Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 219: Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô



“Thật vậy sao?” La Anh Kiệt nhìn tôi, ánh mắt mang theo sự chế nhạo.



“Không vậy thì sao?” Tôi ngẩng đầu nhìn La Anh Kiệt, không do dự kéo chiếc khẩu trang xuống, hỏi hắn: “Người con gái như tôi đây cho anh, anh có cần không?”



Tôi vốn cho rằng La Anh Kiệt sẽ lập tức từ chối.



Nhưng trái lại, người đàn ông ấy lại suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Theo lý mà nói thì nhất định sẽ không cần, nhìn cô rồi không hứng nổi nữa. Có điều nếu có thể dùng, tôi cũng không ngại gì mà chối từ.”



Lời của La Anh Kiệt khiến tôi cảm thấy nực cười: “Không phải anh cảm thấy, nếu thu nhận tôi sẽ đe dọa được Lý Hào Kiệt đấy chứ?”



“Không thể sao?”



“Nếu như anh hành động sớm hơn mấy tháng có lẽ vẫn còn chút hữu dụng, bây giờ thì không thể làm trò đấy được rồi.”



Tôi nhìn La Anh Kiệt, tự cười giễu bản thân.



Sau đó kéo lại chiếc khẩu trang của mình.




Quay lưng lại vừa muốn rời đi thì cánh cửa gian phòng phía sau lưng La Anh Kiệt bật mở.



Lý Hào Kiệt từ phía sau bước ra.



Anh nhìn tôi thật lâu, tôi lại đưa mắt ngước La Anh Kiệt, sắc mặt anh đột nhiên tệ hẳn đi. Anh sải bước thẳng về phía tôi, có chút bực mình, nói: “Sao em lại ở đây?”



“Em...”



“Được rồi, mau về đi! Anh gọi người đưa em về.”



Tôi vừa định giải thích thì bị Lý Hào Kiệt ngắt lời.



Anh vừa dứt lời, từ trong túi áo rút ra chiếc điện thoại nói: “Đến đây đưa Tống Duyên Khanh về đi.”



Nhìn thấy cảnh tượng ấy, La Anh Kiệt cười nhạt: “Tổng giám đốc Lý, anh cũng thật là tuyệt tình. Khi người ta còn là một mỹ nhân thì ôm ôm ấp ấp thề non hẹn biển, bây giờ dung nhan người ta bị hủy hoại thì anh lập tức một cước đá văng.”



“Không hề.” Lý Hào Kiệt ngay lập tức phủ nhận: “Những nơi như này không nên để cô ấy đến.”



Trong lúc mở miệng, khuôn mặt anh luôn luôn giữ thái độ băng lạnh như sương, nó thậm chí khiến tôi nhớ đến cái ngày mà tôi thay Tống Duyên Minh gả cho anh.



Một người sao có thể trở mặt nhanh như vậy chứ?



Lúc này, tài xế của Lý Hào Kiệt đã tới, ngỏ ý muốn tiễn tôi về.




Tôi không muốn bản thân vứt bỏ chút tôn nghiêm ít ỏi cuối cùng, dứt khoát nói: “Không làm phiền tổng giám đốc Lý tiễn tôi nữa. Hôm nay gặp anh ở đây cũng chỉ là trùng hợp thôi, sẽ không có lần sau đâu.”



La Anh Kiệt thấy vậy, vui vẻ nói: “Ôi chao, tổng giám đốc Lý, vậy để tôi thay anh tiễn cô ấy về nhé.”



“Đi theo tài xế của tôi về.” Lý Hào Kiệt nhìn tôi, hai con người đen láy như được phủ một lớp băng mỏng.



Anh ta nói như vậy, tôi chẳng lấy làm bất ngờ.



