Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 216: Thiếu chút nữa chị đã bị hắn cưỡng hiếp



Tôi chần chờ vài giây rồi bấm nghe.



“A lô!” Tôi lên tiếng trước.



Đầu bên kia vẫn im lặng, không có người nói chuyện.



Thậm chí một âm thanh nhỏ cũng không có.



“A lô?” Tôi lại hô lên một tiếng.



Vẫn không có ai nói chuyện.



Tôi tưởng rằng người ta gọi nhầm số nên cúp điện thoại.



Đêm hôm đó, tôi vẫn ngồi trên sofa đợi Lý Hào Kiệt về nhà.



Khi tôi thức dậy trên sofa, nhìn mặt trời đã lên cao ngoài cửa sổ, đồng hồ quả lắc đã ngừng lúc chín giờ, trong lòng tôi lại cảm thấy vô cùng mất mát.




Dép lê của Lý Hào Kiệt vẫn còn đặt ở cửa ra vào, không xê dịch dù chỉ một chút.



Như thế có nghĩa hôm qua anh không về nhà.



Trên điện thoại di động không hiển thị một cuộc gọi nhỡ nào.



Tôi gọi điện cho Lý Hào Kiệt.



Không có ai nghe máy.



Trong lòng tôi rối như tơ vò, tôi muốn gọi điện cho Khương Thanh nhưng lại sợ chị ấy ra mặt thay mình. Nếu Lý Hào Kiệt thật sự có kẻ thù thì chị ấy có thể bị liên lụy hay không?



Cả một ngày này, tôi cứ lấn cấn mỗi việc có nên tiếp tục gọi điện cho Lý Hào Kiệt hay không.



Bởi vì mặt bị biến dạng, tôi còn bắt đầu nghi ngờ có phải Lý Hào Kiệt đã ghét bỏ mình không.



app mê tình truyện



Cả ngày hôm nay quá khó khăn đối với tôi.



Nhưng tới hơn chín giờ tối, Lý Hào Kiệt lại về nhà.



“Anh về rồi!” Tôi đứng trong phòng khách nhìn anh.



Thấy Lý Hào Kiệt, tôi lại có hơi luống cuống tay chân.




Trên phần vai áo khoác đen của anh có vài bông tuyết, tôi còn hỏi anh: “Tuyết bên ngoài đã rơi rồi à?”



“Ừ!”



Lý Hào Kiệt vừa đổi giày vừa vào trong nhà.



Tôi cứ tưởng là anh sẽ đi thẳng lên lầu nhưng không ngờ anh lại tới bên cạnh, ôm tôi bảo: “Xin lỗi em! Hôm qua anh không gọi cho em được.”



Dựa vào trong lòng anh, lần này, tôi không chỉ ngửi thấy mùi thuốc lá mà còn có mùi nước hoa nhàn nhạt.



Tôi cảm thấy trong lòng phiền muộn một cách khó hiểu.



Tôi bỗng không nhịn được mà yêu cầu: “Anh có thể cho em số điện thoại của Lâm Tuyền không?”



“Cô ấy?”



Lý Hào Kiệt nghe xong có chút bất ngờ.



Anh cúi đầu nhìn tôi, đáy mắt thăm thẳm u tối.



“Phải!” Tôi trả lời.



Thật ra, ở khía cạnh nào đó tôi muốn nhân cơ hội này để xem thử phản ứng của Lý Hào Kiệt.



Quả nhiên, anh có hơi bất ngờ.



Tôi đã nghĩ lí do thoái thác trước rồi nên mở mệng giải thích: “Lần trước, bà nội bị bệnh, mấy người nhà họ Tống không muốn bỏ tiền. Em phải bán cả nhà của bà nội, khéo sao người mua lại là cô ấy. Bây giờ bà nội đã qua dời, căn nhà đó là thứ duy nhất bà để lại cho em, em muốn mua lại.”



“Là thế à!” Dường như Lý Hào Kiệt đã thở ra một hơi: “Anh sẽ hỏi giùm em!”



“Em muốn tự mình nói!”



Tôi quả quyết.



Tôi thật sự muốn tìm Lâm Tuyền để mua lại nhà, cũng thuận tiện hỏi chuyện giữa cô ấy và Lý Hào Kiệt một chút.



Tôi sợ Lý Hào Kiệt lừa tôi.



Lý Hào Kiệt do dự một chút, cuối cùng vẫn tìm một số điện thoại ra cho tôi xem.



Tôi vừa lưu lại số điện thoại thì màn hình di động đột nhiên sáng lên.



Tên “Khương Thanh” xuất hiện trên màn hình.



“A lô!”



“Tống Duyên Khanh, Tống Duyên Khanh, em đang ở đâu? Mau lên, mau tới đây giúp chị!”



Vừa nhận máy, đầu bên kia điện thoại lập tức truyền tới âm thanh nức nở của Khương Thanh.



Tôi lo lắng hỏi: “Làm sao thế? Chị đang ở đâu? Chị nói từ từ em nghe!”



“Chị đang ngồi bên ngoài McDonald"s trước cửa nhà chị.” Trong giọng nói của Khương Thanh có thêm ý tìm tòi: “Là một người theo đuổi từng bị chị từ chối trước đây, không ngờ gã lại theo tới tận nhà chị. Chị… Em, em nhanh tới đây được không?”



“Được, được! Chị chờ em, đừng đi lung tung!”



Trong lòng tôi hoảng hốt.



