Cậu thu dọn đồ đạc của mình, thoáng chốc lại nhìn lên cánh cửa đóng chặt.
Trong lòng vừa mong đợi một điều mình biết sẽ không xảy ra, tâm trạng chua xót như ăn phải quả chanh đắng.
Trời mưa trắng xóa bên ngoài, nước róc rách thi nhau chảy về phía con đường dốc thoai thoải.
Khung cảnh lãng mạn khi có ai đấy bên cạnh, nhưng lại hiu quạnh khi bản thân cô độc.
Vừa bước ra thì bàn tay mềm mại quen thuộc ấy kéo cậu vào trong nhà.
Tâm trạng ưu phiền nhanh chóng tan biến, lòng miên man cảm giác ấm áp ngọt ngào.
Dù biết sẽ không chắc chắn, nhưng trong lòng vẫn luôn hi vọng cô sẽ níu giữ mình ở lại.
Triền Duy và Hiển Thi đứng đối diện với nhau, Hiển Thi cúi mặt quay sang hướng khác, tóc trước phủ xuống đôi mắt không còn vẻ sinh động lấp lánh như trước.
Cậu nhìn xuống gương mặt nhỏ nhắn đầy vết thương của cô, lòng tràn ngập cảm giác buốt nhói tê tái.
Cả hai đều yên lặng không nói câu nào, không gian rơi vào tĩnh mịch.
Hiển Thi lên tiếng trước, đánh tan bầu không khí gượng gạo.
"Đừng hỏi câu nào cả, được không?"
"Ừm!"
Triền Duy ngoan ngoãn đồng ý.
Nhìn thấy Hiển Thi chưa xử lý vết thương.
"Để tôi giúp cô thoa thuốc."
Cả ngày hôm đấy chẳng một ai nói với ai lời nào, tâm trạng cô ấy không tốt, tâm trạng của cậu cũng đâu khá hơn là mấy.
Tuy Triền Duy cố làm ra vẻ tự nhiên, nhưng mỗi khi khi va phải ánh mắt cô, cậu đều đảo mắt sang hướng khác kiếm chuyện khác để nói.
Vì mỗi khi nhìn thấy những vết thương ấy, chỉ sợ cậu không kìm được mà mở miệng hỏi cô mất.
Rốt cuộc đêm hôm qua cô ấy đã làm gì?
Đã đi đâu?
Cậu nhất định phải tìm hiểu nguyên nhân.
Phải giải quyết tận gốc chuyện này.
Sẽ không để nó lập lại lần nữa.
Hiển Thi cả ngày thất thần như người mất hồn, cô lơ đãng cầm lấy một quyển sách để đọc, nhưng cả tiếng đồng hồ vẫn không lật sang trang khác.
Cầm lấy bút để vẽ, nhưng cả buổi chỉ còn lại những bức vẽ dang dở bị vò nát ném vào sọt rác.
Tinh thần không ổn định, ánh mắt lờ đờ nhìn xa xăm.
Triền Duy bước đến ngồi xuống cạnh cô.
"Hiển Thi, hay cô ngủ một giấc đi."
Cô đưa ánh mắt bơ phờ sang cậu, sau đấy chậm rãi lắc đầu.
"Tôi không muốn ngủ."
Không muốn ngủ.
Thật sự khác với không buồn ngủ.
Cô ấy có vẻ đang rất kiệt quệ, nhưng lại không muốn ngủ.
Nhìn thấy Hiển Thi kiên quyết như thế, Triền Duy muốn làm dịu đi tâm trạng u uẩn của cô.
Tìm gì để chơi bây giờ nhỉ?
Đang lan man suy nghĩ thì được Hiển Thi gọi.
"Triền Duy."
"Hửm, Tôi đây!"
Hiển Thi yên lặng một lát, có vẻ hơi do dự có nên nói hay không.
"Tôi muốn ăn bánh flan.
Có thể làm cho tôi món đấy không?"
"Cậu có biết làm không?"
Triền Duy hơi ngạc nhiên nhìn cô, sau đấy tâm trạng trở nên vui mừng.
"Tôi biết làm! Cô đợi tôi một lát, rất nhanh sẽ có thôi."
"Cảm ơn!"
Hiển Thi nhìn cậu, cảm giác vô cùng ấm áp khi có người này bên cạnh.
Nó giảm đi sự cô độc ẩn sâu trong tâm hồn trống rỗng hiu quạnh của cô, thắp lên một ngọn đèn nhỏ khiến trái tim cô được sưởi ấm.
Một lát sau, Triền Duy trở lại với đĩa bánh flan được cho thêm sữa và đá vào.
Bước chân chậm lại khi nhìn thấy Hiển Thi tựa vào sofa ngủ miên man.
Cậu bỏ đĩa bánh vào tủ lạnh, sau đấy nhẹ nhàng bước đến cạnh cô nàng.
Không biết chăm sóc bản thân, ngủ như thế này rất dễ bị cảm lạnh biết không.
Triền Duy cúi xuống vén tóc của cô ra phía sau.
"Chuyện gì đã khiến cô trở nên như thế này?"
Cậu lo lắng thì thầm chỉ đủ để bản thân nghe thấy.
Nhẹ nhàng bồng cô về phòng, chỉ sợ cô nàng giật mình tỉnh giấc thì cậu lại trở thành tội đồ.
Hiển Thi nằm gọn trong lồng ngực vững chãi của cậu, gương mặt cô nàng trắng càng hiện lên rõ những vết thương đỏ tím, nhợt nhạt và yếu ớt khiến tim cậu chợt nhói lên.
Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, Hiển Thi ngủ say vẫn chưa hay biết mình vừa được chuyển từ phòng khách về phòng mình.
Mắt cô nhắm nghiềm nhưng hai hàng lông mày hơi nhíu lại, hai bàn tay nắm chặt.
Nhận ra cô nàng đang rất căng thẳng và bất an trong giấc ngủ.
Triền Duy cẩn trọng gỡ các ngón tay đang siết chặt của cô ra.
Nhưng vô ích, vừa gỡ ra thì cô nàng đã lập tức nắm chặt lại như cũ.
Cậu chỉ đành chen bàn tay của mình vào để cô siết lấy.
Hơi ấm truyền từ lòng bàn tay của Triền Duy khiến lông mày của Hiển Thi hơi giãn ra, thả lỏng, dịu lại.
Khi tâm trạng cô dần bình ổn, bàn tay nhỏ nhắn cũng dần được buông lỏng.
Cậu rút tay của mình lại.
Với lấy mền đắp lên cho cô.
Nhìn thấy đã trễ, Triền Duy cũng nên chuẩn bị bửa tối để khi cô dậy còn có cái ăn.
Cậu bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại chỉ sợ gây ra tiếng ồn khiến cô thức giấc.
"Ngủ ngon, nhỏ lưu manh."
Triền Duy đi rồi, Hiển Thi lại rơi vào cảm giác trống vắng kích động.
Mồ hôi bắt đầu đổ ra lấm tấm..