Thay Chị Gả Đại Gia Trans: La Hán Beta: Hoàng Lan Trong lúc thi đấu, Trần Hoài Kiêu ở trên sân chốc chốc lại liếc về phía Bạch Nhân giống như rất không yên tâm. Bạch Nhân đáp lại anh một cái nhìn như muốn nói “Em sẽ không chuồn mất đâu” để anh yên tâm thi đấu. Lưu Tô Ngộ lải nhải bên tai cô rằng ban nãy Trần Hoài Kiêu đã lo lắng thế nào, ngay cả trận đấu mà anh đã chuẩn bị một thời gian dài, anh cũng không ngó ngàng đến nữa. “Anh chưa từng thấy cậu ấy mất khống chế như vậy.” Bạch Nhân càng ngày càng áy náy, không còn bận tâm giọng điệu hung dữ của anh ban nãy nữa. Cô mượn điện thoại của Lưu Tô Ngộ gọi điện cho bà ngoại báo bình an, bà ngoại quở trách cô mấy câu, dặn cô sau này phải ngoan ngoãn nghe lời anh Tiểu Hoài, không được rời anh nửa bước, cũng không được đi lung tung. Nếu sau này còn như vậy, bà sẽ không cho cô đến Nam Thành nữa. Bạch Nhân liên tục dạ vâng. Nửa trận đấu còn lại, Trần Hoài Kiêu vừa vào sân chưa được bao lâu đã theo kịp trận đấu mà anh đã bỏ lỡ một nửa, đồng thời nới rộng cách biệt của trận đấu. Nhà thi đấu sôi nổi ngất trời, toàn là tiếng hú hét của cánh con gái. Bạch Nhân nhìn chàng trai ở trên sân bóng, anh có đôi mắt đen ôn hòa trong sáng, lúc cười lên sẽ mang đến cho người ta vẻ đẹp mờ sương của núi xuân. Song chỉ chớp mắt, khi anh chuyền bóng tiến công, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào đối phương lại mang vẻ sắc bén và ngông cuồng. Anh lướt qua người đối thủ như một cơn gió thoảng, nhảy lên ném bóng vào rổ từ khoảng cách vạch ba điểm, bóng vững vàng trúng đích. Tiếng hú hét và tiếng hô kinh ngạc liên lục không ngừng, sức hút của Trần Hoài Kiêu đã bùng nổ đến mức có thể mở được một buổi hoà nhạc -- “Trần Hoài Kiêu! YYDS!(*)” (*) Có thể hiểu là “Vị thần vĩnh hằng” hoặc “Người giỏi nhất”. “Cứu, sao lại có một anh chàng đẹp trai như vậy chứ!” Lúc Trần Hoài Kiêu đi qua chỗ Bạch Nhân ngồi, bàn tay chuyền bóng đã thể hiện một kỹ xảo đảo bóng vô cùng đẹp mắt. Bạch Nhân cảm thấy hít thở khó khăn. “Có phải anh ấy đang nhìn mình không!” Nữ sinh ngồi sau Bạch Nhân sắp phát cuồng đến nơi, “Lại nhìn nữa kìa!” Lưu Tô Ngộ quay đầu nhìn người nọ một cái, “Đừng tự đa tình nữa, cậu ấy mà nhìn các cô á?” Mấy cô gái bất mãn nói: “Vậy anh nói xem anh ấy đang nhìn ai?” Bạch Nhân lập tức giật góc áo của Lưu Tô Ngộ, bảo anh ta đừng nói lung tung. Lưu Tô Ngộ cười rộ lên, “Em cũng đừng có tự đa tình, chưa chắc anh Kiêu đã nhìn em đâu.” Bạch Nhân hừ khẽ, “Em thì nghĩ đang nhìn em đấy.” Vào lúc Trần Hoài Kiêu nhìn qua chỗ này một lần nữa, Lưu Tô Ngộ giơ tay lên, hò lên với anh: “Anh Kiêu, Tiểu Bạch nói cậu chơi bóng không tập trung, còn nhìn em ấy.” Bạch Nhân bị dọa hết hồn, vội