Tôi lùi lại một bước, tránh xa La Anh Kiệt: “Tật xấu này của tổng giám đốc Lý tôi hiểu rõ. Cho dù bản thân mình không cần thì những người đàn ông khác cũng không có quyền xen vào. Có điều tổng giám đốc Lý yên tâm, tổng giám đốc Doãn cũng không phải kẻ bị mù, sẽ không nhằm vào tôi đâu.”



Nói xong tôi quay người đi về phía căn phòng của mình.



Không một ai đi theo.



Bao gồm cả Lý Hào Kiệt và tài xế của anh ta.



Trong lòng tôi không hiểu sao có một sự trống rỗng không thể diễn tả, nhưng tôi biết rằng thứ mà mình kỳ vọng sẽ không bao giờ xuất hiện.



Khi tôi trở lại căn phòng, phát hiện cánh cửa phòng mở toang, bên trong chẳng thấy bóng dáng Ngô Tiến An và Khương Thanh đâu.



Chỉ có người phục vụ đang dọn dẹp ở đó.



Lúc đầu tôi nghĩ rằng mình đi nhầm phòng, lùi lại mấy bước, đưa mắt nhìn lên số phòng, chắc chắn mình không đi nhầm mới bước vào hỏi người phục vụ: “Khách ở trong phòng này đâu rồi?”



“Khách ạ? Đã đi từ lâu rồi thưa cô.” Người phục vụ nhìn thấy tôi, nghĩ một lúc rồi nói: “Cô có phải là Tống Duyên Khanh không, vị kia nhờ tôi chuyển lời là họ đi trước, cô tự mình đi về đi.”



“Cái gì?”



Ngô Tiến An đưa Khương Thanh đi rồi? Có thể có chuyện gì tốt chứ.



Tôi nhanh chóng tìm điện thoại, gọi điện cho Khương Thanh, chuông điện thoại đổ nửa ngày, cuối cùng chuyển sang chế độ hộp thư thoại.



Tôi không cam tâm, tiếp tục gọi.



Một lúc gọi liền ba cuộc, cuối cùng cũng có người nhấc máy.



“Khương Thanh, chị đang ở đâu?” Tôi mở lời trước.



Đầu dây bên kia im lặng một lúc, Khương Thanh mới nói: “Chị á, chị với Ngô Tiến An đang ở cùng nhau.”



“Hai người ở đâu? Em đi tìm chị.”



Lời của Khương Thanh vô cùng mơ hồ, chắc chắn đã uống không ít rượu, xem ra sau khi cô rời khỏi, Ngô Tiến An lại chuốc rượu Khương Thanh rồi.



Tôi vô cùng hối hận vì lúc đấy đã đi ra ngoài.



Đi theo Ngô Tiến An thì làm gì có chuyện tốt đẹp được?



Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là Khương Thanh thẳng thắn từ chối tôi: “Em đi đi, tối muộn chị mới về nhà.”



“Không được! Chị đi cùng với Ngô Tiến An, em không yên tâm.”



“Không sao, không sao. Trong lòng chị tự biết cân nhắc, em yên tâm.”



Khương Thanh nói xong, thẳng tay tắt máy.



Tôi lại gọi. Tuy chị ấy say rồi nhưng giọng điệu lại vô cùng sốt ruột.



Không còn cách nào, tôi chỉ có thể gọi cho Ngô Tiến An.



Ngô Tiến An không nhận điện thoại của tôi.



Trong lòng tôi đầy bất an, nhưng lại không tìm được bọn họ, tôi chỉ có thể về nhà trước mà thôi.



Đêm hôm đó, trong lòng tôi cứ thấp thỏm không yên, lo rằng Khương Thanh sẽ bị Ngô Tiến An lợi dụng, lại nghĩ đến cả thái độ của Lý Hào Kiệt đối với tôi.



Có lẽ khoảnh khắc mà tôi chuyển ra khỏi căn nhà đó coi như đã chia tay với Lý Hào Kiệt rồi.



Mãi cho đến nửa đêm tôi mới mơ mơ màng màng thiếp đi.



