Thâu Hương

Chương 94: Diệu Tài chịu tội thay



Trong lòng Hạ Hầu Uyên kinh hãi, không nghĩ tới Tào Tháo bỗng dưng tức giận, ngượng ngùng ngồi xuống, sắc mặt cũng là cực kì khó coi.

Tào Tháo tức giận sau đó mới giống như cảm thấy bản thân thất thố, đổi giọng tươi cười nói: - Dùng cơm, dùng đồ ăn thôi.

Ông ta mặc dù chưa đụng đũa, nhưng vừa nghe Đơn Phi nói, căn bản không cần Đơn Phi tiếp tục giải thích, thay Tào Xung gắp ruột heo nhồi thịt gà cho vào trong chén, chớp mắt, lại quay sang nhìn Đinh phu nhân.

Mọi người thấy thế cùng có suy nghĩ, đều nói Tư Không dù có nhiều con nhưng thương yêu nhất chính là Tào Xung, hiện giờ xem ra, một chút cũng không giả.

Tào Xung vỗ tay cười to nói: - Trư đỗ kê, tên rất hay. Thật đúng là khéo, đệ nhớ được đại nương đã từng nói, trước kia lúc gả cho cha đã từng làm loại cháo này, chỉ có điều khi đó khẳng định không có nhiều ruột heo với thịt gà như vậy. Đại nương... Người nếm thử, so với người làm có cái gì khác không?

Cậu ngoan ngoãn gắp ruột heo nhồi gà mà Tào Tháo vừa gắp cho đặt vào trong chén Đinh phu nhân, lại nháy mắt với Tào Tháo.

Tào Tháo khóe miệng nhếch lên có phần mỉm cười dù không dễ thấy, lại mong đợi nhìn Đinh phu nhân.

Đơn Phi đối với Tào Xung rất có hảo cảm, vừa thấy Tào Tháo cùng với Tào Xung nháy mắt, lập tức hiểu được —— Tào Xung có phải muốn tác hợp Đinh phu nhân cùng với Tào Tháo một lần nữa không?

Hôm nay Tào Xung đến nơi đây, đương nhiên không phải trùng hợp, mà là có chuẩn bị từ trước.

Tào Xung thông báo Tào Tháo, sau đó lại mang Đinh phu nhân đến, nhìn như trùng hợp, kì thực chính là cậy cố ý an bài?

Đơn Phi vừa nghĩ tới bộ dạng của Tào Tháo lúc mới tới, là gần như có thể khẳng định trăm phần trăm, khóe miệng cũng không khỏi lộ ra tiếu ý —— Tào Xung tiểu tử này, thật sự có chút đáng yêu.

Đơn Phi đương nhiên không phải người cứng nhắc, đối với loại chuyện này xưa này còn khá là thích nghe ngóng, chỉ có điều chẳng biết tại sao, chung quy cứ có cảm giác, cảm thấy chiêu này chỉ sợ rất khó có hiệu quả.

Đinh phu nhân sau khi ngồi xuống vẫn không nói gì, nhìn Tào Xung gắp miếng ruột heo và thịt gà đưa tới, im lặng hồi lâu, đột nhiên nói: - Đơn Phi...

Mọi người đều ngẩn ra, cực kỳ ngạc nhiên, thầm nghĩ Tào Xung nhận ra Đơn Phi đã khiến cho người ta không hiểu ra sao cả, như thế nào Đinh phu nhân cũng lại nhận ra Đơn Phi?

Đơn Phi cũng có phần kinh ngạc, nhưng vẫn tiến lên một bước nói: - Phu nhân có gì chỉ bảo?

- Còn trứng gà sống với cơm không? Đinh phu nhân dò hỏi.

- Có, ta ngay lập tức mang tới cho phu nhân. Đơn Phi căn bản không cần Đinh phu nhân nói cái gì nữa, lập tức phi như bay vào phòng bếp lấy một giỏ trứng gà và một chậu cơm đưa qua: - Phu nhân, đủ dùng chưa?

Tào Hồng nhìn hết vào trong mắt, âm thầm gật đầu, thầm nghĩ tiểu tử này thật ra rất thông minh.

Đinh phu nhân cười nói: - Sao dùng nhiều đến vậy. Nàng giơ tay từ trong rổ lấy ra bốn trứng gà, lại lấy một phần cơm trong bồn cho vào nồi, rồi sau đó đem trứng gà đánh nát, phân ra lòng đỏ trứng và lòng trắng trứng, thả vào trong hai chén.

Nồi lẩu mùi hương càng đậm.

Mọi người lại vẫn không hề động đũa.

Tào Tháo nhìn cử động của Đinh phu nhân, xuyên thấu qua sương mù dày đặc, trong mắt có phần mông lung.

