Sắc trời tờ mờ sáng, Đan Phi và Ô Thanh lập tức khởi hành quay về Hứa Đô thành.
Ô Thanh vừa cảm thấy phấn khởi vừa cảm thấy lo lắng nên canh hai đã thức dậy. Đan Phi nhìn thấy y như vậy chỉ có thể ngáp ngắn ngáp dài thức dậy theo, vì thế trên đường đi xuất hiện hai con rùa chậm rãi tiến về phía trước.
- Đan lão đại.
Kể từ khi Ô Thanh biết Đan Phi một mình xuất chinh tiêu diệt ba người Doãn lão đại đã thay đổi cách xưng hô với hắn, nâng hắn lên cao một tầng nữa:
- Ngươi nghĩ mẹ ta có lo lắng không? bà có mắng ta không?
Từ nhỏ đến lớn, dù có vất vả thế nào, hằng đêm Ô Thanh vẫn về nhà báo tin cho lão nương, lần này y đã qua đêm ở bên ngoài, có thể nói đây là lần đầu tiên.
- Lo lắng thì nhất định lo lắng rồi đó. Chẳng những sẽ mắng ngươi, nói không chừng còn đánh ngươi nữa.
Đan Phi hồn nhiên đáp lại.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Ô Thanh mặt mày ủ rủ nói:
- Mẫu thân đánh ta cũng không có gì, ta chỉ sợ bà tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe thôi. Ngươi nói xem, chuyện ở trên núi tuyệt đối không thể nói với người thứ ba sao?
Đan Phi liếc nhìn Ô Thanh:
- Không nói với mẫu thân ngươi cũng không có nghĩa là ngươi giấu diếm lệnh đường. Điều này có nghĩa là ngươi đã bắt đầu trở thành một người nam nhân trưởng thành. Hãy thử đảm đương một lần! Nếu như lệnh đường tin tưởng ta thì... ngươi cứ theo lời ta nói đi, lệnh đường sẽ không tránh được lo lắng nhưng sẽ không hỏi nhiều. Nam nhân tự có trách nhiệm, lệnh đường sẽ hiểu được.
- Thật sao?
Ô Thanh chần chờ nửa ngày mới hỏi, cảm thấy tuổi của mình còn nhiều hơn con chó nhưng lại không làm được tích sự gì. Nhìn xem Đan lão đại nhỏ hơn cả mình mấy tuổi mà còn hiểu được nhiều chuyện như vậy.
- Vì sao không thể nói chuyện này cho mẫu thân ta biết?
Đan Phi thở dài nói:
- Không phải không thể nói cho mẫu thân ngươi mà là ngoài ngươi và ta ra thì không cần để cho người thứ ba biết. Ngươi nên biết rằng, nam nữ khác nhau! Nam nhân trời sinh là một loại động vật thích sự sôi nổi còn nữ nhân trời sinh là động vật chỉ mong được an toàn là được.
Ô Thanh thì lại 'động miệng' nhiều hơn động não, y hỏi:
- Thì sao?
- Điều này giải thích vì sao nam nhân rất dễ dàng bị việc nào đó hấp dẫn, còn nữ nhân chỉ thích làm những việc mà họ cảm giác là an toàn nhưng đôi khi nam nhân cũng không thể lý giải được những việc đó. Kể lại chuyện cũng là một loại trong đó.
Đan Phi nói tiếp:
- Đa số các nữ nhân có tâm sự của riêng mình đều giấu trong lòng nên rất dễ mắc tâm bệnh, nhưng cũng vì thế nên các nàng càng có khuynh hướng thích nói ra để chia sẻ bớt áp lực. Bởi vậy khi ngươi đã đi cùng với ta thì phải nhớ không nên nghĩ nữ nhân sẽ giữ bí mật. Chuyện này đối với các nàng mà nói thì đúng là khảo nghiệm quá lớn.
Ô Thanh khen ngợi hắn:
- Đan lão đại, tuy rằng ta nghe không hiểu ngươi nói cái gì nhưng cảm giác rất lợi hại.
