Thâu Hương

Chương 17: Đánh bạc, mười lần hết chín lần bịp



Dịch giả: Nhatchimai0000
Biên: Phàm Nhân.

Bên trong lò rèn yên lặng đến mức nghe được cả từng nhịp thở.

Hồi lâu, tên lùn nhịn không được lên tiếng:

- Ngươi thực muốn cùng chúng ta đánh cuộc.

- Đổ pháp chẳng phải là hình thức đánh bạc công bình nhất sao?

Đan Phi hỏi ngược lại:

- Cơ hội năm năm bên nào cũng có nửa phần thắng.

Gã lùn thấp bé thấy thế liền nói:

- Được, Doãn lão đại chúng ta đánh nhé.

Trong lòng Doãn lão đại vốn đã không đợi được nữa, thầm nghĩ hiện tại đang ở bên trong khu chợ càng không thể cùng người Tào phủ trở mặt được, ba người sáu con mắt chẳng lẽ còn nhìn không thấy cái xúc xắc của tên Đan Phi ở đâu, thắng cuộc này tên tiểu tử có quỵt nợ không trả tiền thì cũng chẳng còn mặt mũi nào xen vào chuyện Vương Đại Chùy nữa.

Trái lo phải nghĩ một hồi Doãn lão đại liền quát lớn:

- Được lắm ta cùng ngươi đánh bạc phen này!

Gã thấy Đan Phi vẫn đứng yên không nhúc nhích, có phần nóng vội bảo:

- Sao hả, chưa bắt đầu sao?

Đan Phi khẽ cười bảo:

- Bắt đầu lâu rồi, các ngươi đoán đi.

- Cái gì !

Liên Hoa Vương Đại Chùy nghe xong thiếu chút nữa không tin vào lỗ tai của mình. Ai cũng thấy xúc xắc ngay trong bát bên tay trái Đan Phi, thế còn đoán gì nữa.

Gã lùn chẳng nói chẳng rằng bước lên định nhấc bát bên tay trái Đan Phi ra.

- Ta đoán là ở trong cái bát này.

Được tiện nghi mà không chiếm thì thật là. . .gã đương nhiên đã nhìn rõ động tác của Đan Phi, trong lòng thầm nghĩ không biết tên tiểu tử này thật sự ngây ngô hay cố tình giả vờ, ván cờ này rõ ràng như thế. Gã chưa kịp mở bát lên đã bị Doãn lão đại kéo lại.

- Hùng Nhĩ, chờ đã.

- Chờ cái gì?

Hùng Nhĩ khó hiểu ngoái đầu lại hỏi.

Tâm tư Doãn lão đại xoay chuyển, thầm nghĩ tên tiểu tử này nhìn thế nào cũng chả phải đứa ngốc, người ngốc sao lại dám đưa ra ván cờ này, lại thấy Đan Phi cực kỳ trấn định bèn cười bảo:

- Tiểu huynh đệ, ngươi là người thông minh, sự trấn tỉnh của ngươi đã vô tình bán đứng ngươi rồi.

Gã đẩy Hùng Nhĩ ra, tay đè lên bát bên tay phải bảo:

- Xúc xắc ở đây!

Mặc dù gã không nhìn được Đan Phi đã đổi xúc xắc như thế nào nhưng gã chắc chắn một điều, Đan Phi đã động tay động chân.

- Lão đại không thể nào như thế được!

Hùng Nhĩ thất thanh.

Ta nhìn rõ xúc xắc ở trong bát bên trái.

Doãn lão đại đè cái bát, nhìn thấy sắc mặt Đan Phi dường như có chút thay đổi thì lòng càng chắc chắn bèn nhấc cái bát lên, miệng bảo:

- Tiểu huynh đệ, thực. . .

Gã còn chưa kịp nói xong ba chữ "thực xin lỗi" thì sắc mặt đột biến bởi vì trong cái bát đó rỗng tuếch chẳng có thứ thì cả. Đan Phi cười cười, dùng chiếc đũa vừa gõ lật cái bát bên tay trái.

Con xúc xắc nằm chình ình bên trong!

Liên Hoa Vương Đại Chùy đưa mắt nhìn nhau vui mừng như muốn nhảy dựng lên, cả hai đều cảm thấy sau lưng tràn đầy mồ hôi lạnh.

- Xem ra Doãn lão đại thua rồi.

Đan Phi thản nhiên nói ra.

