Thay Cầu Vồng Bên Em

Chương 36: 36: Xúc Phạm




Căn nhà xập xệ điêu tàn không lấy dù chỉ là một ánh mờ đèn hiu hắt bên trong.
Chỉ nhìn vào thôi cũng khiến người thấy vô thức rùng mình.
"Đừng nói nơi cô muốn đến là căn nhà này đấy nhé?"
Hiển Thi nhìn cậu.
"Nếu đúng thì sao?"
Triền Duy mím môi nhìn cô với đôi mắt đầy hồ nghi.
"Nhà người quen của cô sao?"
"Cứ cho là vậy đi."
"Cứ cho là vậy? Nói câu gì mà bảy nổi ba chìm thế?"
Hiển Thi đưa tay định gõ cổng thì Triền Duy chộp lấy tay cô.
"Cô tính vào thật đấy hả? Nhà này còn không chắc có người sinh sống mà."
"Mặc kệ tôi! Cậu đi xem phim của cậu đi."
"Cô ăn cái giống gì cứng đầu quá vậy?"
Triền Duy ất ơ tựa lưng vào cái cổng xập xệ.
"Dù sao tôi cũng đang rảnh rỗi.

Cùng cô đi vào một lát cũng không sao."

"Tôi đâu có nhờ cậu?"
Bị phũ đến trào cả máu mồm máu mũi, triền Duy cũng đắng cay mím môi nhẫn nhục.
"Vậy thì cứ xem như tôi đi thám hiểm, hay làm chuyện dở hơi đi."
Vừa nói xong, bỗng cánh cổng xơ xác cót két dần hé mở ra.

Một người phụ nữ béo ủn ỉn tuổi trung niên ăn mặc luộm thuộm, quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù rối tung dường như tư rất lâu rồi chưa được chải chuốt hay tắm rửa.
Người phụ nữ với thái độ cộc cằn, ánh mắt bực dọc nhìn cậu rồi quay sang nhìn Hiển Thi.
"Bọn bây là ai, làm trò khỉ ồn ào gì ở trước nhà bà thế hả?"
Triền Duy chớp mắt.
Bà ta không quen biết Hiển Thi?
Cô nhìn bà ấy rồi bình thản đáp lời.
"Dì có phải là người nhà của Hải Hoa không ạ?"
Bà nhìn Hiển Thi một lượt từ trên xuống dưới, miệng hơi méo sang một bên trông đểu khủng khiếp, lẩm bà lẩm bẩm không ngừng đánh giá.
"Mày là bạn con nhỏ đấy hả?"
Hiển Thi vừa mới gật đầu thì bà ta đã tuôn ra một tràng hách dịch thô bỉ.
"Gớm! Con gái con nứa gì mà lẳng lơ trụy lạc, ban đêm khuya khoắt còn mang theo cả bầy trai bay lắc trong hẻm vắng."
"Tao cá mày cũng là loại hư đốn lêu lỏng không ra gì chẳng khác chi con nhỏ mất dạy đó."
Lời nói bà ta nặng nề sắc bén, mang theo hơi thở khinh bỉ và điệu bộ chỉ trích người khác.

Nhìn thẳng vào Hiển Thi mà đay nghiến một cách vô tình.
Cả đám trẻ có hơi kinh ngạc, thậm chí là sốc.

Họ không ngờ một người phụ nữ đáng tuổi mẹ mình như thế lại tàn nhẫn bêu riếu một cô gái còn đang trong độ tuổi học sinh mà chưa tìm hiểu rõ ràng hay bất kể lý do gì, thậm chí chỉ mới gặp mặt lần đầu.
Hiển Thi đột nhiên bị một người phụ nữ xa lạ lăng mạ thì có hơi bất ngờ, tuy trong lòng khó chịu nhưng vẫn giữ sự điềm tĩnh.
Nhưng Triền Duy lại không được tĩnh lặng như cô.

Cậu lại cảm thấy bức xúc và phẫn nộ, dù rằng người bị sỉ nhục không phải là mình.
"Cái cách bác đánh giá tùy tiện con gái nhà người khác hệt như cái tính cách thô lỗ của bác."
Hiển Thi nhìn người vừa lên tiếng bên vực mình.


Mọi người há hốc mồm nhìn màn anh hùng xả thân vì mỹ nữ của cậu mà không ngừng cảm thán.
"Quá dũng cảm!"
"Anh hùng không sợ bà mụ già này dùng chiêu lấy thịt nè người à?"
"Nhiều thịt như thế có mà bị đè thì anh hùng chết ngộp."
"Thịt đâu mà thịt, là mỡ chứ."
Những tiếng xì xầm giễu cợt đằng sau của đám bạn cộng với việc Triền Duy vừa thẳng thắn phản bác lại mụ khiến máu trong người mụ như sôi ùng ục lên.
Mụ chỉ tay về hướng Triền Duy mà quát lớn.
"Mất dạy! Lũ đầu đường xó chợ! Ai dạy tụi bây cái cách hỗn xược với người lớn thế hả? Tao đáng tuổi mẹ của bọn bây đấy."
Triền Duy lạnh lùng nhìn bà ta.
"Nếu muốn được con nít kính trọng thì nên tôn trọng chúng nó trước.

Chuyện này mà bác cũng không biết à?"
"Tao cá là mày cũng là một thằng lang bạt không được ba mẹ mày dạy dỗ nên mới ăn nói vô lễ như thế."
Triền Duy cau mày siết chặt tay lại.

Câu này có lẽ bà ta chỉ tùy ý nói ra trong lúc tức giận nhưng đối với cậu chuyện đấy giống như một vết thương lớn, đã từng để lại một vết sẹo xấu xí nay lại bị một người lớn hơn mình rất nhiều tuổi bất ngờ cứa lại.
Đám bạn đứng sau cảm thấy bất bình thay, Mạnh nghiến răng tức tối tiến đến bà thì bị đàn em cản lại.
"Chắc tao phải khiến bà mụ vô duyên này im mồm lại thôi."
Mạnh vênh mồm lên đáp trả.
"Nghe đây bà già! Tôi cá là mấy câu bà dùng để sỉ vả người khác nó nặng nề tựa như cái tuổi sắp về hưu và cái đống mỡ nhão trên người bà đấy."
Bọn đàn em nghe thế mắt sáng như đèn pha, vỗ tay ầm ầm cảm thán.

"Quáo! Đại ca lợi hại quá!"
"Tiếp nữa đi đại ca, mắng cho bà ta tỉnh cả ngủ luôn đi."
Bà ta tức đến nghẹn ứ cổ họng.
"Mày..

mày mày..

lũ xấc xược.."
Vừa định mở miệng ra cãi tay đôi với đám nhóc tiếp thì Hiển Thi đã bước đến trước Triền Duy chắn lại.
"Đủ rồi! Người bác nhắm đến là tôi.

Đừng có động đến họ."
Mắt bà ta đỏ ngầu nhìn Hiển Thi.
"Mày..

con nhỏ này..".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.