Cậu cầm lấy con dao đang loay hoay cầu cứu trên tay Hiển Thi.
"Để tôi làm cho.
Trông quả táo cô tạo hình này, nếu tôi không tận mắt thấy cô gọt thì tôi còn tưởng nó bị chuột gặm đấy."
Triền Duy đưa quả táo lên cao đánh giá.
Quả táo được gọt một cách tỉ mỉ đến mức xù xì lỏm chỏm, vỏ còn vỏ mất, trông vừa buồn cười vừa thấy nó thật đáng thương.
Vừa nhìn là đã nhận ra ngay tay nghề cao siêu đến mức không thể đỡ nổi của cô nàng.
Chắc là toàn bộ hoa tay chuyền đến việc vẽ tranh hết rồi.
Một lát sau.
"Ding dong!"
"Triền Duy, cậu ra nhận hàng đi."
Hiển Thi vừa dán những hình dáng doremon đáng yêu lên bàn vừa nghe thấy tiếng chuông cửa thì đá vào chân Triền Duy.
Triền Duy đang lười nhác kê gối xem hoạt hình phải uể oải bật người dậy lê cái thân tàn lắc lư đi nhận hàng.
Cậu bước vào với hai túi nilon trắng đầy đồ bên trong.
Hiển Thi nhìn hai túi căng phồng thì ngơ ngác.
"Cậu mua gì vậy?"
"Đương nhiên là đặt đồ có thể ăn được rồi."
Sau đấy cậu lại đảo mắt nhìn xung quanh.
"Nhà bếp ở đâu?"
Hiển Thi vẫn chăm chú nghịch hình dán, mắt không nhìn lên chỉ tay về hướng bên phải.
Triền Duy đăm chiêu nhìn cô.
Bây giờ cậu nấu ăn, vậy sau này khi không có cậu bên cạnh, cô ấy vẫn tiếp tục ăn mì gói à.
Thôi vậy, cho con cá ăn không lâu bền, vậy thì đành dạy cô ấy cách câu lấy cá để tự sinh tồn.
Triền Duy bước đến đặt hai túi đồ lên bàn trước mặt Hiển Thi.
"Hôm nay tôi sẽ làm thầy dạy cô nấu ăn."
Hiển Thi ngẩn lên nhìn cậu, sau đấy lại cúi đầu xuống nghịch hình dán.
"Cậu biết nấu à?"
Triền Duy vỗ ngực tự hào.
"Không kém cạnh đầu bếp năm sao đâu nha."
Trên bàn bày ra nhiều loại rau củ tươi, thịt và trứng.
Triền Duy mở tủ lạnh ra, chỉ toàn là nước ngọt và đồ ăn nhanh.
Cậu gạt hết tất cả sang một bên, bỏ rau củ vào ngăn mát.
Thịt và hải sản vào ngăn đông.
"Cô muốn nấu món gì?"
Hiển Thi đăm chiêu một lát, cô giơ ngón tay trắng của mình lên đếm đếm.
"Cô đếm cái gì vậy?"
"Tôi đang đếm các món ăn."
"Rồi đã biết được món nào chưa?"
Hiển Thi lắc đầu, rồi lại gật đầu.
"Mì xào trứng!"
"Hiển Thi! Cô không nghĩ ra món nào ngoài mì hả?"
Cô trầm ngâm một lát.
"Vậy cứ nấu các món bình thường gia đình vẫn thường ăn đi."
"Chốt!"
Triền Duy cầm lấy tạp dề, sau đấy tiến lại gần mang lên cho Hiển Thi trước sự kinh ngạc của cô.
"Cô nấu, tôi ăn!"
"Nói lại!"
"Cô nấu, tôi chỉ dẫn.
Vậy đã được chưa?"
Hiển Thi hài lòng gật đầu.
Triền Duy đưa túi củ cải cho Hiển Thi, sau đấy bước đến lấy thớt và dao.
"Cô từng nấu lần nào chưa?"
Hiển Thi cầm lấy con dao trên tay Triền Duy.
"Nấu mì!"
"Ngoài nấu mì ra."
"Nấu nước!"
