- Lão đại, huynh còn sống a. Ô Thanh nhào ra, ôm lấy Đơn Phi, rất là bất ngờ, nhưng càng nhiều hơn là kinh hỉ.
Đơn Phi đẩy Ô Thanh ra, ôm đầu vai nói: - Các ngươi không muốn sống nữa sao, tại sao không trở về đi, còn quay ngược lại tìm? Các ngươi không sao chứ?
Mắt La Lão Đa có chút ướt át, thở dài nói: - Đơn công tử, chúng ta đều không việc gì, ngươi mới là không muốn sống nữa, ngươi dẫn đi quái vật kia cho chúng ta, nếu chúng ta một mình đi rồi, thì còn có mặt mũi sống tiếp nữa?
Ông ta vẫn rất là xem trọng Đơn Phi, hôm nay đối với Đơn Phi lại thêm cả cảm kích.
Nếu Đơn Phi không vì bọn họ mà dẫn dắt quái vật rời đi, hôm nay bọn họ đã sớm nằm dưới đất rồi.
Trong lòng Đơn Phi ấm áp, biết đám người này tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn không yên lòng về hắn, lúc này mới liều mình tìm tới.
Thời điểm ngươi có tiền có danh, người xưng huynh gọi đệ với ngươi đều càng phải cân nhắc cho kỹ hơn một chút, bởi vì bọn họ nhìn trúng khả năng của ngươi mà không phải bản thân ngươi, hay giá trị con người của ngươi.
Nhưng nếu như khi ngươi nghèo túng, còn có huynh đệ đối với ngươi không rời không bỏ, đó thực sự mới đối với ngươi giống như người thân.
Đơn Phi đương nhiên hiểu được điểm ấy, cười khổ nói: - Không mặt mũi chung quy tốt hơn so với mất mạng.
- Quái vật kia thế nào?
Vương Tường hỏi câu, thấy Đơn Phi nhìn sang, sắc mặt trở nên hồng: - Ta không có một chút tác dụng nào, mới vừa rồi... Tuy rằng lá gan y không nhỏ, nhưng vừa rồi một khắc sinh tử, y gần như ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có.
Đơn Phi cũng chỉ vỗ vỗ đầu vai y nói: - Ngươi có thể tới thì đã rất hữu dụng rồi. Chúng ta đi trước đi, ta cũng không rõ ràng lắm quái vật đó sẽ chạy đi đâu đâu, vừa đi vừa nói chuyện.
Hắn thật sự có chút lo lắng những người đó cũng không làm được gì quái vật, mang theo đám người Ô Thanh quay ngược lại con đường đã đi lúc trước, nhưng lại không biết ngay tại cái cây hắn tránh né mới vừa rồi cách đó không xa kia, một người dáng người thon dài từ trong chỗ tối bước ra.
Trong bóng đêm, người nọ nhìn về phía Đơn Phi rời đi một lát, xoay người đi về hướng con quái vật đã bỏ chạy.
Đơn Phi thật sự có chút sợ phải gặp lại quái vật kia, người nọ lại tựa hồ căn bản không hề để ở trong lòng, đi được khoảng nửa dặm, người nọ đột nhiên ngừng lại bước chân.
Trên mặt đất phía trước có một người đang nằm, hai mắt trợn lên đang nhìn bầu trời, nhưng đã khí tuyệt bỏ mình.
Một vết cào từ mặt xuống đã phá yết hầu, phanh cả ngực khiến cho người nọ chết bất đắc kỳ tử, thoạt nhìn cái chết quả thực vô cùng thê thảm, nếu Đơn Phi thấy được, khẳng định sẽ biết người đó là bị một trảo của quái vật kia dẫn đến mất mạng.
Người nọ nhìn thấy người chết trên mặt đất, cũng không có bất kỳ chút ý hoảng sợ nào, chỉ nhìn thi thể kia một lát, chậm rãi ngồi xổm xuống, ngón tay xẹt qua bên hông người chết kia, khi đứng lên, trên tay có thêm một cái lệnh bài bằng gỗ.
Lệnh bài sắc màu u ám, mặt trên lại in chữ viết màu vàng.
Người nọ nhìn lệnh bài đó, thấp giọng thì thầm: - Thượng thiên vô lộ, phát khâu thần bang, bàn sơn tá lĩnh, mạc kim hữu chương. Lật ngược lệnh bài lại, có ba chữ "Giáo Úy thất" màu đỏ như máu khắc ở trên lệnh bài.
Người nọ làm như cười không ra tiếng cười, lẩm bẩm nói: - Mạc Kim Giáo Úy, lai lịch thật lớn, xem ra cũng là thường thôi. Y tùy tay vứt lệnh bài kia xuống đất, xoay người nhìn về hướng Đơn Phi rời đi.
Trăng mờ rừng tối.
Có gió thổi lên tay áo người nọ lay động, lại không thổi động nổi mặt nạ bằng đồng xanh y mang trên mặt.
Mặt nạ dữ tợn, trong đêm tối vẫn mang theo hào quang chút linh hoạt, sắc bén như cũ!
Gió thu mát, thu ý lạnh.
Đơn Phi không biết rằng từ chỗ xa xa kia có người đang nhìn về phía hắn, chẳng biết tại sao, trong tim bỗng dưng nhảy nhót, quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy được bóng đêm khôn cùng càng ngày càng sâu, hơi hơi thấm qua xiêm y.
Phân rõ phương hướng phía trước một chút, Đơn Phi mới chịu đi về con đường lúc đầu đi đến, địa phương này thật sự quá nguy hiểm, nếu gặp lại quái vật kia, hắn cũng không biết mình có còn dũng khí chiến đấu tiếp nữa hay không.
