Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 159: Em và lương khanh vũ đã ngủ với nhau chưa_



Trong loại chuyện này, cảm giác của đàn ông dường như đều vô cùng nhạy cảm.



Lý Hào Kiệt cảm nhận được biến hóa của tôi, bắt đầu tiếp tục động tác của mình.



Vào lúc tôi đã thuyết phục được bản thân, trong đầu lại nhớ tới Lương Khanh Vũ.



Vì sao vào lúc như thế này lại nhớ tới anh ấy, tôi không biết.



Biểu hiện không tập trung của tôi lập tức bị Lý Hào Kiệt phát hiện. Anh cúi đầu nhìn tôi, mày cau chặt như chữ xuyên, lên tiếng, "Đang nhớ tới ai?"



Bất ngờ.



Anh ta không hỏi tôi đang nghĩ gì, mà là đang nghĩ tới người nào.



Chẳng lẽ người đang ông này có thể đọc thấu lòng người?



Vào lúc tôi đang nhìn anh ta đầy nghi ngờ thì anh ta chợt dùng sức bắt lấy cánh tay tôi, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng.



Chúng tôi đối diện nhau, Lý Hào Kiệt nhìn tôi, ánh mắt kia giống như muốn nhìn thấu hết tim gan tôi vậy.




Chỉ là khoảnh khắc, người đàn ông đó chợt đứng lên, bước vào nhà tắm không hề quay đầu lại.



Rất nhanh tôi đã nghe thấy tiếng nước chảy của vòi hoa sen.



Tôi ngồi ở trên giường, nhìn phòng tắm đầy lúng túng, không biết anh ta có chuyện gì.



Đại khái là qua nửa tiếng, Lý Hào Kiệt bước ra khỏi nhà tắm, trên tóc vẫn đang nhỏ nước.



Người đàn ông để trần cơ thể, chỉ có phía dưới được quấn một lần khăn tắm, ánh trăng sáng chiếu lên cơ bắp anh ta nổi lên tầng sáng lành lạnh.



Tôi không nhìn rõ vẻ mặt anh ta.



Chỉ cảm hơi thở người đàn ông này tỏa ra còn lạnh hơn ánh trăng, khô rát hơn không khí đêm nay.



Nhìn người đàn ông ấy đi tới bên giường, tôi vội vàng nhắm mắt lại giả vờ rằng mình đã ngủ.



Tôi cảm giác được người đàn ông ấy ngồi xuống, đắp lên cho tôi một lớp chăn mỏng, sau đó nằm xuống, ôm tôi vào lòng.



Mùi hương dầu gội đầu bạc hà thoang thoảng chui vào mũi tôi, khiến trái tim tôi hỗn loạn ngổn ngang.



Tôi ra vẻ bình tĩnh, sợ rằng người đàn ông ấy nghe thấy tiếng trái tim tôi đập loạn nhịp.



Tôi vốn tưởng anh ta sẽ làm gì đó, nhưng cuối cùng anh ta cũng chỉ ôm tôi vào lòng.



Trong đêm tối yên tĩnh, tôi nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đên một tiếng thở dài nhè nhẹ.



Buổi sáng, lúc tôi thức dậy, đã không còn nhìn thấy Lý Hào Kiệt trong phòng nữa.




Tôi đi vào phòng tắm đứng trước tấm gương của bồn rửa mặt, nhìn thấy bên cạnh có một chiếc cốc khác đặt ở đó.



Trên trong có một chiếc bàn chải đánh răng cùng kiểu khác màu với của tôi.



Trong lòng tôi hơi nổi gợn sóng.



Đây là bản chải đánh răng tôi mua cho Lý Hào Kiệt lúc anh đang sống ở nhà tôi, giờ nhìn thì thấy đầu bàn chải đánh răng rõ ràng đã được đổi một cái mới rồi nhưng thân vẫn giữ nguyên cái cũ.



Chờ tôi đánh răng xong, người đàn ông ấy cũng vừa vặn đẩy cửa vào.



Anh ta đang mặc một bộ quần áo thể thao, quần áo trên người đã ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi trên tóc dưới ánh sáng mắt trời dường như trong suốt vô cùng.



Anh đứng nơi đó, luồng hơi thở tỏa ra trên cơ thể khác biệt hẳn với ngày trước.



Tôi lúng túng đứng tại chỗ, nhất thời có chút thất thần.



Anh nhìn tôi, lại giống như không nhìn thấy, xẹt qua người tôi bước vào phòng tắm.



Sau đó, tôi nghe thấy tiếng nước của vòi hoa sen.



Chuyện này... làm sao thế.



Tôi nhìn thời gian đã tới giờ cơm sáng, nghĩ tới bình thường chưa bao giờ nhìn thấy anh ta ở nhà ăn.



Lý Hào Kiệt hẳn là có nhà ăn nấu cơm chuyên dụng.



Mà tôi cũng không hy vọng bị người khác nhìn thấy tôi ở cùng anh ta.



Tôi hạ quyết tâm nhân dịp lúc anh ta còn đang tắm rửa, vội vàng ra ngoài.



Ngày hôm qua ngủ muộn, hôm nay lại dậy sớm khiến tôi cảm thấy mắt mình vô cùng đau đớn.



Tôi vừa đi vừa dụi mắt, chỉ cảm thấy một lực rất lớn bỗng nhiếm túm lấy cánh tay đang dụi mắt của tôi, sau đó tôi nghe thấy tiếng người đàn ông nói, "Vì sao không đợi anh."



Vào khoảnh khắc tôi sững sờ kia đã bị người đàn ông kéo về một phương hướng khác.



"Bỏ tôi ra." Tôi lên tiếng theo bản năng.