vàng duỗi tay bịt miệng Lưu Tô Ngộ, đỏ mặt nói: “Anh đừng nói linh tinh! Nói nhăng cuội gì vậy, làm phiền người khác, để mất bóng thì sao!” Lưu Tô Ngộ rất thích trêu chọc cô, cười đến mức sắp sửa nằm bò ra đến nơi. Trần Hoài Kiêu không nghe thấy anh ta hò hét cái gì, nhưng lại nhìn thấy Bạch Nhân và anh ta lôi lôi kéo kéo, nói chuyện sôi nổi. Giờ nghỉ, anh quăng bóng rồi đi thẳng tới, không nói không rằng ngồi vào giữa Bạch Nhân và Lưu Tô Ngộ, tách hai người ra. Bạch Nhân cảm nhận được nhiệt độ nóng hầm hập của chàng trai bên cạnh, không khí xung quanh cũng trở nên nóng nực. “Hai người thân lắm à” “Không phải thế.” “Chẳng phải em với cậu ta nói chuyện vui vẻ lắm sao?” “Em hỏi anh Tô Ngộ mấy vấn đề.” Trần Hoài Kiêu càng nhíu mày hơn, “Sao gặp ai em cũng gọi là anh trai vậy?” Bạch Nhân cạn lời. Một lúc sau tiếng còi vang lên, Trần Hoài Kiêu ném áo của mình cho cô, “Cầm lấy.” Bạch Nhân đón lấy chiếc áo khoác thể thao mỏng nhẹ của anh, ngoan ngoãn gấp áo cho anh rồi đặt trên đùi. Lưu Tô Ngộ ghé lại gần, huých khuỷu tay vào người cô, “Này, không nói chuyện với anh nữa à?” “Vâng.” “Sao em nghe lời cậu ấy thế?” “Anh ấy là anh trai.” Lưu Tô Ngộ cười nói: “Anh là anh em của cậu ấy, cũng được tính là anh trai của em rồi.” “Anh ấy không cho em gọi lung tung nữa.” Bạch Nhân rầu rĩ nói: “Anh cũng đừng nói chuyện với em nữa.” “Được, không nói thì thôi.” Lưu Tô Ngộ im lặng được mấy phút, thi thoảng lại nghiêng đầu quan sát Bạch Nhân, thấy cô nhìn về phía Trần Hoài Kiêu không rời mắt, lại ghé qua rỉ tai hỏi nhỏ -- “Tiểu Bạch, em có thích anh Kiêu không?” Mặt Bạch Nhân đỏ mặt đến tận cổ ngay tức thì, cất cao giọng nói: “Anh nói vớ vẩn!” Lưu Tô Ngộ nở nụ cười xán lạn như ánh mặt trời, “Hiểu rồi.” Thấy cô gái tức tối không ngó ngàng tới mình nữa, anh ta lại chọt khuỷu tay vào cô, “Sợ gì, em nhìn đám con gái xung quanh em kìa, ai mà chẳng thích cậu ấy.” Bạch Nhân cũng quay đầu nhìn xem sao, chỉ thấy ánh mắt của đám con gái đều đổ dồn lên người Trần Hoài Kiêu, người thì cổ vũ cho anh, người thì cầm điện thoại quay anh. Cô thấy yên tâm đôi chút, lại thấp giọng hỏi Lưu Tô Ngộ: “Vậy anh ấy... có bạn gái chưa ạ?” “Em đoán xem.” “Em không đoán.” “Thế thì em hỏi thẳng cậu ấy đi.” “Em không hỏi!” “Anh hỏi giúp em.” Nói xong, Lưu Tô Ngộ lại hò hét vào trong sân một lần nữa: “Trần Hoài Kiêu, Tiểu Bạch hỏi cậu có bạn gái chưa kìa!” Bạch Nhân giận điên lên vì tên quỷ sứ đáng ghét này, hai má đỏ lên như trái anh đào, thực sự không ở đây được nữa, đứng dậy định bỏ đi. Lưu Tô Ngội vội vàng túm lấy cổ tay cô, “Đừng chạy, đùa tí thôi mà, ở đây ồn như vậy, cậu ấy không nghe thấy đâu.” Bạch Nhân ra sức gạt tay anh ta ra. Đúng vào