Hùng Nhĩ gấp gáp trách:

- Lão đại, ta đã nói ở trong bát bên trái thế mà nói mãi mà ngươi không tin. Tên tiểu tử này lừa ngươi đấy.

Doãn lão đại thõng tay cầm bát, nhìn hạt xúc xắc hồi lâu mới ngẩng đầu lên nhìn Đan Phi, đoạn bảo:

- Hay lắm, coi như tiểu tử nhà ngươi có bản lĩnh. Chúng ta đi.

Gã nói đi là đi luôn.

Liên Hoa chờ Doãn lão đại đi khuất liền ôm Đan Phi hoan hô ầm ĩ:

- Đan công tử cám ơn ngươi, thật sự cám ơn ngươi.

Trong lòng kích động đến mức không kìm chế được , nước mắt tràn qua khóe mi chảy xuống. Khi thấy Đan Phi mỉm cười nhìn lại thì Liên Hoa ý thức được bản thân thất thố bèn buông tay lui về sau. Nàng vội vã lau đi nước mắt, ngượng ngùng nói:

- May mà chúng ngốc quá. Vừa rồi ... Đan công tử ngươi cũng quá mạo hiểm. Ngươi vốn không cần đánh cuộc vì chúng ta.

Liên Hoa quay lại trừng mắt với Vương Đại Chùy, bậm môi bảo:

- Nếu ngươi có một nửa thông minh của Đan công tử thì sẽ không bại dưới tay con heo ngốc Doãn lão đại.

Vương Đại Chùy hừ lạnh một tiếng xoay người bỏ ra ngoài lại bị Liên Hoa kéo lại.

- Ngươi chạy đi đâu, Đan công tử muốn ngươi đi đánh ít đồ đây.

- Chẳng phải đã có Vương gia Tiệm rèn rồi sao. Ta có biết rèn sắt đâu.

Vương Đại Chùy giận dỗi lách khỏi bàn tay muội muội rồi bỏ ra ngoài.

- Ngươi không đi tiệm rèn còn định đi đâu, chẳng lẽ định đi đánh bạc.

Liên Hoa nóng nảy.

- Ai cần ngươi lo.

Vương Đại Chùy lạnh lùng đáp, gã vừa qua khỏi khung cửa chợt nghe Đan Phi nói:

- Liên Hoa không cần kéo hắn, hắn sợ mất mặt phụ thân ngươi đấy.

- Ngươi nói cái gì?

Vương Đại Chùy bỗng nhiên quay đầu lại tức giận thét lên.

Đan Phi không nhanh không chậm nói:

- Chẳng phải ngươi sợ mất mặt lệnh tôn hay là sợ phải trả tiền cho ta. Nói thế nào thì ta cũng đã giúp ngươi trả khoản nợ đánh bạc.

Vương Đại Chùy đỏ mặt, lầm bầm:

- Ta không cần ngươi trả giúp ta.

- Câu nói đáng xấu hổ thế mà ngươi cũng nói được.

Liên Hoa bực mình vội nói.

Đan Phi không phật lòng, hắn nhìn thấy tính tự tôn của người trẻ dạ như Vương Đại Chùy, tính tự tôn yếu ớt không chịu nổi một kích nhưng rất ngoan cố.

- Đại Chùy ngươi nói không sai, thật sự ngươi không muốn ta trả nợ giúp nhưng dù nói thế nào... thì ngươi vẫn nợ ta một cái tình."

- Đền ngươi muội muội của ta là được chứ gì.

Vương Đại Chùy bực bội rít giọng đáp.

Liên Hoa lập tức đỏ mặt dậm chân bảo:

- Nếu thế thì ngươi cũng phải đánh cuộc một lần mới được.

Đan Phi suýt thì té xỉu khi nhìn thấy Liên Hoa vừa xinh xắn vừa ngượng ngùng, cảm thấy huynh muội này rất thú vị.

- Ta lấy muội muội của ngươi làm gì.

Đan Phi ngưng giọng, cười bảo:

- Đúng là ta đang rất cần thợ rèn, để làm hộ một chuyện. Thế này đi ta và ngươi đánh cuộc một lần, ngươi thắng thì chẳng còn liên quan với nhau nữa. Ta tuyệt không lằng nhằng với lò rèn Vương gia nhà ngươi.

Liên Hoa giật thót, không biết tại sao trong lòng lại dâng lên cảm giác đau thương khó tả, sóng mũi cay cay như mắt huyền ngấn lệ.

