Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 112: Cứu chị với, chúng ta là chị em một nhà mà



“Anh Lý, anh bị làm sao vậy?” Tôi hỏi.



“Tôi bị trẹo chân.” Vẻ mặt Lý Trọng Mạnh đau khổ mỉm cười: “Đang muốn hỏi xem nhà em có dầu xoa bóp hay không.”



Trong nhà tôi chỉ có mấy miêng băng urgo và thuốc đau đầu cảm cúm thôi.



Tôi lắc đầu: “Không có, nhưng tôi đi mua giúp anh nhé.”



“Thôi để tôi đi mua, cũng muộn rồi.”



Lý Trọng Mạnh từ chối.



“Nhưng chân của anh…”



“Không sao, tôi vẫn có thể đi tập tễnh được.”



Vì tôi không yên tâm để Lý Trọng Mạnh tập tễnh đi mua thuốc.



Và Lý Trọng Mạnh cũng không yên tâm để tôi một thân một mình đi ra ngoài buổi tối.




Nên cuối cùng hai người chúng tôi quyết định cùng đi.



Bên ngoài khu nhà có một hiệu thuốc mở cửa hai mươi tư giờ.



Trên đường chúng tôi đi có một khúc là đường đá mấp mô. Dù Lý Trọng Mạnh đi lại có hơi khó khăn, nhưng anh ta vẫn duy trì khoảng cách với tôi, để tránh cho mình không cẩn thận bị vấp rồi dựa vào người tôi.



Nhìn Lý Trọng Mạnh đi đứng run rẩy, tôi vẫn bước qua đỡ lấy anh ta.



Lý Trọng Mạnh nhìn tôi cảm kích nói: “Cảm ơn.”



Hai người chúng tôi đi đến cửa hiệu mua thuốc rồi về nhà, vừa đến cổng, tôi đã nghe thấy phía xa truyền đến một tiếng hét chói tai.



“Cứu tôi với, cứu tôi với!”



Hai chúng tôi cùng lúc đứng lại, nhìn qua đó thì thấy một người phụ nữ đầu tóc rối bời đang điên cuồng chạy về phía cổng tòa nhà.



Sau khi nhìn thấy chúng tôi, cô ấy như nhìn thấy hi vọng nên càng chạy nhanh hơn.



Cô ấy vừa chạy vừa tiếp tục gào lên: “Cứu tôi với!”



Cách không xa có mấy người mặc áo đen hình như là vệ sĩ đang đuổi theo phía sau.



Cô gái đó chạy đến trước mặt chúng tôi rồi ngẩng đầu lên, tôi không khỏi ngây ra.



“Tống Duyên Minh.”



Lại là Tống Duyên Minh!




Nhìn thấy tôi, Tống Duyên Minh trước hết ngẩn ra rồi sau đó lại nhìn đến Lý Trọng Mạnh ở bên cạnh tôi.



Lúc nhìn thấy Lý Trọng Mạnh, chị ta không ngây ra nữa mà đôi đồng tử co rụt lại, vẻ mặt hình như rất sợ hãi, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía tôi.



Tống Duyên Minh túm lấy ống quần tôi, rồi dùng giọng điệu van xin nói: “Duyên Khanh, cứu chị, cứu chị với. Bọn họ muốn phá bỏ đứa con của chị!”



Rất nhanh mấy người vệ sĩ đó đã đuổi kịp lên bắt Tống Duyên Minh!



Tống Duyên Minh dường như bò đến sau lưng tôi, rồi đứng núp ở phía sau tôi uy hiếp mấy tên vệ sĩ: “Đừng, đừng! Tôi nói cho các người biết, đứa bé này của tôi là con của tổng giám đốc tập đoàn Hào Thiên. Bất kể là ai thuê mấy người, chỉ cần họ dám động đến đứa bé thì cũng không sống được yên ổn đâu.”



Nhưng mấy người vệ sĩ đó căn bản không hề để ý đến lời nói của chị ta, họ giơ tay ra túm Tống Duyên Minh lại!