Trời, lại lãng phí nước bọt nữa rồi.
Đan Phi không nói nhảm nữa, ra lệnh:
- Nhớ kỹ cho ta, nếu muốn mẫu thân ngươi yên lành thì nghe theo lời ta là được.
Ô Thanh lập tức gật đầu đồng ý, không ngờ ham học hỏi mà không để ý thời gian, mới xuất phát đó mà đã về tới tạp viện của mình. Y vừa xuất hiện thì lập tức nghe một nữ tử thét to:
- Ô đại nương, Ô Thanh đã trở về.
Liên Hoa ăn mặc giống như chim yến, nhìn thấy Ô Thanh lập tức giữ chặt y định hỏi gì đó nhưng bỗng nhiên nhìn thấy Đan Phi thì liền ngơ người tại chỗ.
Sau một hồi lâu, với cặp mắt đỏ ửng tràn đầy nước mắt, nàng cúi đầu nói:
- Đan đại ca, ngươi đã trở về.
Đan Phi nhìn thấy ánh mắt của nàng sưng đỏ giống như bộ dạng tối qua không ngủ ngon thì lòng mát rượi, mỉm cười nói:
- Sinh ý của màn thầu thế nào rồi?
Liên Hoa lập tức đáp lại:
- Ta đang chờ ngươi về thương lượng đây.
- Thương lượng cái gì?
Đan Phi đảo mắt cảm thấy khó hiểu, nhưng rồi hắn nhìn thấy Đan Phi đã sớm tiêu sái sải bước đến bên cạnh lão nương, một phát biến lão nương thành cọng mì vắt mà ôm chặt, muốn vắt ra nước đây mà. Lão nương từ khi nhìn thấy nhi tử đi về cùng với Đan Phi thì đã đứng đấy không nhúc nhích, trong mắt không những không có lo lắng mà chỉ có sự quan tâm thắm thiết.
- Mẫu thân, xin lỗi người, tối qua con không về.
Ô Thanh ghi nhớ lời Đan Phi nên nói ngay vào điểm chính:
- Ngày hôm qua ta và Đan đại ca lên núi tìm một loại xúc tệ mà ta từng nói, rồi không may gặp sói dữ.
Ô đại nương khẽ giật mình, lập tức hỏi thăm:
- Ngươi có bị thương không?
Liên Hoa vẫn đang cúi thấp đầu nhưng ánh mắt vẫn một mực liếc nhìn mặt Đan Phi, nghe thấy thế thì bỗng dưng thét to:
- Đan đại ca, ngươi có bị làm sao không? Có bị sói cắn không?
Lúc này nàng mới nhìn thấy trên người Đan Phi có lấm tấm máu, nhìn sơ qua đúng là vết máu nên không khỏi khẩn trương hỏi thăm.
Đan Phi lắc đầu, chợt nghe Ô Thanh nói:
- Hai người chúng ta cũng không có bị thương. Đan đại ca đánh chết mấy con sói kia rồi bị đau chân không nhẹ. Vốn Đan đại ca muốn nhân lúc ban đêm mà quay về nhưng ta lo lắng thương thế của hắn nên mới nghỉ lại một đêm. Mẹ, ngươi không nên tức giận.
Ô đại nương thả lỏng tâm tình, thở dài nói:
- Ngươi làm rất đúng, nếu ngươi nhất quyết muốn trở về mẹ mới tức giận đấy.
Đêm qua nàng gần như thức trắng, lo lắng nhi tử gặp chuyện ngoài ý muốn. Khi nhìn thấy y trở về thì nhất thời bất mãn nhưng chung quy đã yên tâm, bây giờ nghe nhi tử nói như vậy chẳng những không tức giận mà ngược lại còn cảm thấy nhi tử đã lớn, quyết định rất đúng đắn, nàng đánh nhẹ nhi tử một cái, nói:
- Còn đứng ngây đó làm gì? Đan đại ca ngươi bị thương còn không mau mang thứ gì qua cho hắn ngồi.