Tôi nhanh chóng lao lên phòng, thay quần áo rồi cấp tốc ra cửa, đi giày vào. Khi tôi vừa định ra ngoài, cánh tay lại bị túm chặt.



Ngay sau đó, tôi nghe thấy giọng nói có phần không vui của anh: “Em đi đâu thế?”



“Khương Thanh đã xảy ra chuyện, em phải đi tìm chị ấy.”



Tôi nói thẳng không chút nghĩ ngợi.



“Một mình em đi?”



Lời của anh khiến tôi sửng sốt.



Hiển nhiên cho tới bây giờ, tôi chưa nghĩ tới việc dẫn Lý Hào Kiệt đi theo dù chỉ một giây.



A phải rồi, có lẽ tôi nên dẫn Lý Hào Kiệt theo, ý thức được điều này, tôi tức khắc bảo: “Anh có thể đi chung với em không? Khương Thanh gặp một người theo đuổi biến thái, bây giờ chị ấy đang ở ngoài mà tuyết vẫn đang rơi.”



Anh cũng không nói lời nào, bắt đầu xỏ giày, khoác chiếc áo vừa mới cởi lên người rồi đi thẳng ra ngoài khởi động xe.



Tôi bên ghế phụ, mùi nước hoa trên quần áo anh khi nãy lại như có như không thoảng qua mũi tôi.



Lâm Tuyền cũng từng ngồi trong chiếc xe này sao?



Nghĩ như vậy, tâm trạng tôi có chút buồn bã.



Lái xe khoảng nửa tiếng, chúng tôi mới tới McDonald’s gần nhà Khương Thanh, tôi chỉ nhìn thoáng qua đã nhìn thấy Khương Thanh mặc áo khoác màu đỏ đang đứng bên ngoài McDonald’s.



Khương Thanh mặc áo khoác trông vô cùng xinh đẹp, trang điểm cũng rất tinh tế, thu hút vô số ánh nhìn.



“Khương Thanh!” Tôi vội chạy tới, lo lắng hỏi chị ấy: “Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”



Ánh mắt đầu tiên của Khương Thanh không phải nhìn tôi mà nhìn người trong chiếc xe phía sau tôi, chị ấy im lặng một hồi rồi mới nói: “Ôi chao, là gã mà chị gặp trên máy bay ấy. Gã còn mặt dày mày dạn hỏi số điện thoại của chị, chị cũng không cho, rốt cuộc không biết gã tìm được địa chỉ nhà chị từ nơi nào nữa! Thiếu chút nữa chị đã bị gã cưỡng hiếp rồi!”



“Trời ạ! Vậy chị báo cảnh sát chưa?”



“Chưa! Gã còn đang chặn trước cửa nhà chị, làm chị sợ muốn chết!”



Biểu cảm của Khương Thanh có chút làm quá.



Tôi nhìn chị ấy, cảm thấy hình như chị ấy cũng không quá sợ hãi…



Tôi còn chưa lên tiếng, Khương Thanh đã kéo tôi: “Ai da, bên ngoài lạnh quá, mau vào xe đi!”



“Được!”



Lúc này, dường như tôi đã biết Khương Thanh muốn làm gì.



Nhưng việc Lý Hào Kiệt làm, chính tôi không thể hỏi, không bằng để Khương Thanh đẩy một cái, nếu như có thể nói rõ ràng thì tốt quá rồi.



Khi tôi và Khương Thanh đi về phía xe của Lý Hào Kiệt, một chiếc xe thể thao hiệu Land Rover dừng ngay phía sau chúng tôi.



Cả hai còn chưa kịp lên xe, một người đàn ông bước xuống từ chiếc Land Rover, ngoắc tay với chúng tôi: “Người đẹp!”



Lại là Ngô Tiến An.



Lúc này, Lý Hào Kiệt cũng xuống xe.



Bốn người đứng chung một chỗ, Lý Hào Kiệt lên tiếng trước: “Là anh gọi cậu ta tới, không phải cô Khương xảy ra chuyện sao? Anh cảm thấy cậu ta có thể giúp được rất nhiều chuyện.”



Lúc này, sắc mặt Khương Thanh trở nên khó coi, chị ấy ra sức bọc áo khoác, run rẩy nói: “Tôi lạnh quá, chúng ta có thể tìm một nơi ấm áp để nói chuyện không?”



“Đi thôi!” Ngô Tiến An hấp tấp nói với Khương Thanh: “Đến đây, cô ngồi xe tôi đi!”



Bây giờ, hình như Khương Thanh cũng không tiện ngồi xe của Lý Hào Kiệt nữa, rơi vào đường cùng, chị ấy chỉ có thể lựa chọn ngồi xe của Ngô Tiến An.



Rất nhanh, Lý Hào Kiệt lái xe tới một khách sạn cao cấp, đặt một phòng riêng.



Bốn người lên lầu rồi vào phòng.



Máy sưởi trong phòng dường như đã được bật từ lâu nên khi vừa vào phòng, tôi cảm thấy vô cùng ấm áp.



Khương Thanh cởi áo khoác, để lộ áo len dài gợi cảm bên trong, Ngô Tiến An nhìn chằm chằm không nỡ rời mắt.



Lý Hào Kiệt và tôi cùng ngồi trên sofa, tay của anh khoác lên vai tôi, hai chân bắt chéo, anh nhìn Khương Thanh rồi nói: “Cô Khương khổ cực diễn một vở như thế nhất định là có chuyện muốn nói rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.