Đơn Phi trông thấy vẻ kinh hãi trong mắt đứa nhỏ, thầm nghĩ ngươi đã gặp được chúng ta thì sợ cái gì? Nghĩ lại, Đơn Phi hồi tưởng về hai câu hỏi sau cùng của đứa nhỏ này, kinh ngạc bật cười nói: - Đệ sẽ không cho rằng chúng ta bắt đệ đến nơi đây đó chứ?
Cánh tay nhỏ bé của Tào Xung run lên, nhưng không hề buông bàn tay của Đơn Phi ra.
La Lão Đa vừa nghe, không khỏi cười rộ lên: - Ngươi đứa nhỏ này, lòng đa nghi ngược lại thật nặng.
Ô Thanh có phần căm giận nói: - Tiểu tử ngươi đã gây họa không nói, còn hại mấy người chúng ta thiếu chút nữa là đánh mất tính mạng, đến bây giờ lại còn hoài nghi chúng ta...
- Nó chẳng qua là đứa bé thôi. Đơn Phi ngắt lại câu nói sau của Ô Thanh, nắm chặt bàn tay của Tào Xung, Đơn Phi nói: - Đệ không cần lo lắng, chúng ta bây giờ liền về thôn.
Hắn nhìn thấy bộ dạng run rẩy của Tào Xung, ngồi xổm xuống cõng Tào Xung lên lưng đi về hướng lúc đầu đi đến, tuy rằng đã quy ước lấy lửa làm hiệu, nhưng tình huống nơi này thực sự quá đặc thù, nếu chẳng may khiến cho quái vật kia tới đây thì chính là mất nhiều hơn được.
Mọi người cũng đều nghĩ giống nhau, đều không đồng ý đốt lửa truyền tin. Mọi người tuy bị quái vật làm cho kinh hãi, nhưng nghĩ đến rốt cuộc cũng đã tìm được đứa nhỏ rồi, thì tinh thần cũng tỉnh táo lại, thay phiên nhau cõng Tào Xung đi ra ngoài núi.
Tào Xung thấy mọi người như vậy, rốt cục cũng không hề sợ hãi như nãy nữa, khi ở trên lưng Vương Tường, nhịn không được nói: - Xin lỗi, hồi nãy đệ chỉ sợ các ngươi là người xấu.
Đơn Phi thầm nghĩ đứa nhỏ này ngược lại cũng có chút đầu óc, Tào Xung đến đây, bọn họ liền nối gót tới, cũng trách không được khiến đứa nhỏ có chút hoài nghi, nhưng không ngờ đứa nhỏ ở cái tuổi này, lại có ý nghĩ như thế, vậy cũng thật không đơn giản. Đại khái giải thích những việc mà mình việc cần phải làm, thấy Tào Xung nghe rất ngon lành, Đơn Phi rốt cục hỏi: - Đệ nói đệ không biết làm thế nào lại đến đây, nhưng trước khi đệ ở đây, có nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì hay không?
Tào Xung nhíu chặt lông mi, thấp giọng nói: - Đại nương nói thích ăn nhất là rau dớn ở nơi này, ta chỉ muốn đi hái chút rau dớn rừng để làm cho bà ấy vui vẻ một chút, ta đi không bao xa, khi còn chưa tới chân núi, thì đã hái được mấy cây dớn rồi, sau đó... chẳng biết tại sao, lại ngủ mất, đợi khi...tỉnh lại, thì phát hiện mình nằm ở trong bụi cỏ, sau đó liền nhìn thấy huynh cùng bọn họ gặp nhau, ta... rất sợ...
Tuy cậu có phần hoài nghi tại sao Đơn Phi lại vừa lúc xuất hiện tại nơi này, nhưng càng sợ đêm đen như mực hơn, rốt cục vẫn phải nói ra lời cầu cứu.
- Lão đại, ta đã nói rồi, nó chỉ là một đứa bé không có khả năng chạy xa như vậy. Ô Thanh bên cạnh nói.
- Là có người đem nó đến nơi đây đấy. La Lão Đa cũng nói.
Trong lòng Đơn Phi hơi run, thầm nghĩ Tào Xung chẳng qua chỉ là một đứa bé, có người nào lại trăm phương ngàn kế làm ra loại chuyện như thế này? Có thể bắt Tào Xung đi, lại bỏ đó mặc kệ, người bắt cóc Tào Xung đến tột cùng là có ý tứ gì?
- Đơn Phi.
Tào Xung ở trên lưng Vương Tường, vẫn cứ nhìn vào Đơn Phi, thấy hắn nhìn sang cười, trong lòng rốt cục không còn sợ hãi nữa, thấp giọng nói: - Có phải đại nương rất lo lắng hay không?
Tiểu tử này luôn kêu đại nương đại nương, phụ nhân kia không phải mẹ ruột của nó sao? Mẹ ruột của Tào Xung hình như tên là Hoàn phu nhân gì gì đó? Vậy phụ nhân kia là ai?
Đơn Phi nhịn xuống cái nghi vấn này, chỉ nói: - Đệ nói đi?
- Nhất định bà ấy rất lo lắng, nói không chừng còn có thể... mắng đệ một chút.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tào Xung có phần sầu lo: - Vậy làm sao bây giờ đây?
- Tiểu tử ngươi gây ra đại họa như vậy, chẳng lẽ còn muốn không bị đánh chửi? La Lão Đa lắc đầu liên tục, thầm nghĩ nếu mấy tên khốn kiếp Tôn Vi kia trước đây mà gây ra họa kiểu như thế này, đánh cho bọn họ một trận cũng vẫn còn nhẹ.
