở Nam Bì. Kết quả, Hổ Báo kỵ tổn thất cực lớn, nghe nói trợ thủ của Tào Thuần Tướng Quân đều chết.
Trong lòng Đơn Phi rùng mình, thầm nghĩ Hổ Báo Kỵ dù sao cũng là đội đột kích chủ đạo dưới tay Tào Tháo, vì sao lại thảm như vậy bại? Trong lòng khẽ động, Đơn Phi xâu chuỗi lại lời nói của Quách Gia, hỏi ngược lại: -Chuyện này chẳng lẽ cùng... Quỷ Phong có liên quan?
Trương Liêu hơi chấn động, theo không nghĩ tới Đơn Phi nhạy bén như vậy.
Quách Gia cũng không bất ngờ gật đầu nói: -Ta biết Đơn huynh đệ hơn phân nửa sẽ nghĩ đến điểm này, không sai, vốn Tào Thuần Tướng Quân có thể thắng lợi nhanh chóng, nhưng Quỷ Phong xông ra, không ngờ dẫn người phục kích Hổ Báo Kỵ, chỉ là trận chiến này, lại trảm hơn ba trăm binh Hổ Báo Kỵ!
Đơn Phi cảm thấy kì lạ, không hiểu nổi Quỷ Phong vì cái gì mà làm như thế.
Binh Hổ Báo Kỵ vốn là át chủ bài trong kỵ binh của Tào Tháo, tinh anh trong át chủ bài bị tổn thất như thế, Tào Tháo làm sao mà không đau lòng!
Quách Gia cũng nói: -Tào Thuần Tướng Quân lúc ấy vẫn chưa đụng độ Quỷ Phong, nhưng biết thuộc hạ tổn thất, lại biết Viên Đàm có chuẩn bị, bất đắc dĩ rút về. Chuyện này giữ kín không nói ra, ngoại trừ số ít người, người bên ngoài đều nghĩ là Tư Không nghe theo kế của ta mà lui binh.
Đơn Phi cười khổ một tiếng, thầm nghĩ ta cũng từng nghĩ như vậy.
-Tư Không, Triệu Đạt đại nhân và ta có bàn bạc, một mặt biết Viên Thượng là người cuồng ngạo, kẻ thù bên ngoài vừa đi, tất nhiên công Viên Đàm, mặt khác lại biết muốn bình Hà Bắc, chỉ sợ phải giải quyết vấn đề của Quỷ Phong trước, vì thế bắt đầu điều tra lai lịch của Quỷ Phong.
Đơn Phi không ngờ Tào Tháo lui binh từ Nghiệp Thành còn có ẩn tình này, cau mày nói: -Quỷ Phong đến tột cùng có lai lịch thế nào?
-Không ai biết.
Quách Gia thở dài nói:
-Ta chỉ biết là Lương Châu có một người là Dương A Nhược, là hiệp khách dùng kiếm, sau này lại ngại diện mạo chính mình quá mức tuấn mỹ, bèn mang mặt nạ làm việc, chém giết hào kiệt Quan Trung, tự xưng Quỷ Phong, chỉ có điều... nghe đồn võ công của y cũng không có cao cường như vậy.
Đơn Phi biết rằng thời kì Lưỡng Hán lưu hành phong trào hành hiệp, nhiều khi kẻ đi trên đường phố không mang theo kiếm cũng giống như thời đại ngày nay ra đường không mang theo chứng minh nhân dân vậy, không chứng minh được danh tính của mình. Nghe ngữ khí của Quách Gia, tựa hồ chỉ cảm thấy võ công của Dương A Nhược bình thường, khó tránh khỏi hoài nghi suy đoán của bản thân gã.
Nói không chừng Dương A Nhược có kỳ ngộ?
Đơn Phi trong đầu hiện lên ý nghĩ này, thản nhiên cười. Thời đại này truyền tin không thuận tiện, điều tra dân số thua xa thời đại của hắn, cho dù Triệu Đạt điều tra, chỉ sợ là cũng có phần trắc trở.
-Cho dù là không thể xác định thân phận của người này, nhưng dù sao vẫn phải hiểu dụng ý của y? Đơn Phi hỏi.
Trên gương mặt tuấn tú của Quách Gia có chút khó nói: -Mục đích của y giống như Tào Quan!
-Y cũng đang tìm Trường Sinh Hương? Đơn Phi giật mình nói.
Trương Liêu ở một bên yên lặng, nghe vậy cuối cùng nói:
-Quách Tế Tửu, nhân vật như Tần Thủy Hoàng, Hán Vũ Đế tìm kiếm trường sinh chẳng qua cũng vô ích một phen, trên đời này làm sao có thể có Trường Sinh Hương?
Quách Gia cười khổ nói: -Năm đó khi Tào Quan nói, bất kể Tư Không hay Tuân thị, thậm chí là Triệu Đạt, cùng cảm thấy chẳng qua là lời nói vô căn cứ.
Hóa ra tìm kiếm Trường Sinh Hương là đề nghị của Tào Quan, mà không phải là ý kiến của Tào Tháo?