Tào Hồng một bên cười nói: - Hoá ra đại tẩu muốn bộc lộ tài năng, đệ cũng rất muốn một lần nữa được ăn đồ ăn đại tẩu làm. Ngừng tạm, Tào Hồng vọng nói với Tào Tháo:

- Đại ca, đã bao nhiêu năm rồi? Đệ nhớ đã rất nhiều năm không có được ăn đồ ăn đại tẩu làm rồi.

Tào Tháo có điều nhìn Đinh phu nhân, hồi lâu mới nói: - Ta nhớ được...

Không đợi y nói xong, Đinh phu nhân ngắt lời nói: - Diệu Tài, ta còn nhớ... Năm đó khi ngươi ngồi tù, ta còn đưa cơm tù cho ngươi?

Hạ Hầu Uyên vẫn đang tự bực mình, nghe vậy sợ run lên, khóe miệng vẫn cố lộ ra vài phần ý cười: - Diệu Tài đương nhiên nhớ rõ. Năm đó... Mắt ông ta liếc qua nhìn Tào Tháo, lại không nói tiếp.

Đinh phu nhân chỉ quấy trứng gà, lại chậm rãi nói: - Năm đó cường hào trong hương ngang ngược hoành hành, ức hiếp phụ nữ, trẻ em, Tư Không đại nhân khi đó cũng giống như Bá Quyền, Cập Viễn bây giờ vậy, cũng chính là thiếu niên.

- So với Tư Không, khuyển tử còn yếu hơn rất nhiều. Hạ Hầu Uyên vội hỏi.

Đinh phu nhân trầm mặc một lát, mới gật đầu nói: - Phải, ngài ấy năm đó tùy hứng hào hiệp, so với Bá Quyền, Cập Viễn còn mạnh hơn một ít. Có ác bá họ Cố Cố Tài cưỡng đoạt dân nữ, bức người đến chết, Tư Không đại nhân không vừa mắt hành vi của Cố Tài, lại trèo tường đột nhập, một kiếm giết chết ác bá đó.

Bà ấy nói hiển nhiên là chuyện cũ năm xưa, Tào Tháo, Tào Hồng cùng với Hạ Hầu Uyên đều không biết bà ấy vì sao bỗng dưng đề cập đến, nhưng sắc mặt đều có phần cảm thán.

Trương Liêu nghe thấy Đinh phu nhân kể chuyện cũ của Tào Tháo, nhiều ít có vài phần xấu hổ, nhưng nhiều hơn là có vài phần cảm giác tri kỷ, y tự hỏi nếu là mình năm đó đụng phải việc này, phỏng chừng cũng sẽ dùng đao giải quyết.

Luật lệnh khi đó căn bản là không thể chấp hành.

Chậm rãi quấy trứng gà, Đinh phu nhân lại nói: - Chỉ có phụ thân Cố Tài là Cố Bá rất có thế lực ở trong hương, trong nhà lại là nuôi rất nhiều ác cẩu cao thủ, nhi tử đã chết làm sao có thể cứ thế bỏ qua, Tư Không đại nhân lúc ấy tuy rằng tay chân nhanh nhẹn, không lưu lại dấu vết gì, thế nhưng bọn chúng lại nhất nhất nhận định là do Tư Không đại nhân làm.

Tào Tháo chỉ thở dài, thấp giọng nói: - Đinh Hương, không phải lúc trước nàng cũng nhận định là do ta làm hay sao? Ông ta không biết phu nhân vì sao đột nhiên đề cập chuyện cũ, nhưng chuyện cũ kể lại vẫn rõ ràng như đang ở trước mắt, khiến ông ta tự dưng lại có phần cảm giác đột nhiên như đã cách rất xa rất lâu rồi.

Đinh phu nhân cũng không có đáp lại Tào Tháo, vẫn chỉ quấy trứng gà, chậm rãi lại nói: - Cố Bá dẫn người tới cửa, mắt thấy Tư Không sắp bị đánh chết không thể nghi ngờ, lúc đó là Diệu Tài đứng ra.

Hạ Hầu Uyên lặng lẽ cười, lẩm bẩm nói: - Ta còn tưởng phu nhân đều đã đã quên rồi.

- Sự tình trước kia, ta một chuyện cũng không quên.

Đinh phu nhân bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Hạ Hầu Uyên, nói ra từng chữ: - Ta vẫn muốn hỏi Diệu Tài một vấn đề, lúc trước ngươi biết rõ nhận tội chính là đi tìm chết, vì sao còn muốn thay Tư Không đại nhân đứng ra?

Tửu lâu ồn ào lùi xa, chuyện xưa lại như khói bụi hiện lên.

Mọi người nghe Đinh phu nhân đột nhiên đặt câu hỏi, đều có phần mờ mịt, Hạ Hầu Uyên trong mắt lại có phần cảm khái, ông ta nhìn Đinh phu nhân thật lâu, rốt cục nói: - Bởi vì một chén cơm.

Tào Tháo khẽ giật mình.

Đinh phu nhân lại giống như đã dự kiến từ trước, chỉ thở dài.