Triền Duy thật chẳng còn gì để nói.
Cậu từ đằng sau nhìn Hiển Thi cắt củ cải.
"Cô thuận dao tay trái à?"
"Ừm!"
Hiển Thi tập trung đến nỗi tay liên tục gọt mà vỏ vẫn mãi không một chút hề hấn gì.
"Vỏ cà rốt cứng quá!"
Triền Duy nhoẻn miệng.
"Không phải cà rốt cứng, mà là cô dùng dao hai lưỡi loại này bằng tay tái không được đâu."
Hiển Thi nghe vậy đổi từ tay trái sang tay phải, vừa mới cắt một đường xẹt ngang ngón tay đã khiến Triền Duy bay hết cả hồn.
"Không được! Dừng lại dừng lại."
Triền Duy nắm lấy tay cầm dao của Hiển Thi không cho cô tiếp tục gọt.
"Không sao chứ, đứt tay chưa?"
Hiển Thi lắc đầu.
Cậu cẩn thận lấy con dao từ trong tay cô ra, lật qua lật lại xem xét.
Sau đấy tịch thu luôn con dao.
"Được rồi, cô mà còn nghịch nữa thì toi luôn ngón tay đấy.
Nhích ra để tôi."
Lúc Hiển Thi nghiêm túc đập trứng.
"Đập nhẹ thôi, cô đập mạnh quá cả vỏ vụn lẫn trong trứng rồi.
Làm lại lần nữa đi."
Lúc Hiển Thi chiên cá.
"Nhẹ nhàng chút, dầu bắn lên người đấy.
Nhích qua để tôi."
"A..
a! Đừng cho nữa, nhiều muối quá rồi."
Hiển Thi bắt đầu thể hiện, cô lên tiếng.
"Cậu yên lặng để tôi trổ tài."
"Thà cô đừng nói thì tôi không hoảng."
Nấu cá.
"Triền Duy! Cá cháy rồi."
"Giảm lửa lại, trở cá."
"Trở như thế nào?"
"Dùng đũa lật cá sang một bên."
"Tôi không biết! Triền Duy, cậu làm đi."
Hiển Thi tự động nhích sang một bên như thói quen nhường chỗ cho cậu.
Khi Triền Duy loay hoay với chảo cá, Hiển Thi mò mẫm đến nồi canh đang sôi, cô mở nắp ra.
"Sao cái nồi này nóng vậy?"
"Đừng bỏ tay gần nó quá, thôi nhích qua để tôi khuấy."
Triền Duy chạy sang nồi canh, Hiển Thi lại lò dò đến bên chảo cá, cô gắp một miếng cá lên mếm thử.
"Con lá này mặn như muối."
"Cô bỏ hết bịch muối vào, không mặn mới là chuyện lạ đấy."
"Lần đầu tiên tôi ăn con cá dở đến vậy."
"Không cần giới thiệu.
Thành phẩm của cô chứ ai."
Hiển Thi lại mò đến chảo trứng.
"Triền Duy, trứng mặt dưới chín rồi.
Để tôi đảo mặt."
Triền Duy nói với giọng hơi nghi hoặc.
"Được không vậy?"
Hiển Thi gật đầu, sau đấy cầm cán chảo lên, thực hiện hành động đảo mặt trứng như các đầu bếp chuyên nghiệp thường thấy trên ti vi.
Cô hất trứng bay cao lên trên không trung, cứ tưởng nó sẽ đáp xuống chảo một cách điêu luyện nào ngờ lại rơi bẹp dí xuống đất.
Triền Duy đang cầm cái giá thì làm rơi xuống, tròn mắt nhìn cô, gương mặt vừa bất lực vừa tuyệt vọng.
Hiển Thi biết mình vừa gây ra một tội lớn, vội cúi xuống gắp miếng trứng đáng thương khốn khổ lên chảo rồi đậy nắp lại.
Vẻ mặt vô tội.
"Xem như tôi chưa làm gì đi."
Cuối cùng, nấu được năm món thì Triền Duy đã nấu đến bốn món rưỡi rồi.
Thế đấy! Nấu thì ít mà phá thì nhiều..