lúc này, một trái bóng bay tới, đập thẳng vào tay Lưu Tô Ngộ. Lưu Tô Ngộ bị đau la lên một tiếng, buông tay Bạch Nhân ra. Nhưng lại nhìn thấy Trần Hoài Kiêu đứng cạnh đường biên, vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt tỏa ra vẻ uy hiếp lạnh lẽo, “Cậu thử bắt nạt em ấy lần nữa xem.” Lần này, Lưu Tô Ngộ nhận ra Trần Hoài Kiêu đã tức giận thật sự, không dám trêu đùa Bạch Nhân nữa. ... Trận đấu diễn ra rất gay cấn, rõ ràng phía đội đối thủ cũng bị kích thích ý chí chiến đấu bởi sức ép sau khi Trần Hoài Kiêu vào sân, bắt đầu phản công. Bốn mươi phút sau, đội của Trần Hoài Kiêu vẫn chiến thắng trận đấu này nhờ vào ưu thế dẫn trước. Nhà thi đấu dậy lên tiếng hoan hô ồn ã, cánh con gái thi nhau hô vang tên của Trần Hoài Kiêu, sắp sửa làm nóc nhà lật tung đến nơi. Trần Hoài Kiêu giơ tay, nở nụ cười phóng khoáng không chút gò bó. Bạch Nhân cũng không cầm lòng được đứng lên, hòa cùng đám đông hô tên anh. Dù bao nhiêu năm trôi qua, cô vẫn có thể mơ về cảnh tượng của ngày hôm ấy. Chàng trai tuấn tú hừng hực khí thế, tỏa sáng rực rỡ. Sau khi trận đấu kết thúc, Trần Hoài Kiêu thuận tay dẫn Bạch Nhân ra khỏi nhà thi đấu, bên cạnh có mấy đội viên đi theo. Có rất nhiều cô gái đuổi theo đưa nước đưa bánh ngọt và quà tặng cho Trần Hoài Kiêu. Trần Hoài Kiêu duỗi ngón tay ra chọn, cầm một chiếc kem ốc quế, cười nhạt nói: “Không ngại nếu tôi đưa cho em gái tôi ăn chứ?” “Không sao, không sao!” Cô gái tặng kem tỏ ra “hiền từ” nhìn Bạch Nhân bên cạnh anh, “Đây là em gái của anh sao? Em cứ lấy ăn đi!” “Cảm ơn nhé!” Trần Hoài Kiêu nở nụ cười ôn hòa, trái tim của cô gái cũng tan chảy mất rồi. Đi đến bên xe mô tô, Trần Hoài Kiêu đưa kem ốc quế cho Bạch Nhân. Bạch Nhân cúi đầu, xấu hổ không nhận. “Không phải em thích ăn kem nhất sao, không muốn à?” “Không muốn.” Cô nói bằng giọng trầm trầm. Trần Hoài Kiêu ngồi lên xe, “Em hại anh phải đi tìm em khắp nơi, vậy mà em còn giận dỗi?” “Không giận.” Trần Hoài Kiêu bóc giấy gói kem ra, đưa cho cô: “Ăn đi, sắp tan rồi.” Cuối cùng Bạch Nhân cũng nhận lấy cây kem, cắn một miếng nhỏ. Vị sô cô la, hơi đăng đắng. Trần Hoài Kiêu thấy cô nàng rầu rĩ không vui, trầm mặc mấy giây, lại hỏi: “Có phải là vì trước đó anh hung dữ với em không?” Bạch Nhân ngước mắt nhìn anh. Ánh mắt của anh hoàn toàn không còn vẻ sắc bén như lúc thi đấu nữa, lúc này dù ở trong ánh tà dương êm dịu nó cũng vô cùng dịu dàng, “Tính tình của anh không tốt lắm, cây kem này cứ coi như anh xin lỗi em, được không?” Bạch Nhân vốn không phải vì chuyện này mà rầu rĩ, nghe thấy giọng điệu thương lượng của anh, cô trầm giọng đáp: “Ai cho anh nhận kem người ta tặng anh, mượn hoa kính Phật.” Trần Hoài Kiêu bật