Lý Hào Kiệt thản nhiên nhìn tôi một cái, "Nếu em muốn kéo người khác chạy tới đây thì cứ tiếp tục kêu."



Một câu của anh ta, tôi lập tức im bặt.



Người đàn ông ấy dẫn tôi vào một cái sân nhỏ của làng du lịch, bình thường ở đây đều có người trông giữ, chúng tôi chưa từng có ai vào đây.



Thì ra Lý Hào Kiệt ở chỗ này.



Tôi theo anh ta đi vào, phong cách trang hoàng ở nơi này không khác biệt nhiều với bên ngoài, chẳng qua là hiện đại hơn một chút.



Lý Hào Kiệt dẫn tôi đi vào một nhà ăn nhỏ.



Bên ngoài vệ sĩ trông giữ, bên trong có bảy, tám người phục vụ vây quanh chúng tôi.



Chỉ trong chốc lát đã bày lên một bàn lớn đồ ăn bữa sáng.



Tôi nhìn thoáng qua, đãi ngộ khác biệt hoàn toàn với bên ngoài.



Điều này làm tôi không khỏi nhớ tới hình ảnh hoàng đế ăn cơm trên TV.



Cả một bữa sáng, tôi chỉ chú tâm ăn cơm, không nói một lời với Lý Hào Kiệt.



Chẳng qua sắc mặt của anh ta rất tệ, dường như cũng không định nói chuyện với tôi.



Ăn xong bữa sáng, trong lòng tôi chỉ còn nhớ tới chuyện về tác phẩm.



Nếu buổi tối không thể làm, vậy ban ngày phải nắm chắc thời gian.



Tôi nói với Lý Hào Kiệt, "Nếu không có chuyện gì thì tôi về phòng trước đây."



"Anh đã để cho Dương Trung đi lấy quyển ghi chép của em rồi, em tới chỗ này làm việc cùng anh."



Lý Hào Kiệt nói xong lại kéo cổ tay tôi đi về hướng một căn phòng khác.



"Vì sao?"



"Không vì sao cả."



Không biết vì sao hôm nay áp lực quanh người Lý Hào Kiệt lại nặng thế. Anh ta nói xong, tôi hơi rụt cổ lại, sợ tới mức một câu phản bác cũng không nói lên lời.



Bất đắc dĩ, chỉ có thể mặc anh ta lôi kéo.



Lý Hào Kiệt dẫn tôi tới chỗ anh ta làm việc.



Nơi này vị trí đất rất cao, ba mặt tường làm bằng thủy tinh, nhìn thông suốt hết mọi cảnh sắc trong làng du lịch.



Bên trong có một bàn làm việc rất to, bên trên đặt máy tính và tài liệu, một cái ghế tựa làm việc.



Bên cạnh còn có một chiếc bàn mới được thêm vào.



Xem ra, tôi phải làm việc ở chỗ này.



Chỉ chốc lát, Dương Trung đã mang máy tính và đồ đạc của tôi tới.



Tôi chọn vị trí mặt hướng ra ngoài để ngồi xuống, bắt đầu làm việc.



Lý Hào Kiệt ngồi sau lưng tôi, tôi không nhìn thấy anh ta, cũng không có lòng nghĩ tới chuyện khác.



"Tống Duyên Khanh, có phải tối qua em nằm mơ không?"



Lúc tôi vừa mới mở phần mềm ra, bắt đầu tiếp tục làm công việc tối qua chưa hoàn thành thì nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói của Lý Hào Kiệt.



"Gì cơ?" Tôi quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông đó đang cúi đầu, lật giở tài liệu trong tay.



Cũng không nhìn tôi.



Vấn đề kia giống như chỉ là thuận miệng hỏi thôi.



"Nằm mơ?" Tôi cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu, "Không có."



Sau đó, Lý Hào Kiệt không tiếp tục nói chuyện với tôi nữa.



Mãi cho tới buổi tối mười hai giờ, chúng tôi cùng nhau quay về phòng ngủ.



Tối qua chưa ngủ đủ, lúc này tôi cảm thấy rất mệt.



Nằm xuống giường lập tức ngủ thiếp đi.



Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi cảm thấy có người đứng ở nơi cách tôi rất gần đang nhìn tôi, tuy rằng tôi nhắm mắt không nhìn thấy.



Nhưng lại giống như bản thân có thể nhìn thấy.



Có thể nhìn thấy cặp mắt trong suốt dịu dàng kia.



Khóe miệng mỉm cười nhẹ nhàng ấy.



"Anh Vũ..." Tôi thì thào, vươn tay tới bắt, hai tay thật sự đã ôm được cái gì đó.



Mạnh khỏe rắn chắc.



Sau đó tôi lại nghe thấy tiếng thở nặng nề đến từ một người đàn ông.



Tôi không để ý, lúc muốn tiếp tục ngủ thì bỗng nhiên cảm thấy một lực rất lớn đang áp chặt lên cổ tôi.



Hô hấp, khó khăn..



"Ư..."



Tôi cố gắng hít thở muốn hít lấy luồng không khí mới, nhưng mà, khó quá.



Khổ sở khiến tôi buộc phải mở mắt ra, chỉ thấy Lý Hào Kiệt đang nửa ngồi trên giường, bàn tay áp chặt lên cổ tôi, ánh mắt nhìn tôi giống như muốn phun lửa.



"Anh... anh làm gì vậy..." Tôi nhìn Lý Hào Kiệt đầy khó khăn, mở miệng hỏi.



Người đàn ông cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống, hỏi, "Cô và Lương Khanh Vũ, đã ngủ với nhau rồi sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.