Tống Duyên Minh tóm lấy tôi cầu cứu: “Duyên Khanh, Duyên Khanh! Cứu chị với, chúng ta là chị em một nhà mà.”



“Tôi chẳng qua chỉ là một con chó hoang của nhà họ Tống thôi, sao xứng làm chị em với chị được.”



Tôi lạnh nhạt nói.



Nghe thấy câu nói của tôi, rõ ràng Tống Duyên Minh đã ngớ ra.



Lý Trọng Mạnh ở bên cạnh cũng nhìn tôi, sắc mặt anh ta có hơi phức tạp.



“Tránh ra, nếu lỡ chị bị thương chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu.”



Mấy tên vệ sĩ thấy tôi đang đứng trước cửa nhà ‘Số 01 Vĩnh An’ nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.



Còn tôi căn bản không quan tâm đứa bé trong bụng Tống Duyên Minh sống hay chết.



Tôi lách người ra để lộ Tống Duyên Minh ra trước mặt mấy tên vệ sĩ!



Trên đường đến đây, chắc Tống Duyên Minh đã chạy rất lâu rồi, nên tôi vừa lách người ra là chị không hề có phản ứng gì, loạng choạng ngã xuống đất ngay.



Đám vệ sĩ tiến lên trước túm lấy chị ta!



Chị ta hung hăng nhìn tôi: “Tống Duyên Khanh, mày là con đĩ! Thấy vậy mà không giúp tao! Tao nói cho mày biết, nếu đứa con trong bụng tao mà không giữ được thì tao sẽ biến con mày thành ác quỷ để tìm mày báo thù!”



“Con của tôi dù có là ác quỷ thì người mà nó nên báo thù cũng là chị chứ không phải tôi.”



Lúc nói câu này, trái tim tôi nhỏ máu.



Con của tôi nói không chừng có khả năng vẫn đang phải chịu khổ cực như vậy.



Mấy tên vệ sĩ bắt được người xong định đi thì Lý Trọng Mạnh ở bên cạnh khập khiễng bước qua, một tay anh túm lấy cánh tay Tống Duyên Minh nói: “Người này là cháu dâu tương lai của tôi, các người muốn mang cô ấy đi thì phải hỏi tôi trước đã.”



Nghe thấy lời nói của Lý Trọng Mạnh, mắt Tống Duyên Minh phát sáng!



Chị ta vội nói: “Chú Lý, cứu cháu! Cứu cháu với!”



“Xin lỗi, chuyện này không liên quan đến ngài. Tôi khuyên ngài đừng nên can dự vào thì hơn.” Một tên cầm đầu trong đó lên tiếng.



Trong giọng nói của hắn mang vẻ nhắc nhở, như có thể đoán được người đứng sau lưng Lý Trọng Mạnh chắc chắc cũng không đơn giản.



Nhưng Lý Trọng Mạnh vẫn không chút để tâm, anh ta vẫn dùng một tay túm Tống Duyên Minh lại: “Tôi không thể để các người mang cô gái này đi được.”



Lý Trọng Mạnh luôn để lại cho tôi ấn tượng ấm áp và khiêm nhường.



Nhưng lúc anh ta nói những lời này lại khiến tôi cảm thấy có một chút bá đạo trong con người của anh ta.



Có vẻ như anh ta nói được thì nhất định phải làm cho được.



Mấy tên vệ sĩ đối mắt nhìn nhau.



Dường như lúc họ định hành động bước tiếp theo thì bảo vệ của khu nhà đã đi đến hỏi: “Có chuyện gì vậy!”



Mấy tên vệ sĩ vừa trông thấy tình hình này là quay đầu bỏ chạy ngay.



Và bỏ Tống Duyên Minh ở lại.



Tống Duyên Minh khóc lóc nói: “Cảm ơn chú Lý!”



Chị ta nói rồi định bổ nhào vào lòng Lý Trọng Mạnh, nhưng Lý Trọng Mạnh đang bị trẹo chân nên khi bị Tống Duyên Minh nhào đến, anh ta nhảy lùi về sau hai bước thiếu chút nữa là té ngã!



Tôi ở bên cạnh đỡ Lý Trọng Mạnh dậy.



