Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 199: Đồng ý đủ ba yêu cầu của anh ta



“Duyên Khanh.” Lý Trọng Mạnh xuống xe nhìn thấy tôi, anh ta hơi ngây ra.



Tài xế cho rằng tôi đang đợi Lý Trọng Mạnh, anh ta vừa xuống xe thì liền lái xe đi luôn.



Lý Trọng Mạnh nhìn thấy tôi liền hỏi: “Sao em lại đến? Đến tìm tôi à?”



“Không.” Tôi xua tay, do dự một lúc, vẫn nói cho anh ta: “Căn nhà này là do bà nội tặng tôi, trước đây vì để chữa bệnh cho bà nên mới đem bán đi, kết quả không ngờ bà ra đi nhanh chóng, bây giờ tôi muốn mua lại căn nhà này, nhưng tôi không có phương thức liên lạc với người mua nhà...”



Lý Trọng Mạnh gật đầu: “Tôi biết, tôi sẽ giúp em để ý, nếu người đó trở về, tôi sẽ liên lạc với em.”



“Vâng, cảm ơn anh.”



Tôi vốn định chuẩn bị đi khỏi thì đột nhiên Lý Trọng Mạnh gọi tôi: “Duyên Khanh, việc liên quan đến khuôn mặt em, hôm qua Ngọc Nhiên đã nói với tôi.”



“Luật sư Tô ấy à, hôm qua may có ông ấy giúp tôi.”




Quan hệ của Tô Ngọc Nhiên và Lý Trọng Mạnh rất tốt, nên đem chuyện này nói cho anh ta cũng không có gì là kì lạ.



Lý Trọng Mạnh thấy tôi thở dài: “Tôi vốn muốn để em chữa khỏi ở đó xong rồi về, Kiệt nóng vội quá, nhưng không sao, kĩ thuật trên phương diện này ở trong nước cũng rât tiến bộ, em xem xem bao giờ thì làm cái này, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện cho tôi, tôi dẫn em đi gặp bác sĩ.”



“Ờ....”



Tôi trả lời một cách lơ đễnh.



Về chuyện này, Lý Trọng Mạnh là người trong ngành, kiến thức của anh ta nhiều, đương nhiên là tôi tin tưởng anh ta.



Chỉ là... Nếu như chuyện này bị Lý Hào Kiệt biết, chắc chắn sẽ lại hiểu nhầm.



Lý Trọng Mạnh hiểu nhầm tôi: “Emkhông cần lo lắng vấn đề tiền nong, em là bạn tôi, miễn phí làm cho em.”



“Vậy sao được.”



“Không sao, em chỉ cần nghĩ kĩ rồi liên lạc với tôi là được.” Lý Trọng Mạnh xoa đầu tôi: “Trẻ như vậy, đừng suốt ngày tâm sự nặng nề.”



“Vâng, thưa chú.”



Tôi cười mỉm.




Lúc đang nói chuyện, một chiếc xe màu đen từ hầm để ô tô đi đến, tôi vốn không để ý, nhưng trong ánh mắt lại phát hiện hình như chiếc xe đó đang lái về phía tôi!



Đến khi tôi phát hiện điều gì không đúng, lúc nhìn lại, chiếc xe đó đã đổi đầu xe, lái thẳng về phía chúng tôi.



Lý Hào Kiệt.



Tôi che trước người để bảo vệ Lý Trọng Mạnh theo bản năng, anh ta đã nhanh chân chắn trước mặt tôi.



Tốc độ chiếc xe không nhanh, cũng không có nghĩa là muốn đâm chúng tôi, rất nhanh đã dừng ngay trước mặt chúng tôi.



Lý Hào Kiệt xuống xe, chỉ nhìn tôi, giơ tay nói: “Lại đây.”



“……”



“Kiệt.”



Lý Trọng Mạnh bảo vệ tôi.



“Im miệng.” Lý Hào Kiệt lạnh lùng lườm Lý Trọng Mạnh: “Chú ba à, có phải chú rất rất thích bạn gái của tôi không? Sao tôi vừa ra khỏi nhà thì liền nhìn thấy hai người?” “Không phải, tôi đến là muốn liên lạc với người mua nhà của tôi, tôi muốn mua lại căn nhà trước đây của tôi.” Tôi quay sang giải thích với Lý Hào Kiệt: “Nhưng trùng hợp lại gặp anh ấy.”



“Vậy sao?”



Lý Hào Kiệt nhìn tôi.



“Đương nhiên rồi.” Tôi đi ra khỏi sự bảo vệ của Lý Trọng Mạnh: “Nếu không còn việc gì khác, vậy thì tôi đi trước đây.”



Vốn dĩ không phải việc gì xấu hổ cả, cũng hoàn toàn không cần giấu giếm.



“Không được!” Lý Hào Kiệt kéo tôi lại: “Đi đâu? Anh đưa em đi”



Tôi biết, tôi không thể làm Lý Hào Kiệt đổi ý được, cũng chỉ đành mặc anh ta kéo tôi đi, định ngồi lên xe của anh ta đi.



Anh ta mở cửa xe cho tôi.



Tôi vừa lên xe thì liền nghe thấy Lý Trọng Mạnh nói: “Kiệt à, việc liên quan đến Duyên Khanh...”



