Thâu Hương

Chương 66: Vận tốc sinh tử



Khắp nơi tĩnh lặng.

Hô hấp đều ngừng lại.

Đúng lúc này, một cây đuốc bay tới xé toang hắc ám, bay về hướng quái vật kia, quái vật kia chỉ vung tay lên, đã đẩy ngọn lửa ra chỗ khác, trong đêm tối chỉ nghe Đơn Phi lớn tiếng nói: - Đến đây đi!

Cây đuốc Đơn Phi ném mặc dù không nện vào người quái vật, nhưng thấy quái vật quay đầu trông lại, thì biết mục đích của mình đã đạt tới, trong thời gian quái vật kia vừa xoay thân, hắn lùi chân bỏ chạy, để trốn khỏi quái vật kia đang bổ nhào về phía trước một nhát trí mạng.

Quái vật kia bổ nhào về phía trước thất bại, lại càng không buông bỏ Đơn Phi, nửa ngồi nửa đứng tung người nhảy lên, gào thét đuổi theo Đơn Phi.

Gió đêm lạnh thấu xương.

Trái tim Đơn Phi kinh hoàng giống như nổi trống, hắn vốn chưa từng nghĩ tới mình sẽ có tốc độ như thế, sống chết trước mắt, quái vật truy kích có thể nói đã bức ra toàn bộ thể lực của hắn.

Dù là như thế, tốc độ của hắn vẫn cứ thua xa quái vật kia, nếu không nhờ dùng bụi cây, cây cối xung quanh làm lá chắn, nói không chừng đã sớm bị mất mạng dưới một trảo của quái vật kia rồi.

Mồ hôi đầm đìa, tầm mắt mơ hồ, cảm giác lại càng thêm nhạy bén, Đơn Phi hoàn toàn dựa vào trực giác mà trốn tránh, hắn chỉ có hai ý niệm trong đầu, đó là tận lực chạy xa hơn một chút, để cho đám người Ô Thanh có thể rời khỏi, sau đó... Tìm một chỗ tránh né!

Đôi chân bây giờ nặng như rót chì, Đơn Phi biết thể lực mình đã đến cực hạn, biết nếu còn tiếp tục chạy nữa, chưa cần nói đến chuyện mệt chết, coi như là tim đập kịch liệt như vậy cũng có thể khiến hắn ngã lăn bỏ mình.

Thoáng nhìn một cây đại thụ bên cạnh cách đó không xa, Đơn Phi cảm giác móng vuốt quái vật giống như lưỡi kiếm sắc bén giờ phút này đang chộp tới sau lưng của hắn, bèn làm bộ bổ nhào về phía trước, đột nhiên ngồi xổm xuống.

Quả nhiên, quái vật kia từ đằng sau bổ nhào tới phía trước, lại xẹt qua đỉnh đầu của hắn.

Đơn Phi xoay người nhào về phía cây đại thụ bên cạnh kia, trong lúc đó hét lên, gần như không chút do dự chạy tiến lên vài bước, một cỗ nhiệt lực từ trong tim đột nhiên nổi lên, trong giây lát đã tràn tới dưới chân của hắn.

Lại là tượng ngọc kia nổi lên tác dụng.

Vì sao mỗi lần đều phải đến thời điểm lão tử sắp chết đến nơi rồi thì mới hiển linh? Bình thường không đốt hương, lúc này xách cái đầu heo đến thì tác dụng cái rắm?

Trong lòng Đơn Phi mắng to, nhưng được cỗ lực lượng tương trợ kia vẫn chấn động tinh thần, không ngờ so với dự đoán chạy được nhiều hơn hai bước, sau đó một phát bắt được cành cây trên đỉnh đầu, tay chân cùng sử dụng, chỉ trong nháy mắt, đã trèo được lên trên cây.

Tốc độ lúc này của hắn nếu để cho người ngoài nhìn thấy, khẳng định sẽ kinh ngạc đến câm nín, bởi vì từ mặt đất mà nhìn, hắn giống như một con linh vượn gần như không hề tạm dừng bất kỳ chút nào mà leo lên phía trước.

Trên đời này, loài người rất khó làm ra được chuyện như thế.

Nhưng quái vật kia lại có thể.

Quái vật bị Đơn Phi lừa, sau khi vồ hụt thì chỉ nhún một cái đã chuyền đến dưới tàng cây mà Đơn Phi đang leo, Đơn Phi liều mạng xông lên, không phải là vì khoe khoang, mà thật sự bởi vì bản lĩnh leo cây của quái vật kia cũng là hạng nhất, móng vuốt như dao, cắm vào thân cây tung người bay loạn, gần như điểm rơi của mỗi móng vuốt đều là chỗ hai chân để trần của Đơn Phi đang đặt.

Chỉ khoảng nửa khắc, một người một quái đã đến ngọn cây. Đơn Phi âm thầm kêu khổ, thầm nghĩ lão tử có thể lão tử không thể lên trời a, mắt thấy quái vật kia ngay sau đó đã bắt được hai chân của hắn...

Trong lúc Đơn Phi hét vang, người bay phía trên, đã rút ra búa bên hông, quay thân chém xuống một búa!

Lão tử liều mạng với ngươi đây!

Đơn Phi vốn định dẫn dắt quái vật rời đi khỏi chỗ đám người Ô Thanh, còn mình thì leo lên cây trốn một chốc lát rồi nói sau, không nghĩ tới quái vật này theo đuổi không bỏ, càng không ngờ có thể đuổi lên tận trên cây.

Chó nóng nảy còn nhảy tường, thỏ nóng nảy còn cắn người, lão tử nóng nảy liền liều mạng với ngươi.