Ô Thanh lập tức mang một tảng đá tới, lén nhìn Đan Phi giơ một ngón tay cái.
Đan Phi bình thản ngồi xuống, hắn cũng không thấy cắn rứt lương tâm chút nào. Trên thực tế đây là lời nói dối có thiện ý, với lại hắn cũng sẽ không một mình ôm trọn số vàng kia. Nếu nói rõ mọi chuyện cho Ô đại nương biết thì chỉ sợ sẽ càng kéo tới nhiều phiền toái hơn. Cuộc sống Ô đại nương chỉ sợ sẽ lập tức biến thành ác mộng.
Nhìn vào bên trong cái chậu cạnh Ô đại nương chỉ có chút ít bột mì, Đan Phi nhíu mày hỏi:
- Sao vậy? Màn thầu bán không tốt sao? Vì sao hôm nay hấp ít như vậy?
Dựa theo ý tưởng Đan Phi, màn thầu có thể so sánh với bánh nếp, ăn nhiều sẽ no lâu, lại dễ tiêu hoá, không lý nào lại không bán được.
- Đan đại ca, chúng ta đang chờ ngươi về thương lượng đây.
Liên Hoa tiến đến trước mặt Đan Phi, nhìn lên nhìn xuống, chắc chắn hắn không bị thương gì mới nói:
- Màn thầu bán rất tốt, Ô đại nương mới bán được mười mấy cái thì phiên chợ lập tức như ong vỡ tổ ùa đến. Nhưng sau đó có một quản gia rất có phân lượng đã lấy đi toàn bộ bánh còn lại, còn bảo hôm nay sẽ qua đây bái phỏng.
- Quản gia đó ở đâu?
Đan Phi lập tức hiểu quản gia kia không tầm thường, chắc chắn có hứng thú với việc buôn bán bánh màn thầu này. Liên Hoa không trả lời, bỗng nhiên nàng nhìn về phía cửa viện, rồi chợt nghe một người lớn tiếng nói:
- Đinh quản gia, ngươi nói bánh màn thầu gì đó chính là được sinh ra từ chỗ rách nát này sao?
- Chính là bọn họ.
Liên Hoa thấp giọng nói, nàng đứng lên, có phần thận trọng nó:
- Đinh quản gia, chào ngươi.
Đan Phi quay đầu nhìn lại, lập tức hơi ngẩn ra. Người cầm đầu có búi tóc chỉnh tề giống như hoa thị trên đòn cân, lại còn trước sau đều được đai mũ bọc gọn gàng, xiêm y cũng không dính hạt bụi nào. Người nọ nhìn thấy Đan Phi đang ngẩn ra lập tức cười ha hả:
- Nô tài ngươi cũng ở đây.
Người nọ đúng là Hạ Hầu Hành.
Tất cả mọi người trong viện đều biến sắc, không cần nói đến Ô Thanh hay Liên Hoa, ngay cả Ô đại nương cũng đã coi Đan Phi coi như người nhà mà đối đãi nên khi mọi người nghe Hạ Hầu Hành nói năng sỉ nhục Đan Phi như vậy thì lập tức căm giận gã. Bọn họ biết Đan Phi là hạ nhân của Tào phủ nhưng trong mắt bọn họ, xưa nay vẫn luôn xem trọng hắn, không hề có cái khác.
Đan Phi chỉ mỉm cười, coi như nghe tiếng chó sủa.
Hạ Hầu Hành thấy thế thì càng tức giận, cười lạnh nói:
- Tào Ninh Nhi phái ngươi tới sao?
Không đợi Đan Phi trả lời, gã đã hỏi tiếp:
- Hôm nay đừng nói đến là một nô tài như ngươi, dù là Tào Ninh Nhi đích thân đến cũng không thể phá hỏng cuộc mua bán này của bổn công tử.
Không để ý tới Đan Phi nữa, Hạ Hầu Hành nghênh ngang đến bên cạnh Liên Hoa rồi nói:
- Nha đầu, nghe quản gia nói ngươi và Ô đại nương đã làm ra được cái màn thày này?