cười, “Cảm thấy anh không có thành ý mà em còn ăn.” “Phì, không ăn nữa.” Nói xong, cô trả cây kem ăn dở một nửa cho Trần Hoài Kiêu. Trần Hoài Kiêu cầm lấy, thấy còn lại chẳng bao nhiêu, dứt khoát bóc vỏ bọc bên dưới, ngậm kem vào trong miệng. Mặt Bạch Nhân phút chốc đã đỏ bừng, “Sao anh lại ăn đồ em đã ăn qua!” “Chẳng phải em không ăn nữa sao?” “Anh không chê bẩn à?” “Nhóc con như em, có gì mà bẩn.” Cơn gió nóng bức ngày hạ thổi qua gò má đỏ cháy của cô gái, trái tim cô càng đập rộn lên không nghe theo điều khiển nữa. Trần Hoài Kiêu lái mô tô đưa Bạch Nhân về trấn nhỏ, dừng lại dưới bóng cây hoa quế trước cửa căn nhà cũ, anh lấy một chiếc điện thoại ở trong túi đưa cho cô, “Anh dùng cũ rồi, tặng cho em.” Bạch Nhân nhìn thấy đây là chiếc điện thoại vẫn còn rất mới, thân máy có màu trắng thuần, màn hình không có một vết sước. “Đây mà là điện thoại cũ ư? Trông mới thế mà.” “Anh thay điện thoại nhanh, đã mua mẫu mới nhất rồi, cái này để lại cũng chẳng dùng tới.” Trần Hoài Kiêu thản nhiên nói: “Bình thường em gặp đề bài nào không biết làm, có thể hỏi anh bất cứ lúc nào.” Bạch Nhân lưỡng lự, trả lại điện thoại, “Anh à, cái này đắt quá, em không tiện nhận.” “Em lớn lên bên cạnh ông nội anh, đó cũng được tính là người nhà của anh rồi, không có gì không tiện nhận cả.” Trần Hoài Kiêu nói: “Dùng điện thoại bật nhạc luyện múa sẽ tiện hơn rất nhiều.” Bạch Nhân biết, mấy năm nay cô được ông cụ Trần săn sóc, kỳ thực đã nợ nhà họ Trần rất nhiều. Cô siết chặt chiếc điện thoại trong tay, cắn răng, nói: “Anh, sau này em sẽ báo đáp anh.” Trần Hoài Kiêu thấy cô vừa khẩn khoản vừa nghiêm túc, bật cười, “Em định báo đáp anh thế nào?” Bạch Nhân nghĩ ngợi giây lát, nghiêm túc trả lời: “Em sẽ phụng dưỡng anh khi về già.” “...” Anh cảm ơn em nhé. ** Về sau vào mỗi cuối tuần, chỉ cần Trần Hoài Kiêu không bận việc gì khác, anh đều đến thị trấn không quản ngại gió mưa. Anh thường mang cho cô một số sản phẩm điện tử mà giới trẻ thích dùng như tai nghe, vòng tay thể thao. Những thứ này đều là đồ anh đã dùng cũ. Không phải là Trần Hoài Kiêu không nỡ tặng đồ mới, chỉ là cô nhóc này nhận xong lại có gánh nặng tâm lý, anh dùng cũ đổi cái mới, để tránh lãng phí, cô cũng vui vẻ nhận lấy. Nhưng Trần Hoài Kiêu không biết, tất cả món đồ cũ của anh Bạch Nhân đều nhận hết, rồi bỏ hết vào trong chiếc hộp tráng men bảo bối của cô, được cô cất giữ cẩn thận rất nhiều năm. Được sự giúp đỡ của Trần Hoài Kiêu, kết quả học tập của Bạch Nhân được nâng cao, điểm thi đại học còn đạt ngưỡng mong muốn. Lúc điền nguyện vọng, Bạch Nhân đã gặp phải khó khăn. Theo ý định thầm kín của cô, dĩ nhiên cô muốn học chung trường đại học với Trần Hoài Kiêu. Vì đại học