Sáng sớm, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.



Vừa nhấc điện thoại lên, đầu dây bên kia chuyền đến giọng nói đầy rầu rĩ của Khương Thanh: “Mang một bộ đồ đến khách sạn Hilton, lát nữa chị gửi số phòng cho em.”



“Hả?”



Truyện được up trên app mê tình truyện



Tôi vẫn chưa tỉnh ngủ nên chưa hiểu những điều chị ấy nói.



“Mang theo một bộ đồ, cả đồ trong đồ ngoài đến đây với tốc độ nhanh nhất. Làm ơn.”



Lần này tôi nghe hiểu rồi, cũng biết đã xảy ra chuyện gì luôn rồi.



Tôi nhanh chóng bật dậy, đi đến phòng của Khương Thanh, từ trong tủ đồ của chị lấy ra một bộ đồ, có cả áo và quần trong, sau đó bắt xe đi đến khách sạn Hilton.



Đến nơi, dựa theo số phòng mà Khương Thanh cung cấp, đi thẳng lên lầu.



Vừa đến trước cửa...



“A!!”



“Ôi ôi! Đến đây! Em yêu!”



“Ai là em yêu của anh! Anh câm miệng cho tôi.”



Trong phòng vọng ra tiếng của Ngô Tiến An và Khương Thanh.



Đương nhiên bao gồm cả tiếng đập phá đồ đạc.



Tôi nhấn chuông cửa, trong vài nửa giây, cánh cửa mở ra.



Tôi nhìn vào trong, người ra mở cửa là Ngô Tiến An. Hắn mặc một chiếc quần tây, nửa người trên là chiếc sơ mi bị cài lệch vài nút áo, trên chiếc áo toàn dấu son môi...



“Mời vào, mời vào.” Ngô Tiến An thấy người tới là tôi lập tức nhường đường.



Tôi bước vào phòng, thấy Khương Thanh đang quấn chăn ngồi trên giường, quần áo ném dưới đất, trong đó có chiếc áo len màu đỏ sẫm bị xé cho lung tung lộn xộn hết cả lên.



Mấy cái quần áo khác cũng bị dẫm đạp lên...



Mặt bàn, ga trải giường bị làm cho lộn tung hết, đủ để thấy rằng đêm qua mọi chuyện diễn ra dữ dội cỡ nào.



“Tôi.. đi vệ sinh.” Ngô Tiến An biết Khương Thanh muốn thay đồ, ngó nghiêng một lúc, không có ý định đi ra khỏi phòng, chỉ có thể tinh ý vào phòng tắm đợi.



Không đợi Khương Thanh mở miệng, Ngô Tiến An vội chạy vào phòng tắm.



Tôi đưa quần áo cho Khương Thanh, ban đầu Khương Thanh không nói gì cả, lẳng lặng mặc đồ vào, đợi khi đã mặc xong mới nói: “Sao... sao hôm qua em không ngăn chị lại?”



“Em xin lỗi...” Tôi nhìn phần lộ ra trên cơ thể Khương Thanh đều có những vết hôn, cũng cảm thấy có chút ngại ngùng: “Hôm qua em muốn mình tỉnh táo để có thể chăm sóc, để ý chị, nhưng chị lại bảo em uống thêm nên em không còn cách nào khác phải ra ngoài tránh đi, lúc em quay lại thì chị với Ngô Tiến An đã đi rồi, em có gọi điện cho chị...”



“Chị biết...chị còn nhớ, chuyện hôm qua là do chị đồng ý.” Khương Thanh nhìn tôi, ra sức nắm lấy tóc của bản thân, hối hận nói: “Hôm qua chị uống nhiều, đầu óc có chút hồ đồ.”



“Đừng tự trách nữa, chuyện hôm qua có liên quan đến tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô.”



Không biết từ lúc nào Ngô Tiến An đã từ phòng tắm bước ra, đứng trước cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.