Liên Hoa 'ừ' một tiếng rồi lén liếc nhìn Đan Phi.
Ô đại nương đã lâu sạch sẽ tay để chào đón từ sớm, lại nhìn không ra tâm ý Đan Phi, nên đành cười làm lành nói:
- Đúng là ta và nha đầu Liên Hoa... cùng làm, công tử muốn mua bao nhiêu cái?
- Bổn công tử không muốn màn thầu, chỉ muốn ngươi nói cho bổn công tử biết công thức làm ra nó.
Hạ Hầu Hành lại rất dứt khoác, khoác tay chặn lại nói:
- Quản gia!
Đinh quản gia lập tức hiểu ý bảo hạ nhân sau đưa cái hộp rồi tự tay dâng cho Hạ Hầu Hành. Gã mở ra, bên trong hơn phân nửa là đồng tiền, ngoài ra còn có hai đỉnh vàng. Ô đại nương lập tức nhìn trừng trừng.
Nàng sống một đời đến nay cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy, lại chợt nghe Hạ Hầu Hành như đã dự liệu nói tiếp:
- Nói cho ta biết công thức làm ra bánh màn thầu, số tiền này lập tức là của các ngươi, nhưng... công thức này, các ngươi không được bán lại cho người khác nữa.
Hạ Hầu Hành cảm thấy rất hài lòng với biểu lộ của Ô đại nương, thầm nghĩ những người nghèo kiết xác này nhìn thấy chừng này tiền sẽ còn do dự hay sao? Bất cứ chuyện gì trên đời này cũng có thể giải quyết bằng tiền, tất cả đều không vấn đề gì!
Người này dù quần áo lụa là nhưng làm việc đúng là rất có thủ đoạn.
Tào Tháo chỉ cầm một trận đã đánh bại Viên Thiệu ở Quan Độ, từ đó uy danh đại chấn, quần hùng đầu nhập, rất nhiều người đã bắt đầu xem trọng y. Gia tộc Hạ Hầu cũng theo Tào Tháo mà thuyền lên nước lên, đương nhiên sẽ trung thành tận tâm với Tào Tháo, nhưng vì là người khác họ nên vẫn luôn để ý. Hạ Hầu Hành biết rõ tâm ý của gia tộc nên vẫn luôn muốn náo động để áp đảo Tào Hồng, tranh thủ nhận được sự chú ý của Tào Tháo. Vì vậy sau khi nghe Đinh quản gia nói sự việc bánh màn thầu thì lập tức khởi hành đến đây thu mua công thức.
- Mau quyết định đi. Chuyện tốt thế này ngàn năm mới gặp một lần.
Đinh quản gia ở một bên hướng dẫn, rèn sắt khi còn nóng, y nói:
- Hiếm khi được Hầu đại công tử coi trọng, lại tự mình đến. Ô đại nương, coi như ngươi có bán bánh màn thầu mười năm cũng không thể kiếm được chừng này.
Y nhìn thấy Liên Hoa vẫn luôn cúi đầu nên nghĩ nha đầu này chỉ là người phụ việc, trực tiếp tấn công Ô đại nương.
Ô đại nương rất là băng khoăn, nhưng nàng ta biết tất cả là do Đan Phi dạy, làm người không thể quên nguồn cội. Nhưng khi nàng ta muốn hỏi Đan Phi thì bỗng ngoà viện có người nói:
- Đinh quản gia nói sai rồi, thật ra thì sinh ý này là một cái hố to. Ô đại nương, ngươi nhất định không nên nhảy vào trong.
Tiếng nói thanh thuý êm tai, nhưng lọt vào tai Hạ Hầu Hành thì lại như sấm sét. Tâm tình gã trầm xuống, quay đầu nhìn lại thì thấy người nói chuyện đúng là Tào Ninh Nhi.