Nam Thành là lựa chọn lý tưởng nhất của cô, hơn nữa cô cũng có đủ điểm đậu. Nhưng không biết vì sao, lựa chọn này lại khiến cô có chút chột dạ. Năng lực tổng hợp của đại học Nam Thành rất mạnh, nhưng chuyên ngành nghệ thuật không phải là lĩnh vực tốt nhất cả nước, đối với một người muốn học chuyên ngành nghệ thuật như Bạch Nhân mà nói, cô vẫn còn có lựa chọn lý tưởng hơn. Đêm trước ngày điền nguyện vọng, cô thận trọng gửi tin nhắn cho Trần Hoài Kiêu: “Anh ơi, anh thấy em điền nguyện vọng vào đại học Nam Thành thế nào?” Sau khi gửi tin nhắn đi, cô nằm nhoài bên bệ cửa sổ, nhìn vầng trăng non cheo veo bên cửa sổ, thấp thỏm chờ đợi hơn mười phút. Cùng với một tiếng “Ting” vang lên, trái tim Bạch Nhân cũng căng thẳng đập thịch một cái. Trong khung trò chuyện, Trần Hoài Kiêu chỉ nhắn một câu -- “Cuộc đời dài như thế, em vẫn còn có nhiều cảnh đẹp hơn để khám phá.” Câu nói này, Trần Hoài Kiêu đã từng nói với Bạch Nhân đang đứng trước ngưỡng cửa cuộc đời năm mười tám tuổi. Nhiều năm về sau, anh còn nói câu này với một Bạch Nhân ở tuổi hai mươi sáu khi cô phải đưa ra lựa chọn một lần nữa. Cuộc đời tuyệt vời nhất, chắc chắn không chỉ giới hạn trong niềm yêu thích trước mắt. Đêm hôm ấy, Bạch Nhân hoàn toàn mất ngủ, trong đầu không ngừng lặp lại câu nói này của Trần Hoài Kiêu. Một người thông minh như cô, dĩ nhiên có thể hiểu được hàm ý của Trần Hoài Kiêu. Ngày hôm sau điền nguyện vọng, Bạch Nhân quả quyết lựa chọn đại học truyền thông có chuyên ngành nghệ thuật mạnh nhất cả nước. Đúng vậy, đường đời của cô tuyệt đối không chỉ giới hạn ở ngay trước mắt. Chỉ khi đủ tài giỏi, mới có thể sánh vai với một người tỏa sáng lấp lánh như anh mà chẳng hề hổ thẹn. Ngày cô chuẩn bị lên đường, Trần Hoài Kiêu đã xách hành lý giúp Bạch Nhân, đích thân đưa cô ra ga tàu hỏa. Bạch Nhân biết Trần Hoài Kiêu chỉ coi cô như một cô em gái trong nhà mình. Bất kể quan tâm hay săn sóc, đó cũng chỉ xuất phát từ sự lương thiện và không đành lòng của anh. Nhưng đối với Bạch Nhân, tình cảm thầm mến nở rộ nhưng lặng lẽ này lại kéo dài trong suốt quãng thanh xuân của cô. Cô nhận vali từ tay Trần Hoài Kiêu, mỉm cười tạm biệt anh. “Bạch Nhân.” Trần Hoài Kiêu đứng ở cửa soát vé, dõi mắt nhìn bóng lưng gầy guộc của cô từ xa, “Dù tương lai có ra sao, em cũng phải nhớ nhé.” “Nhớ gì ạ?” “Em nhất định sẽ bước lên đỉnh vinh quang, nhận được vô vàn hạnh phúc.” “Anh, em sẽ mãi mãi ghi nhớ câu này.” Tiếng còi tàu hỏa vang lên bên tai. Bạch Nhân sải rộng bước rời đi, vẫy tay với chàng trai mà cô thầm thương một cách phóng khoáng, tiến về chặng đường rộng mở thuộc về cô ở phía trước... HOÀN TOÀN VĂN.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.