Sau đó nói: “Tôi đi đây.”



Nói xong thì tôi quay đầu đi về nhà.



Nhưng Lý Trọng Mạnh lại kéo tôi lại: “Giúp tôi một việc.”



Tôi ngoảnh đầu lại nhìn anh ta.



Lý Trọng Mạnh nói: “Gọi cấp cứu đi, đợi xe cứu thương đến thì tôi và em cùng về.”



Tống Duyên Minh vừa nghe đã thấy choáng váng.



Ý này có nghĩa là Lý Trọng Mạnh sẽ không tiếp tục giúp chị ta nữa sao?



“Nhưng… nhưng tôi không có tiền, cũng không có điện thoại.” Tống Duyên Minh có hơi khó khăn nói.



Lúc này tôi đã bắt đầu cầm điện thoại gọi cấp cứu rồi.



Rất nhanh xe cấp cứu đã đến, chúng tôi đặc biệt dặn dò họ đưa Tống Duyên Minh đến bệnh viện Thánh Tâm. Vì ở đó có chế độ hội viên, Tống Duyên Minh chỉ cần chứng minh thân phận với kết quả xét nghiệm ngày trước là được.



Bệnh viện chắc chắn sẽ ưu tiên điều trị trước.



Cuối cùng một mình Tống Duyên Minh lên xe cứu thương, nhưng rõ ràng là chị ta không hài lòng.



Vốn dĩ từ nhỏ tới lớn, Tống Duyên Minh luôn là cô công chúa của cả nhà. Có lần nào đau đầu nhức óc mà mọi người không nháo nhào lên đâu?



Bây giờ chị ta bị thương nặng như vậy mà chẳng có một người nào quan tâm cả, chị ta phải tự ngồi xe cứu thương đến bệnh viện sao?



Chắc chắn là chị ta không thể chịu nổi rồi.



Điều khiến tôi ngạc nhiên là Lý Trọng Mạnh không hề có ý định sẽ đi cùng với Tống Duyên Minh.



Đợi xe cấp cứu đưa Tống Duyên Minh đi xong, tôi và Lý Trọng Mạnh mới cùng đi về.



Trên đường về, tôi không nhịn được nói: “Anh cứu chị ta, tôi còn tưởng anh sẽ đưa chị ta đến bệnh viện chứ.”



Lý Trọng Mạnh lắc đầu: “Đợi cô ấy đến bệnh viện rồi, nhất định Hào Kiệt sẽ đến. Tôi đi hóa lại thành không hay.”



Tôi lúng túng gật đầu.



Không khỏi cảm thấy là Lý Trọng Mạnh lo xa thật.



Đúng vậy, có người muốn phá bỏ đứa con của Tống Duyên Minh, thân làm cha như Lý Hào Kiệt sao có thể không đến chứ?



Ba ngày sau hôm đó.



Buổi tối lúc tôi về nhà mở ti vi lên thì nhìn thấy một mẩu tin tức.



Nội dung có liên quan đến Tống thị.



Thông tin nói Tống thị xuất hiện một lỗ thủng tài chính lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt với việc phá sản.



Sau đó, tiếp theo còn có video mấy phóng viên đi đến tổng công ty Tống thị để phỏng vấn thì bị nhân viên chặn ở bên ngoài.



Trái tim tôi lộp bộp một tiếng.



Ngay hôm sau tôi sắp xếp lại thời gian một chút, vừa tan làm là tôi đi đến nhà Tống Tuyết ngay.



Lúc tôi bước vào đã phát hiện, người giúp việc trong nhà rõ ràng đã ít hơn nhiều so với lần trước tôi đến.



Đồ đạc trong nhà hình như cũng bớt đi.



Lúc tôi nhìn ngó xung quanh cũng phát hiện, chiếc bình sứ hoa mai Thanh Hoa từ thời vua Càn Long đặt cạnh ti vi khi trước cũng mất tăm rồi.



Chiếc bình đó là món đồ đích thân Tống Tuyết đi đấu giá được ngày trước.



Bà ấy vô cùng thích nó nên luôn yêu quý nó như bảo bối…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.