Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 201: Tôi nắm trong tay 51% cổ phần tống thị?!



Tôi lặng nhìn Lý Hào Kiệt, hoàn toàn không biết anh để bụng việc gì nữa.



Lý Hào Kiệt nóng nảy kéo tôi lên xe, sau đó đốt một điếu thuốc rít mạnh hai hơi, rồi nói: "Anh hiếm khi thấy em khóc, nhưng đã thấy em vì Lương Khanh Vũ mà khóc, nếu như có ngày Lý Trọng Mạnh chết, anh cũng đoán em cũng sẽ khóc vì anh ta, nhưng nếu anh chết rồi, sợ là em không chút dao động mà chỉ "A" một tiếng thôi đúng không."



Lời nói của anh khiến tôi sững sờ.



Nếu có một ngày Lý Hào Kiệt chết mất? Tôi cũng chưa từng nghĩ đến.



Xe từ từ khởi động, rất nhanh thì chạy đến khu nhà ở lúc nãy. Tôi nhìn lướt qua tên nhà ở, gọi là "Nhất Thế Gia"



Khu này rất phù hợp với tên gọi của nó, mỗi căn hộ bên trong đều độc lập tách ra, có sân trước và cả sân sau, còn có chỗ có thể để được hai chiếc xe, ở thành phố Vĩnh An này thì khu nhà ở như vậy cũng không có nhiều.



Xe lái vào, Lý Hào Kiệt mở cửa xe giúp tôi, hạ hết kính của 4 cửa xe




Rồi chủ động nắm lấy tay tôi nói” Thật xin lỗi, vừa nãy anh hơi kích động, anh biết trước đây đã làm nhiều việc khiến em tổn thương, anh luôn biết vừa nãy em từ chối chữa trị là do không muốn ở một năm bên cạnh anh, nên anh…”



“Tôi biết” mượn cơ hội này tôi hỏi Lý Hào Kiệt “Anh có thể nói cho tôi biết cái chết của Lương Khanh Vũ có liên quan đến anh hay không?”



“Cái gì?”



Câu hỏi của tôi khiến Lỹ Hào Kiệt sững sờ



Anh cau mày “Tại sao em cảm thấy cái chết của anh ta có liên quan đến anh?”



“Bởi vì em đã nghe qua một đoạn ghi âm…”Tôi nói cho Lý Hào Kiệt về đoạn ghi âm được Tống Duyên Minh mở lúc bị bắt cóc



Không phải tôi ngốc mà là tôi hiện giờ, chỉ có một mình, chỉ có thể nói ra mà bản thân thì không có bản lĩnh đi điều tra gì cả.



“Nếu anh nói không liên quan, em tin không?” Lý Hào Kiệt nhìn tôi, con ngươi đen hơi lóe sáng giống như đang đợi chờ điều gì.



Tôi lặng người một chút rồi trả lời “em tin.”



Nghe vậy, tôi có thể cảm nhận anh ấy thở phào một hơi, nhẹ gật đầu “Giao cho anh, cái chết của cậu ta nếu không phải là ngoài ý muốn thì anh sẽ tra rõ giúp em.”




Anh nói xong, kéo tôi đi vào trong một căn nhà



Khi vừa bước vào tôi liền phát hiện căn nhà này không giống với căn nhà ở “ Số 1 Vĩnh An” với mỗi phòng đều xây rất lớn, trống trải mà quang đãng chút nào. Trái lại các phòng trong căn hộ này không lớn, được trang trí với chất liệu chủ yếu bằng vải, mỗi góc đều đặt cây xanh, vài con búp bê vải, nhìn vào vô cùng ấm áp.



Lý Hào Kiệt kéo tôi vào căn phòng chính giữa, ánh mắt mang theo tia mong đợi nhìn tôi “ Thích chứ?”



Bên ngoài đã vào thu, nhưng trong phòng đều ánh sắc ấm khiến căn phòng lộ rõ sự ấm áp lạ kỳ



Tôi gật đầu nhẹ nói “Cám ơn anh.”



Lý Hào Kiệt vỗ nhẹ đầu tôi “ Là anh nợ em, anh sẽ dần dần bù đắp cho em, còn vết thương trên gương mặt, em nghĩ kĩ lại một chút.”



“Vâng.”



Tôi có ngốc cũng nhận ra được sự quan tâm thật lòng của Lý Hào Kiệt.



Tối hôm ấy, chúng tôi ngủ chung phòng, anh ôm lấy tôi, lòng tôi chợt trở nên an ổn mà vững vàng.



Lý Hào Kiệt ban ngày đi làm, tôi ở nhà một mình, người giúp việc nhà đều làm theo giờ theo yêu cầu của tôi.



Trong lúc nhàn hạ, ngoại trừ lướt mạng xem trang trí nhà cửa thì thời gian còn lại tôi ở nhà nhàn rỗi đến nỗi người cũng muốn lên men.



Đến ngày thứ năm, tôi quyết định ra khỏi nhà đến siêu thị mua một ít trái cây.



Tôi đeo khẩu trang ra ngoài, mua xong đồ, lúc tính tiền bất chợt nghe có người gọi từ phía sau “Tống Duyên Khanh?!”