Vương Đại Chùy lạnh run cả người, cũng bởi lòng tự tôn của gã, vốn cảm thấy hổ thẹn chỉ muốn chui xuống đất cho xong, nghe thấy Đan Phi đề cập tới việc đánh cuộc thì buột miệng thốt lên:

- Nếu ta thua thì sao?

- Ngươi không muốn đánh giúp ta vài thứ thì ... cởi truồng chạy ba vòng quanh chợ, hô vài câu Vương Đại Chùy ta không phải đàn ông là được.

Khóe miệng Đan Phi nhếch lên cười nhạt, bỗng nhớ tới lúc cùng sống với vị huynh đệ kia.

Lúc đó phương pháp chỉnh nhân thiên kỳ bách quái, từng có chuyện ôm cột quảng cáo hét to - ta cuối cùng được cứu rồi.

- Ngươi khinh người quá đáng.

Vương Đại Chùy bước tới quát lên:

- Ta ngươi đánh cược, ngươi thua cũng cởi truồng chạy vòng quanh chợ hò hét. Ngươi dám không.

- Đương nhiên ta dám.

Đan Phi cười đáp.

- Đánh cuộc thế nào.

Vương Đại Chùy nóng nảy quá đỗi.

Bàn tay trái của Đan Phi cầm cái bát chụp lên con xúc xắc trên bàn, bàn tay phải cầm đôi đũa gõ lật cái bát kia úp xuống, miệng hô:

- Đoán đi, xúc xắc ở đâu.

Vương Đại Chùy Liên Hoa sửng sốt.

Liên Hoa vừa vội vừa lo, vốn đã biết xúc xắc nhất định ở trong bát bên tay trái. Vừa rồi Đan Phi thắng Doãn lão đại, nàng cảm thấy hiểm thật, cũng thấy Đan Phi thật sự giữ được bình thản theo đúng sách lược hư hư thật thật nhưng Vương Đại Chùy cũng đã nhìn thấy kết quả làm sao giẫm lên vết xe đổ đó.

Vương Đại Chùy không do dự thò tay định nhấc chiếc bát bên trái.

- Ta. . .

Gã chưa nói dứt lời thì đã bị Liên Hoa liều mạng giữ chặt, buộc miệng hét lớn:

- Đại ca, bên phải, bên phải.

Ngàn vạn lần không thể để Đan công tử mất mặt, dù gì đại ca ta cũng không còn mặt mũi.

Vương Đại Chùy hiểu rõ vị muội muội nên đã sớm ra tay trước một bước, nhấc cái bát lên khặc khặc cười, đột nhiên giật mình.

Liên Hoa vẫn cố gắng níu giữ, thì bỗng dưng ngẩn người.

Bên dưới trống không, chả có thứ gì. Đan Phi gõ chiếc đũa, xốc cái bát bên phải lên, con xúc xắc nằm ở đó.

Liên Hoa si ngốc nhìn Đan Phi, nàng thấy năm ngón tay nhỏ gầy kia có ma lực không thể hiểu nổi.

Nàng thực sự không hiểu sao con xúc xắc chuyển sang bên phải từ lúc nào.

- Ngươi lừa ta!

Vương Đại Chùy thét lên.

- Đúng vậy, là trò lừa.

Đan Phi thở dài:

- Đánh bạc mười lần chín lần lừa bịp. Nếu ngươi đã biết tỏng người ta sẽ lừa bịp mà vẫn tới đánh bạc thì thực ngu như lợn.

Liên Hoa nghe vậy thì liên tục gật đầu.

Đan Phi nhìn Vương Đại Chùy, chậm rãi bảo:

- Được rồi, dù thế nào thì ngươi cũng thua. Có cần ta giúp ngươi cởi ra không.

Tay Vương Đại Chùy nắm chặt vạt áo, lật đật lùi lại mấy bước. Gã thấy ánh mắt muội muội cùng Đan Phi hiện lên vẻ chờ mong. Do dự thật lâu, mới nói:

- Ta đánh. Ngươi đánh cái gì.

Đan Phi thầm thở khẽ, cuối cùng tên tiểu tử này cũng biết nghe lời, đùng là không uổng khổ tâm của mọi người. Đan Phi trầm ngâm rồi bảo:

- Ta muốn đánh cái xẻng Lạc Dương.

Vương Đại Chùy tỏ vẻ không hiểu, lập cập hỏi lại:

- Xẻng gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.