Trong lòng Đơn Phi khẽ động, biết trong lời nói của Quách Gia có chuyện, không khỏi nói:
-Vậy hiện tại thì sao?
-Bọn họ chỉ sợ đều có chút hối hận không có nghe theo lời Tào Quan nói. Quách Gia lẩm bẩm nói, thấy Đơn Phi, Trương Liêu hoang mang không hiểu, Quách Gia thở dài nói: -Chuyện này xác thực rất là phức tạp, nếu không có Quỷ Phong, ai cũng gần như quên lời Tào Quan nói. Năm đó, Tư Không vì trù bị quân lương, liền từng đào Lương Hiếu Vương Lăng, Tào Quan tự mình lĩnh Mạc Kim Giáo Úy nhập lăng, lại phát hiện bí mật thi thể Lương Hiếu Vương cùng Vương hậu căn bản không thấy đâu.
Thấy Đơn Phi chỉ gật đầu, Quách Gia biết rằng Tào Quan nói với hắn hơn phân nửa rồi, tiếp tục nói: -Tào Quan khi đó đã nói, Lương Hiếu Vương nhất định là dùng Trường Sinh Hương mới biến thành tình huống như hiện giờ, bởi vậy đề nghị Tư Không điều tra tung tích của Trường Sinh Hương. Chỉ có điều Tư Không khi đó thế lực quá bé, có thể coi như ăn bữa nay lo bữa mai, làm sao nhàn hạ mà điều tra việc này?
Nói như vậy cũng đúng, nhiều khi trường sinh là thứ mà nhiều đế vương gia xa hoa quá độ truy cầu. Nếu cả ngày lo lắng thấp thỏm, ai sẽ nghĩ đến việc trường sinh?
Đơn Phi thấy Quách Gia cũng là thần sắc hoang mang, biết gã nói vậy cũng là nửa tin nửa ngờ, không kìm nổi hỏi: -Sau này thì sao? Tào Tam gia một mình điều tra việc này sao?
Quách Gia im lặng một lát, lẩm bẩm nói: -Hoá ra ông ta cũng không nói với ngươi nhiều lắm. Thần sắc gã hình như có phân cảm thán, hạ giọng nói: -Tào Công mặc dù đối với việc này cũng không thích thú lắm, nhưng Tào Quan đối với chuyện này cũng là cực kỳ cấp bách, trong những ngày tháng sau đó tuy rằng giống như lúc trước nhưng ta biết ông ta vẫn không buông tha manh mối này. Tào Quan ông ta...
Ngừng chốc lát, Quách Gia nhìn qua nói với Đơn Phi: -Ngươi cảm thấy ông ta là một người như thế nào?
Đơn Phi khó hiểu vì sao đột nhiên Quách Gia hỏi như vậy, trầm ngâm một lát mới nói: -Ông ta dường như rất cô đơn.
Chính là cô đơn.
Không phải âm u đáng sợ.
Lúc Đơn Phi mới gặp Tào Quan, chỉ cảm thấy người này có chút thần bí khó dò, nhưng lần gần đây nhất sau khi gặp, lại thật sự cảm giác được Tào Quan cô đơn —— cho dù là tìm kiếm Trường Sinh Hương, cũng có vẻ cô đơn.
Hắn lúc ấy đã muốn hỏi một câu, nếu giống Tào Tam gia như vậy, cho dù có thể tìm được Trường Sinh Hương thì như thế nào? Nhưng hắn chung quy không hỏi, hắn có nguyên tắc của mình, nhưng cũng tôn trọng nguyên tắc của người khác.
Chỉ cần nguyên tắc này không tổn thương người khác, kiên trì cái gì cũng khó nói là sai.
Quách Gia dĩ nhiên gật đầu, lẩm bẩm nói: -Đúng vậy, là cô đơn, ông ta gần đây càng thêm cô đơn, nhưng ông ta và ta cũng là bằng hữu vậy. Bằng hữu của ông ta không nhiều lắm...
-Quách đại ca cũng không có nhiều bằng hữu. Đơn Phi xen vào một câu.
Ánh mắt Quách Gia quét từ Đơn Phi, qua Trương Liêu, mỉm cười nói: -Định nghĩa của mỗi người đối với bằng hữu không nhiều lắm, có nhiều người bằng hữu tràn lan thiên hạ, tri kỷ được mấy người? Bằng hữu của ta không ít, ít nhất còn có hai người các ngươi.
Ba người cùng nhìn ra sự ấm áp của nhau, nhất thời yên tĩnh.
Quách Gia nhớ lại chuyện cũ, buồn bã lại nói: -Có một ngày Tào Quan đột nhiên tới tìm ta, lại rất ít hưng phấn, ông ta vừa thấy ta liền vội vàng nói ——là thật, ghi chép nói toàn bộ là sự thật, ngươi có biết Bặc Thiên Thu không?
Trong lòng Đơn Phi run lên, thất thanh nói: - Bặc Thiên Thu?