Tôi quay đầu xem, đứng phía sau lại là Tống Cẩm Dương và Phan Ngọc



Gặp bọn họ tôi bất chợt nghĩ đến Tống Duyên Minh ở nước ngoài.



Phan Ngọc gặp tôi, trong phốc chốc mắt đục đỏ ngầu, không phải vì đau lòng mà đầy sự phẫn nộ.



Cô ta bước nhanh đến trước, một tay muốn gỡ xuống khẩu trang của tôi, tôi liền lui lại một bước đè chặt khẩu trang.



“Còn muốn chạy.”



Phan Ngọc níu chặt tôi “ Tống Duyên Khanh, Mày có phải thấy bản thân không còn mặt mũi gặp mặt tao phải không! Việc mày làm nếu để bà nội mày dưới mồ mà biết được, tao đoán bà ta sẽ bị mày làm tức chết một lần nữa đó!”



“Cái gì? Tôi đã làm gì chứ?” Lời của Phan Ngọc khiến tôi đột nhiên không muốn rời đi nữa, tôi quay người nhìn cô ta hỏi “Tôi đã làm gì chứ? Lúc bà nội bệnh là tôi bỏ tiền mua phòng ở! Tôi vốn không làm gì có lỗi với nhà họ Tống cả!”



Nếu có chính là việc đồng ý chuyển viện mà thôi!



Nếu lúc đầu không vì chuyển viện, đồ dùng y tế xảy ra vấn đề, bà nội nhất định sẽ không mất nhanh như vậy.



Lúc này, Tống Cẩm Dương cũng đi tới nhìn tôi “ Tống Duyên Khanh, hình như hiện nay mày sống rất tốt nhỉ, mặc đồ đều dùng hàng hiệu, mày dùng tiền của Tống Thị có phải rất vui sướng đúng không.”



Tôi mặc gì dùng gì đều do Lý Hào Kiệt chuẩn bị cho, tất nhiên là đồ tốt rồi.



Truyện được cập nhập mỗi ngày trên app mê tình truyện



“Dùng tiền của Tống thị? Tống Thị không phải phá sản rồi hay sao, nếu anh nhắc đến là tiền bán nhà thì tôi không có động đến đâu đấy.”



Hơn nữa tôi còn muốn mua lại căn nhà đó mà, càng sẽ không động đến số tiền ấy



“đừng giả ngu!” Phan Ngọc thấy tôi như vậy, hô to nói “ Mày trước kia diễn quá hay rồi đó, chúng tao đều bị mày lừa, nếu không tra ra 51% cổ phần Tống Thị đều dưới tên mày thì bây giờ chúng tao còn chẳng hay biết gì đâu!”



“Cái gì?”



Lời Phan Ngọc khiến tôi sững người.



“Đừng giả ngu nữa! mày chẳng lẽ không biết sao?” Phan Ngọc tức giận xông đến, nhắm ngay lúc tôi không để ý, dựt khẩu trang của tôi xuống mắng “Còn đeo khẩu trang, tưởng mình là ngôi sao hả?!”



Cô ta nói xong thì nhìn thấy mặt tôi, nháy mắt chợt sửng lại.



Tôi không kịp che mặt, toàn bộ bị Tống Cẩm Dương, Phan Ngọc và người xung quanh nhìn thấy sạch!



“Trả khẩu trang lại đây!” Tôi bất chợt luống cuống



Phan Ngọc sửng sốt một chốc, đột nhiên chợt cười to “ Ha haaaa!Tống Duyên Khanh, có phải làm chuyện xấu quá nhiều nên bị quả báo không!”



Vẻ mặt Tống Cẩm Dương cũng vô cùng vui vẻ nói “Tống Duyên Khanh, mày cũng có ngày hôm nay.”



Người xung quanh nhìn tôi chỉ chỏ.



Ma lem!Ma lem!



Lời bọn trẻ hư nói ngày trước đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi......



“Không, tôi không phải là ma lem!” Rõ ràng không ai nói gì tôi cả, tôi lại như nghe thấy như vậy!



Vừa lẩm bẩm, dùng tay che mặt và xông ra đám đông!



Bọn người phía sau còn nói gì đó tôi cũng nghe không rõ ràng nữa rồi.



Tôi về nhà, đầu óc rối bời.



Ngồi rất lâu mới nhớ lại lời Phan Ngọc nói, 51% cổ phần của Tống Thị đang ở trong tay tôi?!



Nếu cho tôi đoán việc này do ai làm ra, tôi chỉ có thể nghĩ đến một người



Tôi tính đợi Lý Hào Kiệt trở về hỏi anh. Nhưng anh ấy lại gọi điện báo phải đi công tác, hai ngày mới trở về.



Tôi cho rằng bản thân phải chờ hai ngày ở nhà, nhưng chỉ qua một tiếng, anh ấy có mặt ở nhà nói với tôi “ Sắp xếp hành lí theo anh đến Thành Phố N công tác.”



“Em đi?” tôi nhanh chóng lắc đầu “ Em như vậy rồi tốt nhất là không đi, ở nhà đợi anh, em đảm bảo lúc anh về em có ở nhà.”



Việc lúc chiều, ánh mắt kì thị của mọi người khiến tôi sợ hãi khi ra khỏi nhà.



Bản thân hận không thể ở nhà một mình, không muốn đi nơi nào khác cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.