Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 167: Để bà cô đi chữa bệnh chỉ có phí tiền



Sau khi xuống máy bay thì tôi thấy trong lịch sử gọi nhỡ chẳng có mấy số gọi đến.



Ngoài Khương Thanh thì chỉ có công ty bất động sản gọi.



Tôi gọi lại cho Khương Thanh trước để nói tình hình mấy ngày nay cho cô ấy, sau đó mới gọi lại cho bên công ty bất động sản.



Bọn họ nhận được điện thoại của tôi mà cảm động phát khóc.



Họ bảo đã có rất nhiều người qua xem phòng.



Trong đó có một nhà bảo đồng ý trả toàn bộ tiền mua nhà.



Điều này đúng là tốt nhất rồi.



Tôi hẹn với công ty thời gian mà mình có thể đến, bên môi giới sau khi cúp điện thoại liền đi liên hệ phía người mua.




Rất nhanh sau đó đã gọi lại cho tôi báo thời gian hẹn.



Sau khi về nhà, tôi đặt hành lý xuống rồi thay bộ quần áo khác, sau đó liền trực tiếp đi gặp bên môi giới.



Lúc đến đó thì tôi liền thấy một người rất quen thuộc.



Lâm Tuyền.



Sao cô ấy lại ở đây, lẽ nào…



Đang lúc tôi còn chưa hiểu gì thì người môi giới đã đến chào tôi, “Cô Tống, cô đến rồi, để tôi giới thiệu với cô, đây là cô Lâm người muốn mua nhà.”



Thành phố Vĩnh An này lớn đến vậy, nhiều người đến vậy nên tôi không ngờ được rằng người muốn mua nhà của tôi lại là Lâm Tuyền.



Lâm Tuyền cũng có chút kinh ngạc, “Cô Tống, cô chính là người muốn bán nhà sao?”



“Ừ.” Tôi gật đầu.



Người môi giới thấy chúng tôi trò chuyện liền nói ngay, “Ôi trời, hóa ra hai cô quen nhau sao? Thế thì tốt quá rồi, việc này không nên chậm trễ nữa, chúng ta lập tức xuất phát đi xem nhà thôi!”



Chúng tôi cùng nhau đi về phía cửa.



Lâm Tuyền vẫn giống như xưa, mặc một chiếc váy dài thướt tha, cử chỉ tao nhã mà tôi chẳng thể có được.




Lúc trên đường cô ấy hỏi tôi, “Cô Tống, giao thông ở khu chung cư này khá thuận tiện, cơ sở vật chất cũng tốt, thiết kế cũng khoa học, gần như chẳng có ai bán nhà ở đây cả, tôi hỏi thăm rất lâu cũng không ai bán, vậy sao cô lại muốn bán nó?”



“Tôi cần dùng tiền gấp.”



Tính cách của Lâm Tuyền rất dịu dàng, giọng điệu khi nói chuyện cũng rất ôn hòa, khiến cho người ta có cảm giác rất gần gũi.



Cô ấy hỏi tôi nên tôi cũng không hề giấu diếm…



“Ừm…”



Lâm Tuyền không tiếp tục hỏi thăm.



Không khí có chút ngại ngùng nên tôi hỏi, “Cô Lâm mua nhà là để đầu tư sao?”



“Đầu tư? Không, tôi có một người…” Lâm Tuyền nói đến đây thì hơi ngập ngừng suy nghĩ rồi mới nói, “Anh họ, anh ấy vẫn luôn ở nước ngoài, mấy năm nay anh ấy có kế hoạch về nước phát triển, nên tôi sợ anh ấy về đây không tìm được chỗ ở thích hợp, thế nên liền thay anh ấy tìm một chút.”



Không có chỗ ở thích hợp cho nên tìm trước một cái.



Giọng điệu hời hợt như thể không phải nhắc đến một căn nhà giá hơn 3 tỷ vậy.



Mà giống như đang nói một căn phòng cho thuê hay là một cái túi xách vậy.



Thế nhưng đây đều là chuyện của người ta, chuyện tôi cần làm là lấy được 3 tỷ này.



Đến căn phòng.



Lâm Tuyền nhìn ngay thấy cái vali da để ở góc tường liền hỏi tôi, “Cô Tống còn ở đây sao?”



“Không! Mấy ngày nữa tôi sẽ dọn đi.”



Tôi vốn tưởng Lâm Tuyền để ý chuyện đó.



Nhưng không ngờ cô ấy lại nói, “Anh họ tôi gần đây cũng sẽ không về nước, nên dù tôi có mua thì cô Tống cũng không cần vội chuyển nhà đâu.”



Nhân viên môi giới ở bên cạnh nghe thấy vậy liền vui vẻ ra mặt, “Ôi, đúng là người quen dễ nói chuyện mà.”



Mặc dù Lâm Tuyền nói thế nhưng tôi cũng không thể làm vậy, “Tôi sẽ sớm dọn đi thôi.”



Bởi vì người mua là Lâm Tuyền thế nên mọi chuyện rất thuận lợi.



Đồ nội thất cô đều không cần thế nên cũng không có gì phải bàn đến, thế là Lâm Tuyền liền trả tiền luôn rồi chúng tôi ký hợp đồng, buồi chiều liền đến cục bất động sản để làm thủ tục sang tên.



Lâm Tuyền rời đi, người môi giới liền giúp tôi liên hệ với một công ty cho thuê nhà.



Bọn họ đúng lúc có một căn trống gồm 1 phòng ngủ 1 phòng khách, dù giá hơi cao nhưng nội thất đầy đủ, nước điện mạng đều lắp đặt sẵn, chỉ cần trả tiền mỗi tháng là được.



Đúng là tiện lợi hơn các nhà trọ bình thường.