Đơn Phi từ lúc leo cây đến giờ, thì đã nghĩ đến một khắc tuyệt cảnh trên ngọn cây này, gần như ngay khi lên đến ngọn cây liền lập tức rút búa ra bổ ngược lại.

Quái vật kia thoạt nhìn so với hổ báo còn hung tàn hơn, có linh tính của người, không nghĩ rằng con mồi vẫn chạy trốn đột nhiên lại cắn trả.

Đ...A...N...G...G!

Quái vật đang xông lên nên không kịp trốn tránh, bị một búa của Đơn Phi chém vào chính giữa đỉnh đầu. Quái vật mãnh liệt gào thét một tiếng, rơi xuống dưới tàng cây, Đơn Phi lại cảm giác giống như chém vào tảng đá, cánh tay chấn động đến run lên, thu hồi búa nhìn một cái, không ngờ lưỡi cứng lại. Đơn Phi cảm thấy hoảng hốt, thầm nghĩ cuối cùng là quái vật gì biến chủng thế, tại sao lại là đao thương bất nhập?

Một búa không thấy máu, quái vật kia sau khi bị chọc giận, không phải sẽ liều mạng với hắn chứ?

Đơn Phi càng nghĩ trái tim càng băng giá, nhưng biết lúc này tuyệt không có đường lui, chỉ có thể dựa vào địa thế mà đọ sức, có thể sống một khắc tính một khắc, hơi hé mắt liếc nhìn, thấy quái vật kia dường như đã rơi xuống mặt đất, lập tức thân hình khẽ cong...

Trong lòng căng thẳng, Đơn Phi nhanh chóng hít vào một hơi, chợt nghe quái vật kia liên tục phát ra những tiếng rú thảm thiết.

Xuy xuy xuy!

Trong trời đêm tiếng vang không dứt, một khắc này không biết có bao nhiêu bóng đen vọt tới hướng quái vật, trong lòng Đơn Phi chấn động, không nghĩ tới lúc này lại có viện binh tới nữa.

Quái vật kia biết nguy hiểm, trong khi gào thét hai móng cũng huy động liên tục, không ngờ đã chắn được bảy tám phần bóng đen, chỉ là quái vật dường như cũng đã biết sự lợi hại, cũng không để ý đến Đơn Phi nữa, tung người một cái, đã nhảy ra xa xa, dường như muốn chạy trốn.

Có bảy tám bóng đen theo chỗ tối tung ra, không ngờ đã đuổi theo quái vật.

Những bóng người kia đều là ăn mặc ám sắc, trong bóng đêm giống như âm hồn, cùng với quái vật kia một đuổi một chạy, đảo mắt liền biến mất ở trong bóng đêm mờ mịt.

Tiếng gào thét mãnh liệt, tiếng rên rỉ mơ hồ truyền đến theo gió, nhưng trong chốc lát, đã không còn có động tĩnh. Tiếng gào thét mãnh liệt kia nhất định là quái vật phát ra, tiếng rên rỉ nhất định là những bóng người truy kích kia phát ra.

Đám người này liều mình cũng phải đuổi giết quái vật, ngược lại thật sự không biết là có lai lịch gì đây.

Không phải là dân chúng xung quanh, hình như là nhân vật có tổ chức.

Đơn Phi nghe mà kinh hãi, không thể tưởng được trên đời này còn có tổ chức nào sẽ đối kháng với quái vật này, hắn có tâm hỗ trợ, nề hà sau khi thở ra một hơi, cũng cảm thấy xương cốt toàn thân đều đau nhức, dưới chân đột nhiên đã không còn khí lực.

Nếu không phải tay hắn chộp mau, nói không chừng đã từ trên cây rớt xuống.

Thở dốc một trận xong, Đơn Phi cảm giác tinh lực khôi phục lại một chút, rồi mới từ trên cây chậm rãi đi xuống dưới, cho đến khi xuống dưới tàng cây, mới hướng về phía trước ngắm nhìn, thực sự có chút không thể tin nổi rằng mình có thể leo được đến ngọn cây.

Thoáng trầm tư một lát, Đơn Phi thầm nghĩ mình bản lĩnh hữu hạn, thôi không tham dự đuổi bắt quái vật với đám người này nữa, chỉ mong bọn họ có Bồ Tát phù hộ, thuận lợi bắt lấy hoặc giết quái vật kia vì dân trừ hại.

Những người đó đến tột cùng là thân phận gì?

Đơn Phi nghĩ mãi mà không rõ, giơ tay lấy ra cái hỏa chiết tử (dụng cụ tạo lửa thô sơ) châm lên, nương theo một chút ánh sáng đó mà tìm kiếm xung quanh, chỉ trong chốc lát hai mắt tỏa sáng, từ trên một thân cây nhổ xuống mũi tên sắt.

Mũi tên sắt dài không đến một bàn tay, mũi nhọn cực kỳ sắc bén, thoạt nhìn chỉnh thể có chút tinh xảo.

Những người đó mới vừa rồi chính là dùng loại mũi tên sắt này mà đánh lui quái vật?

Đơn Phi nhíu mày, thầm nhớ lại tiếng xé gió mới vừa rồi nghe thấy, cơ quan phóng ra mũi tên sắt này tuyệt không đơn giản, không nghĩ tới đám người kia còn dùng thứ đồ vật rất tiên tiến.

Lắc đầu, Đơn Phi sờ soạng hạ đầu vai, cảm giác đau đớn bốc lên, nhịn đau băng bó đơn giản trước một chút, sau đó mới phân rõ phương hướng, nhớ xem mình đã từ nơi nào trốn tới, rồi theo hướng lúc đầu mà đi.

Thời gian không đến một chén trà, phía trước có tiếng bước chân truyền đến, Đơn Phi ngẩn ra, dò hỏi: - Ai?

----------oOo----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.