“Chú ba.” Anh ta vừa nói được một nửa thì bị Lý Hào Kiệt ngắt lời, tôi ngồi trên xe chỉ có thể nhìn thấy lưng của Lý Hào Kiệt, nghe thấy giọng nói lạnh lùng đáng sợ của anh ta: “Đừng để tôi nghe thấy chú gọi cô ấy là Duyên Khanh lần nữa.”



Lý Hào Kiệt như vậy, tôi rất sợ.



Nhưng trong đôi mắt sáng như gương của Lý Trọng Mạnh, lại không có chút gì là sợ hãi, anh ta cười nhẹ: “Được rồi, chú muốn nói, cháu hỏi cô ấy chuyện xảy ra ngày hôm qua, xem xét xem về vấn đề trị liệu, nếu cần chú giúp chỗ nào thì cứ liên lạc với chú bất cứ lúc nào”



“Chú ba à, việc của bạn gái cháu, bản thân cháu sẽ tự lo, chú cứ lo quản lí tốt bệnh viện của chú đi!”



Lý Hào Kiệt nói xong thì lên xe.



Lý Trọng Mạnh nhường đường.



Xe vừa khởi động, Lý Hào Kiệt liền hỏi tôi: “Hôm qua xảy ra chuyện gì.”



“Hôm qua ở chợ, có đứa trẻ hư không hiểu chuyện, gọi tôi là ma lem...” Tôi kể lại chuyện hôm qua cho Lý Hào Kiệt một cách qua loa.



Anh ta im lặng.



Xe chạy nhanh đến hầm để xe của tập đoàn Hào Thiên, anh ta nhìn tôi hỏi: “Anh phải lên trên họp, em đi lên cùng anh nhé, yên tâm, sẽ không có ai nhìn thấy em đâu.”



“Không, tôi, tôi đợi anh ở xe.”



Trong lòng tôi sợ hãi, việc hôm qua như đã ám ảnh tôi, khiến tôi không thể lau đi được.



Lý Hào Kiệt xuống xe, đi thẳng đến ghế phụ, bế tôi lên: “Mệnh lệnh đấy, để anh xem xem, ở địa bàn của anh, ai dám nói em chữ nào.”



Nói xong, anh ta cưỡng ép kéo tôi lên thang máy.



Đây là thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, bình thường không ai dùng.



Đến tầng cao nhất, lúc thang máy mở ra, bên ngoài có một gái thân hình tuyệt đẹp, tóc đỏ xoã xuống vai.



Trên người mặc bộ trang phục chuyên ngành, mặc dù cổ áo đã được đóng cúc, nhưng vẫn không thể ngăn lại làn sóng lớn trào dâng của cô ta.



Hoàn mỹ đáp ứng được ba yêu cầu của đàn ông – to, cao, gợn sóng.



“Tổng giám đốc Lý, anh trở về rồi.” Nhìn thấy Lý Hào Kiệt, cô gái ấy vội vàng chào, và ánh mắt sau đó là nhìn tôi.



Cô ta ngây người ra một lúc, không nói được điều gì.



“Đây là phu nhân tổng giám đốc tương lai.” Lý Hào Kiệt thẳng thắn giới thiệu tôi với cô gái đó.



Cô ta ngây ra một lúc, nhưng vẫn nặn ra nụ nười mỉm kiểu mẫu nói: “Phu nhân tổng giám đốc, chào cô.”



Mặc dù miệng nói vậy nhưng tôi nhìn ra, trong ánh mắt của cô ta lộ ra sự khinh bỉ và mỉa mai.



Chúng tôi đi ra khỏi thang máy, Dương Trung đi đến.



Thấy tôi và Lý Hào Kiệt đi cùng nhau, gọi một cách rất tự nhiên: “Tổng giám đốc Lý, cô Tồng.”



“Thông báo mọi người tới họp.” Lý Hào Kiệt nói với Dương Trung.



“Vâng.”



Dương Trung vội vàng về phòng làm việc của mình, đi thông báo họp.



Tôi đi theo Lý Hào Kiệt vào văn phòng, rất nhanh chóng cô gái lúc nãy bưng vào hai li nước, một cốc đặt trên bàn Lý Hào Kiệt, một cốc đưa cho tôi, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Phu nhân tổng giám đốc, cà phê của cô.”



“Cảm ơn cô.”



Tôi có thể cảm nhận được lòng thù địch của cô ta.



Người phụ nữ này, trước đây tôi chưa từng gặp qua, đây là lần đầu tiên gặp.



Lý Hào Kiệt nhìn thấy dường như không phát hiện ra có điều gì kì lạ, chỉ nói: “Amanda, chăm sóc cho cô ấy.”



“Vâng thưa tổng giám đốc Kỳ, tài liệu họp tôi đã chỉnh sửa xong để trên bàn của anh.”



Amanda đứng dậy, cười mỉm với Lý Hào Kiệt.



Thấy Lý Hào Kiệt bảo đi, cô ta nhẹ nhàng khom lưng cúi chào.



Lúc Lý Hào Kiệt rời khỏi văn phòng, cô gái tên Amanda đó đi thẳng đến bên cạnh tôi, nhìn tôi từ trên xuống dưới, hỏi thẳng: “Mặt cô sao vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.