Hạ Hầu Uyên dù chưa thở dài, nhưng thanh âm lại đã có phần nghiêm nghị nói: - Năm đó nạn đói, Hạ Hầu Uyên nhà nghèo, không nuôi sống nổi rất nhiều con cái, thậm chí phải vứt bỏ Bá Quyền...

Ông ta nói tới đây, đột nhiên ngậm miệng, gục đầu xuống.

- Ngươi buộc phải vứt bỏ Bá Quyền, chỉ là bởi vì... ngươi muốn để thức ăn lại cho con cái của đệ đệ đã mất, ngươi không muốn để vong đệ không có hậu nhân, ta biết ngươi khi đó cũng rất thống khổ. Đinh phu nhân nói.

Hạ Hầu Uyên hồi lâu mới nói: - Đúng vậy, nếu không phải có phu nhân mỗi ngày phân phát một chén cơm tới, Bá Quyền chưa chắc sẽ ở Hứa Đô, nói không chừng đã không còn ở trên đời này.

Dừng hồi lâu, Hạ Hầu Uyên bùi ngùi nói: - Diệu Tài mỗi lần nghĩ đến đây, đều rất áy náy với nó.

Tào Hồng nhìn Tào Phức, Tào Tháo vỗ vỗ đầu Tào Xung, trong thần sắc bỗng dưng có phần buồn bã.

Đơn Phi thầm nghĩ đám người này từ trong chiến loạn mà lập nghiệp, chưa nói tới những cường hào ác bá kia, nhiều khi không thể nào quan tâm đến con cái được, hiện giờ coi như ổn định lại, đối với nhi tử nhi nữ khó tránh khỏi có chút cưng chiều.

- Những hán tử như ngươi, ta có thể giúp được tất sẽ giúp. Đinh phu nhân nghiêm nghị nói.

Hạ Hầu Uyên cảm khái nói: - Ơn phu nhân tặng cơm, Diệu Tài vĩnh viễn khắc sâu trong lòng.

- Bởi vậy khi Tư Không đại nhân gặp nạn, ngươi biết rõ thay ngài ấy nhận tội, với sự tàn nhẫn của Cố Bá, chính là chịu chết, ngươi vẫn đứng ra? Đinh phu nhân lại hỏi.

Hạ Hầu Uyên trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi gật gật đầu: - Vâng.

- Ngày đó ngươi bị đám người Cố Bá đem đi, ngay lập tức bị đánh đập một trận. Chờ khi ta đến thăm ngươi, ngươi đã bị đánh không ra hình người. Đinh phu nhân nhìn Hạ Hầu Uyên nói: - Không giống hiện tại uy phong lẫm liệt, thật sự giống một vị Tướng Quân.

Hạ Hầu Uyên cười nói: - Khi đó Hạ Hầu Uyên ta còn thực cho rằng mình sẽ chết ở tại trong lao, tuy nhiên một câu của phu nhân đã khiến cho ta kiên trì sống sót. Ngừng tạm, Hạ Hầu Uyên chậm rãi nói: - Phu nhân nói —— nhất định sẽ cứu ta ra!

Nhìn thái dương Đinh phu nhân đã điểm tóc bạc, Hạ Hầu Uyên nói: - Tuổi của phu nhân năm đó cũng tựa đóa đinh hương nở rộ.

Ông ta theo bản năng nói ra một câu như vậy, chợt cảm thấy có chút đường đột, vừa xấu hổ hết sức, nhìn một bên Tào Tháo nói tiếp: - Trong mắt ta, phu nhân thủy chung vẫn như thời điểm hoa đinh hương nở rộ.

Mọi người thấy Tào Tháo đối với Đinh phu nhân thần sắc lấy lòng, vừa buồn cười lại có vài phần xấu hổ, duy chỉ có Tào Tháo vẫn thâm tình nhìn Đinh phu nhân, không có bất kỳ cảm giác xấu hổ nào.

Mà trên mặt Đinh phu nhân làn da vốn trắng lại như có điểm hồng trong chớp mắt, giây lát lại tan.

Hạ Hầu Uyên tiếp nói: - Sau Diệu Tài mới biết được, phu nhân đã bán sạch tất cả của hồi môn, thậm chí bị người nhà giận trách, khơi thông quan phủ, lúc này mới tạm miễn đi tử tội cho Diệu Tài.

- Được như vậy ít nhiều cũng do Tào Hồng ra sức... Còn có Tào Quan... Đinh phu nhân hướng Tào Hồng nhìn.

Tào Hồng lặng lẽ cười: - Người trong nhà, còn nói mấy chuyện này để làm gì?

Đinh phu nhân lắc đầu, trầm mặc hồi lâu mới nói: - Vốn sự tình vẫn sẽ không dễ dàng giải quyết như vậy, thiệt cho Tào Quan đột nhiên trở về. Tào Quan sau khi trở về nghe xong chuyện này, không biết từ nơi nào tìm đến rất nhiều người tài trợ giúp, lập tức dẫn người đi bao vây nhà Cố Bá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.