Tôi vội thuê luôn rồi quyết định chủ nhật sẽ chuyển nhà.



Tôi nghỉ ngơi 1 ngày rồi hôm sau bắt đầu đi làm, tôi đã tìm được số điện thoại của Đường Nhược trong thng tin liên lạc của công ty, lúc gọi cho cô ấy thì cô ấy lại tắt máy.



Lúc này thì Đặng Tùng gọi tôi vào phòng làm việc của anh ta.



Anh ta nói một cách hài lòng, “Tống Duyên Khanh, trước tôi còn tưởng cô sẽ đứng chót cơ, không ngờ lại có thể được hạng 3, không tệ, không tệ!”



Tôi nói chuyện với anh ta vài câu rồi nhân tiện hỏi, “Tổng giám đốc Đặng, tôi có thể hỏi ngài số điện thoại của Đường Nhược chút được không? Tôi gọi theo số trên thông tin liên lạc của công ty thì thuê bao.”



“Đường Nhược?” Đặng Tùng đưa tay vuốt cằm, nghĩ chút rồi bảo, “Tôi nghe nói cô ta hình như rời khỏi cuộc thi, sau đó về đây liền thôi việc.”



“Thôi việc?”



“Đúng vậy, tôi có gặp ông chủ của cô ta rồi, có vẻ khá tiếc nuối với việc này.” Nói đến cô ta thì Đặng Tùng đầy tò mò mà nhìn tôi rồi hỏi, “Các cô đã xảy ra chuyện gì ở đó thế, sao cô ta lại về trước mà còn thôi việc?”



“Không có việc gì.” Tôi cảm thấy không đáng thay Đường Nhược.



Chuyện của cô ấy, tôi cũng sẽ không nói nhiều.



Bởi vì trước đó đã bàn giao công việc trong công ty rồi thế nên giờ lại đi gặp khách hàng mới nên cũng có chút nhàn rỗi.



Tôi nhìn con số 4,6 tỷ trong sổ tiết kiệm.



Tôi cẩn thận tính toán tiền viện phí của Tống Tuyết, rồi cả máy hô hấp, hộ lý vân vân…, mỗi ngày đều phải tốn hơn 66 triệu.



Mà phần lớn trong này đều là tiền phòng bệnh đắt đỏ của bệnh viện Thánh Tâm.



4,6 tỷ thấy thì nhiều nhưng thật ra còn chẳng trụ được 2 năm!



Hai năm sau thì phải làm sao?



Chuyện này nhất định phải thương lượng với nhà họ Tống.



Tôi gọi điện thoại hẹn Tống Cẩm Dương, với Tống Cẩm Chi tối nay gặp ở một quán cà phê.



Mặc dù cả hai không muốn bị một đứa cháu chắt như tôi sai khiến nhưng tôi nắm trong tay điểm yếu của Tống Cẩm Chi, mà tôi lại nói với Tống Cẩm Dương là tôi có thể trả tiền.



Lúc tối cả 2 người họ đều đến.



Tôi vào quán cà phê thấy cả 2 đều đến liền nói trước, “Tôi bán căn nhà ở “Số 1 Vĩnh An rồi.”



“Cái gì?!” Tôi nói xong thì Tống Cẩm Chi liền nội giận đùng đùng, “Căn nhà đó có giá trị rất lớn, đó là mẹ tôi mua cho cô, giờ cô đem nó bán đi thì tiền nhất định phải chia cho bọn tôi.”



Ha ha.



Tôi biết ngay Tống Cẩm Chi sẽ có cái vẻ này.



“Cô nghe con bé nói hết đã.” Sắc mặt Tống Cẩm Dương dù có chút không tốt, nhưng ông ta cũng hiểu tôi sẽ không vô cớ bán nhà.



Tôi nói tiếp, “Số tiền này tôi muốn dùng để trả tiền viện phí cho bà nội với cố cầm cự thêm.”



“Cô điên rồi?” Tống Cẩm Chi nghe thế liền không vui, “Cô thì có bao nhiêu tiền? Đưa chúng tôi kinh doanh còn có thể sinh lời, chứ để cho bà cô chữa bệnh cũng chỉ có phí tiền thôi, bà ấy chết rồi!”



Tôi ngẩng đầu nhìn bà ta rồi chất vấn, “Đó là bà nội tôi, lẽ nào không phải mẹ bà sao?”



Vẻ mặt của Tống Cẩm Chi ngay lập tức đỏ lên, không vui nói, “Đúng vậy, thế thì sao chứ? Người còn sống như chúng ta đây mới là quan trọng nhất!”



“Tống Duyên Khanh.” Tống Cẩm Dương nhìn sang phía tôi, “Căn nhà đó con bán bao nhiêu?”



“4,6 tỷ.”



Tôi thành thật nói ra.



“Số tiền này lấy để nộp tiền viện phí cho bà con thì đó là cái hiếu của con, nhưng giờ công ty của bố với cô còn thiếu tiền, nên giờ bảo giúp đỡ là không thể nào, dù sao thì công ty của bố mà đóng cửa thì tất cả công nhân đều thất nghiệp.” Tống Cẩm Dương trước hết bày tỏ lập trường sau đó nói tiếp, “Số tiền này của con nếu mà đem ra hết thì nhiều nhất cũng chỉ cầm cố được 2 năm, 2 năm sau con định làm sao?”



“Hai năm sau công ty mấy người còn không xoay vòng vốn được?”



Hôm nay tôi tới đây chính là muốn nói chuyện này với Tống Cẩm Dương và Tống Cẩm Chi.



Tình hình bây giờ không tốt thì tôi hiểu, lẽ nào hai năm sau vẫn không tốt?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.