- Không phải ta sợ bị đánh mắng, ta chỉ sợ đại nương không vui. Tào Xung mặt đỏ bừng nói, thấy Đơn Phi đang nhìn mình, Tào Xung cầu cứu nói:
- Đơn Phi, huynh nói đệ nên làm như thế nào bây giờ?
Đơn Phi thở dài, - Sự tình đã như vậy rồi, còn có thể làm cái gì? Nhìn thấy đại nương đệ, đệ nhận sai trước...
- Nhưng...đệ sai sao? Tào Xung khó hiểu nói: - Đệ căn bản không biết tại sao lại như vậy.
- Nhiều khi, không hề đơn giản như có sai hay không. Đơn Phi lắc đầu nói:
- Hiện giờ mọi người trong thôn đang vì đệ mà bận rộn, đại nương đệ thì sốt ruột lo lắng, đệ là nam nhân, nếu không muốn tiếp tục làm cho bà ấy thương tâm, thì chuyện thứ nhất chính là nhận sai để bình ổn lửa giận của đại nương đệ, oán khí của người khác trước, về sau lại giải thích nguyên nhân, mà không phải chỉ nghĩ đến sự đúng sai của chính mình, vọng tưởng khiến mọi người lập tức hiểu được.
- Chỉ đơn giản như vậy? Tào Xung cái hiểu cái không.
- Lão đại nói có đạo lý.
Vương Tường dọc theo đường đi vốn buồn bực không hề lên tiếng, nghe vậy khen: - Thân là một nam nhân, cha mẹ tuổi đã già, đệsẽ phải bắt đầu gánh vác trách nhiệm chăm sóc bọn họ, bất kể bọn họ như thế nào, đệ cũng không thể ngỗ nghịch lại bọn họ.
Đơn Phi lắc đầu liên tục, phản bác: - Vậy cũng không được.
Vương Tường ngẩn ra, ha ha nói: - Lão đại có ý tứ là?
- Cha mẹ cũng sẽ có sai. Đơn Phi nói một câu khiến Vương Tường quá sợ hãi, chậm rãi lại nói: - Ai cũng có sai, cha mẹ cũng không ngoại lệ, đối với lời của cha mẹ nói gì nghe nấy đó goi là ngu hiếu, thân là một nam nhân, không phải cả ngày treo lời cha mẹ đã nói ở ngoài miệng, mà nên dùng hai mắt của mình để nhìn, dùng lỗ tai của mình để nghe, dùng đầu óc của mình để phán đoán.
Ô Thanh đỏ mặt lên.
Đơn Phi tiếp tục nói:
- Không phải gánh vác những lỗi sai của cha mẹ thì mới là nam nhân! Hỗ trợ sửa lại chỗ sai của cha mẹ, không để cho sai càng thêm sai mới là nam nhân chân chính. Nam nhân giải quyết, vốn không phải chỉ gánh vác, mà là phải thay đổi.
Vương Tường sau một lúc lâu không hề nói gì, y vẫn học tập văn hóa Nho gia, chí hiếu làm đầu, đối với lời nói của cha mẹ, đều nghe theo như ý, mệnh lệnh của cha mẹ không thể trái gì gì đó, với y mà nói là hoàn toàn chính đáng, nhưng vừa nghe thấy lời Đơn Phi nói, quả thực có thể nói đã phá vỡ tam quan, muốn phản bác, lại không biết mở miệng như thế nào.
Tào Xung mặc dù tuổi nhỏ, nhưng ngược lại bộ dạng cũng có chút cảm xúc với mấy câu nói cuối cùng của Đơn Phi, không chờ nói cái gì nữa, bỗng dưng giãy dụa từ trên lưng Vương Tường xuống, chạy tới về phía trước nói: - Đại nương, con đã sai rồi.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, mới phát hiện đã ra khỏi núi rồi, mà phụ nhân đang đứng tại phía trước không xa, nhìn thấy Tào Xung chạy tới, run rẩy tiến lên, nâng cánh tay như muốn đánh xuống.
Tào Xung quỳ sụp xuống, ôm lấy chân phụ nhân nói: - Đại nương, Xung nhi sai rồi, về sau cũng không dám nữa.
Môi phụ nhân kia rung động hai cái, cũng vô lực mà quỳ xuống, một phen ôm lấy Tào Xung, nước mắt lách tách rơi xuống, trên mặt không có chút phẫn nộ nào, mà chỉ có nỗi đau sâu sắc và ưu thương khôn cùng...
Đơn Phi nhìn thấy thần sắc của phụ nhân kia, có chút âm thầm kỳ quái.
Ô Thanh lại chỉ nhìn Đơn Phi, vui vẻ nói: - Lão đại, chúng ta làm chuyện tốt đó. Nhưng trong lòng nghĩ, những lời mới vừa rồi của lão đại, là nói với ta đấy sao?
Đơn Phi không có lưu ý đến vẻ mặt của Ô Thanh, chỉ có điều quay đầu lại nhìn về phía trong núi, mày nhíu lại, thầm nghĩ chuyện này có nhiều điểm rất đáng ngờ, có lẽ vẫn chưa giải quyết được, tuy nhiên đây mới chỉ là bắt đầu thôi.
Hắn cũng không biết rằng người mang theo mặt nạ bằng đồng xanh trong núi kia vẫn còn đứng ở tại chỗ giống như đang suy nghĩ gì đó, qua hồi lâu, hai tròng mắt sau mặt nạ dẫn theo chút mỉa mai, người nọ lẩm bẩm nói: - Khâu, Mạc Kim, hương mà các ngươi đã tìm rất lâu kia, cuối cùng lần này cũng có manh mối rồi... Hy vọng các ngươi đừng khiến cho ta thất vọng nữa.