Hạ Hầu Hành nghiêm mặt, giọng nói nghiêm nghị:
- Tào Ninh Nhi, ngươi cũng không muốn gả vào làm nữ nhân Hạ Hầu gia, nhưng vì sao chuyện gì của Hạ Hầu gia ngươi đều muốn chen vào một chân vậy?
Tào Ninh Nhi nghe lời nói đùa giỡn mang ý vị nhục mạ của gã nhưng nghe riết thành quen, nàng đáp lại rằng:
- Ta lại thấy Hầu công tử dường như lại rất giống giòi bọ trong hầm phân Tào gia ta, Tào gia làm chuyện gì ngươi đều muốn phá hư.
Hạ Hầu Hành trong bộ đồ chỉnh tề tức giận đến nỗi suýt trẹo cả cổ nhưng Tào Ninh Nhi lại không để ý đến gã nữa vì nàng đã phát hiện ra nam nhân của nhà nàng. Nàng có chút kinh ngạc liếc nhìn hắn, hiển nhiên là không biết hắn lại ở chỗ này, nhưng nàng cũng không mở miệng hỏi thăm, trực tiếp bước đến trước mặt Ô đại nương nói:
- Ô đại nương, ta là đại tiểu thư Tào phủ, muốn mua bí phương màn thầu của các ngươi. Cái tên Hạ hầu. . . sâu bọ. . . này
- Vì ta đến quá vội vàng nhưng điều đó không có nghĩ là ta không có thành ý, Ô đại nương cứ nhận trước cái vòng tay này coi như làm tiền đặt trước.
Ô đại nương nào dám nhận lấy, vội vàng khoát tay nói:
- Đại tiểu thư, Đại công tử, hai ngươi quá xem trọng dân phụ rồi, thật ra chuyện này dân không làm chủ được.
Ô đại nương thấy tiền tài đúng là rất vui sướng đấy nhưng cũng không ngờ sẽ có hai đại gia tộc đến thu mua. Bán cho người này thì đắc tội người kia là một mặt, mặt khác nàng đúng không biết quyết định như thế nào.
- Người kia làm chủ chuyện này?
Tào Ninh Nhi cảm thấy ngoài ý muốn, nàng lập tức nhìn Ô Thanh, nhưng Ô Thanh lại vội khác tay. Nàng lại nhìn về phía Liên Hoa, nghĩ bụng nha đầu kia còn nhỏ, chuyện nơi đây sẽ không đến lượt nàng làm chủ đấy chứ?
Liên Hoa nhìn thấy Tào Ninh Nhi đang nhìn mình, nàng cảm thấy tự ti mặc cảm, cũng lắc nhẹ đầu, chỉ một ngón tay nói:
- Đan đại ca làm chủ chuyện này. Hắn nói thế nào thì là thế ấy.
Ô đại nương như trút được gánh nặng, cũng liên tục gật đầu nói:
- Liên Hoa nói đúng, chuyện này... Đan Phi mới có quyền quyết định. Ô Thanh ngươi thấy đúng không?
- Đúng vậy, mọi chuyện đều do Đan đại ca quyết định.
Tuy rằng Ô Thanh cũng rất thèm cái hộp kia nhưng dù sao y cũng đã gặp nhiều vàng hơn rồi, cho nên sức kháng cự cũng cao hơn lúc trước nhiều. Y biết chủ ý của Đan Phi là quan trọng nhất.
Cái gì?
Tào Ninh Nhi đã nhìn thấy từ sớm, vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ vì sự có mặt của hắn nhưng khi nghe được câu này, nàng liền không ngờ tới. Cằm của Hạ Hầu Hành hạ xuống con thấp hơn cả con lừa, gã trừng mắt nhìn Đan Phi, không biết nói gì, lắp bắp nói:
- Ô... Ô đại nương, ngươi nói cái gì?
Đan Phi vẫn luôn giữ yên lặng ngồi ở chỗ kia thấy thế thì mỉm cười nói:
- Hạ Hầu công tử, thật sự ngại quá, rõ ràng nô tài lại làm hỏng chuyện mua bán lần này của ngài rồi.