Đúng vậy, chúng ta ra ngoài chính là để tìm đứa trẻ về mà.
Đơn Phi ngẩn ra, thầm nghĩ bị truy kích đến hoảng hốt, đã quên mất mục đích rồi, thấy ba người đều đang nhìn mình, Ô Thanh lại chọc Vương Tường một cái, vẻ mặt Vương Tường có chút ngượng ngùng, thì thào: - Ta nói sai rồi.
- Ngươi không có nói sai.
Đơn Phi thở dài nói: - Đứa nhỏ thì vẫn phải tìm đấy, mẹ nó còn đang chờ tin tức của chúng ta. Mới vừa rồi thật sự mạo hiểm khiến hắn không rảnh mà suy nghĩ đến cái gì khác, hiện giờ nghĩ lại, cau mày nói: - La Lão Đa, ông nói rằng cánh rừng ở ngay phía trước?
Hắn chỉ ra về hướng mới vừa rồi chạy trốn, La Lão Đagật đầu nói: - Hẳn là chỗ đó, ta đi tìm đi.
Đơn Phi kéo La Lão Đalại, nuốt xuống nước miếng nói: - Vẫn là để ta đi đi, ta chạy nhanh một chút. Thầm mắng mình mới vừa rồi vì sao không thuận tiện đi tìm ở chung quanh, nhưng khi đó, phỏng chừng quỷ cũng không muốn ở lại nơi đó đi?
Đám người La Lão Đa ngẩn ra.
Vương Tường nói: - Ta cũng đi.
- Chúng ta đều đi. Ô Thanh rốt cục nói, kỳ thật y vẫn có chút sợ hãi, chần chờ nói: - Mà lúc ban đầu La Lão Đa nói nhìn thấy trong rừng có chim bay tán loạn, có phải quái vật kia gây ra hay không nhỉ?
Tất cả mọi người âm thầm gật đầu, La Lão Đacó phần lúng túng nói:
- Lão hán... Cũng không thể khẳng định được.
Bất kể như thế nào dù sao cũng phải nhìn một chút.
Đơn Phi cắn răng một cái, mới chịu xoay người, đột nhiên dừng lại, bởi vì đêm tối sâu kín, có một thanh âm rất nhỏ đang gọi Đơn Phi, Đơn Phi...
Gió lạnh đánh úp lại, tất cả mọi người là giật nảy mình lạnh run.
Đơn Phi không ngờ bằng hữu của mình không ít, nơi này dã ngoại hoang vu cũng có người tìm, mọi nơi tìm kiếm thanh âm nơi phát ra, lại bị Ô Thanh rung giọng nói: -Lão Đại, huynh ngàn vạn lần không thể đáp lời, khi còn nhỏ mẹ ta kể, buổi tối hoang dã có rất nhiều quỷ chết oan, luôn thích kêu tên người khác đến chết thay.
Mẹ ngươi làm sao lại không dạy ngươi chút thứ tốt đâu này?
Đơn Phi cảm thán người lớn ngàn vạn lần không thể không có việc gì liền kể cho đứa nhỏ nghe chuyện quỷ, như vậy sẽ gây ra bóng ma không nhỏ cho đứa trẻ, thậm chí trưởng thành rồi cũng đều là khó có thể xóa nhòa. Không để ý tới Ô Thanh nhắc nhở, Đơn Phi nghiêng tai lại nghe nhân viên khảo cổ ngoại trừ phải có phán đoán kiệt xuất ra, can đảm là một trong những điều kiện cần có.
Bỗng dưng thần sắc vừa động, Đơn Phi đột nhiên bước nhanh đi thẳng về phía trước, tách bụi cỏ phía trước ra, xách ra một người, thở dài nói: -Thương Thúc, đệ thật đúng là đại gia của huynh mà, nhìn thấy huynh sap còn không ra!
Mọi người trước kinh sợ sau vui mừng, chỉ thấy Đơn Phi xách ra một hài đồng, kẹp bím tóc Xung Thiên, dáng vẻ có chút đáng yêu, chỉ có điều sắc mặt nhiều ít có phần tái nhợt. Ô Thanh lại liếc mắt một cái nhận ra, cái đứa bé kia đúng là Tào Xung!
Tào Xung bị Đơn Phi xách đi ra, dáng vẻ sợ hãi, nhìn Đơn Phi một lúc lâu, đột nhiên nói: -Đơn Phi, huynh tại sao lại ở chỗ này?
-Huynh là tới tìm đệ, đệ không biết hiện tại mọi người Đinh gia thôn đang tìm đệ không?
Tào Xung hình như có phân chần chừ, lại hỏi: -Tại sao đệ lại ở chỗ này?
Đứa nhỏ này sợ choáng váng đi?
Không phải đều nói tiểu tử Tào Xung này khá thông minh đấy, còn tuổi nhỏ lại biết gọi tên voi, làm quần thần trong triều xấu hổ chết, giờ phút này sao lại hơi ngơ ngác vậy? Đơn Phi thấy dáng vẻ cậu do dự, cau mày nói: -Tại sao đệ lại ở chỗ này, hẳn là hỏi chính đệ mới đúng.
Tào Xung nhìn Đơn Phi một lúc lâu, cái miệng nhỏ nhắn nhệch ra, giống như muốn khóc lên, nhưng thoạt nhìn là cố gắng nhịn xuống, chậm rãi cầm tay Đơn Phi nói: -Đơn Phi, đệ có thể tin huynh đấy, có phải hay không?