Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 236: Tôi ngại bẩn



Nhưng tôi vẫn xách hành lý bước vào trong khoang thuyền.



Trên chiếc bàn trong khoang thuyền có đặt hoa quả và đồ uống.



Thùng đá bên cạnh có khá nhiều đá.



Vào ngày thời tiết thế này, băng đá dường như không hề tan, hẳn là trước khi tôi lên thuyền đã có người mang tới.



"Có người không?"



Tôi vừa gọi to vừa nhìn ngó xung quanh.



Không có ai trả lời tôi.



Cảm giác bất an trong lòng tôi càng tăng cao.




Nhảy xuống biển!



Ý nghĩ này vừa xuất hiện, tôi lập tức bỏ lại hành lý nhảy ra ngoài. Nhưng vừa chạy tới cửa khoang thuyền thì chợt có một bóng người cao lớn vụt tới, cơ thể người đó đã chặn đứng đường đi.



"La Anh Kiệt?"



Nhìn thấy người đàn ông này, trong lòng tôi lập tức trở nên lạnh lẽo.



Vì sao hắn ta lại ở đây.



"Cô Tống, xin chào." La Anh Kiệt quan sát gương mặt tôi, "Dường như bây giờ cô Tống còn xinh đẹp hơn cả ngày trước, khiến tôi nhớ tới một người."



"Anh muốn làm gì đây?" Tôi căn bản không có lòng nói chuyện với La Anh Kiệt.



Người này gây cho tôi cảm giác rất kinh khủng. Hắn xuất hiện ở đây chắc chắn không phải chuyện tốt.



La Anh Kiệt thấy tôi cảnh giác thì khuôn mặt lộ vẻ thương cảm, "Cô Tống, tôi đối xử với cô tốt như vậy mà cô lại đề phòng tôi thế này. Cô làm tôi đau lòng lắm."



Hôm nay La Anh Kiệt mặc một bộ quần áo giống như đồng phục của đội bóng rổ, mái tóc hơi dài vẫn được tết gọn gàng như trước.



Hắn bước chầm chậm tới trước sofa rồi ngồi xuống, vươn tay lấy một miếng dưa hấu bỏ vào miệng, hắn hỏi tôi: "Ăn không?"



Tôi quay đầu nhìn ra ngoài, chiếc thuyền đã chạy khỏi bờ khá xa rồi. Giờ mà nhảy xuống biển, chắc chắn tôi không có sức bơi về đất liền.




"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Tôi lùi ra sau một bước, nhìn về phía La Anh Kiệt đầy cảnh giác.



"Đợi một chút." La Anh Kiệt vô cùng nghiêm túc cúi đầu ăn dưa hấu, đợi tới khi hắn ăn xong, phun hạt dưa ra ngoài, cẩn thận lau tay sạch sẽ, bấy giờ hắn mới ngẩng đầu lên nhìn tôi: "Cô Tống, nếu cuộc đời này cô hận nhất một người phụ nữ, vậy người đó là ai?"



"Gì cơ?"



Tôi thật sự không hiểu La Anh Kiệt muốn nói chuyện gì.



"Hửm? Tôi nói không rõ ràng à? Người phụ nữ cô hận nhất là ai?"



La Anh Kiệt hỏi tôi.



Người tôi hận? Phụ nữ?



Tống Duyên Minh.



Đáp án đầu tiên hiện lên trong đầu tôi chính là cô ta. Nói tới cùng, bước ngoặt trong đời tôi có quan hệ mật thiết không thể tách rời với cô ta.



Tôi vốn dĩ chẳng hề có ước mong cao sang, cũng không ham những thứ không thể động vào. Nhưng, là cô ta ép buộc tôi, sau đó còn muốn đẩy tôi xuống, muốn tôi tan xương nát thịt.



Tai họa lao ngục, đau khổ mất con, còn tạo hình ảnh giả tôi bị cưỡng bức.



La Anh Kiệt thấy tôi không đáp lời, thế nhưng hắn lại nói đầy tự tin: "Xem ra trong lòng cô Tống đã có đáp án rồi."



"Không có. Tôi không hận ai hết. Nếu nhất định phải có, vậy thì chính là bản thân tôi." Tôi không muốn bị La Anh Kiệt bắt thóp bèn nói thật bình tĩnh.



Hết thảy những chuyện xảy ra đều là lựa chọn của tôi.



Nói như vậy cũng không sai.



"Vậy sao?" La Anh Kiệt dựa vào ghế sofa, đôi mắt đào hoa nhìn tôi chăm chú, hắn như cười như không nói với tôi, "Nhưng sao tôi lại cảm thấy, cô Tống hẳn rất hận nhà họ Tống, hận người chị Tống Duyên Minh lòng dạ rắn rết kia của cô nhỉ."



Nghe thấy hắn nói tới cái tên kia, lòng tôi không khỏi sửng sốt. Tôi lập tức nói, "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"



La Anh Kiệt nhắc tới Tống Duyên Minh vào lúc này, tuyệt đối không phải nói chơi cho vui.



Hắn ta nhìn tôi, thản nhiên: "Tôi chỉ muốn hỏi cô Tống, nếu bây giờ Tống Duyên Minh đứng bên cạnh cô, cô sẽ làm gì?"



"Cô ta?" Tôi đã nhận ra được điều gì đó, bèn ra vẻ bình tĩnh, "Cô ta không có quan hệ gì với tôi hết, tôi cũng không muốn gặp cô ta."



"Cô Tống, dối gạt người khác không phải chuyện hay đâu." Nói rồi La Anh Kiệt hướng về một cánh cửa trong khoang thuyền: "Đưa cô ta lên đây."



Hắn ta vừa dứt lời thì cánh cửa kia mở ta.



Tôi nhìn về phía đó, chỉ thấy bên trong có một người đàn ông to khỏe dẫn một người phụ nữ bị trói chéo tay bước ra.



Người phụ nữ kia lôi thôi lếch thếch, quần áo trên người đã rách tươm, trên miệng còn bị dán băng dính.



Nhưng dù vậy, tôi chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra cô ta.



"Tống Duyên Minh?"



Dáng vẻ lúc này của Tống Duyên Minh có thể nói là vô cùng kinh khủng. Mái tóc màu đen, độ dài tương đương với tóc tôi, tuy rằng mặt mũi vàng khượm nhưng vành mắt lại đen kịt, cho thấy lúc cô ta bị bắt hẳn là có hóa rtrang.



Tôi không nhìn thấy quần, chiếc áo cũng rách tả tơi. Đôi chân cô ta lộ gần hết ra bên ngoài, trên chân còn có vết thương, chân đi trần.



Tôi thật sự không ngờ tới có một ngày được nhìn thấy Tống Duyên Minh trong cảnh tượng này.



Vào khoảnh khắc cô ta nhìn thấy tôi, hai mắt bỗng nhiên đong đầy nước mắt nhưng hiềm nỗi miệng bị bịt kín, chỉ có thể phát ra thanh âm "ưm ưm".



"Bóc ra." La Anh Kiệt nói với người bên cạnh.



Người kia lập tức xé băng dính trên miệng Tống Duyên Minh.



Bởi vì lực xé quá mạnh nên lớp da bên khóe miệng Tống Duyên Minh cũng bị bóc ra theo.



"A!" Tống Duyên Minh đau khổ kêu lên một tiếng.



Miệng cô ta chảy đầy máu tươi.



Cô ta mặc kệ máu chảy chỉ khẩn cầu nhìn tôi, nói đầy đau khổ: " Duyên Khanh, Duyên Khanh, cứu chị với, cứu chị với."



"Anh muốn làm gì đây?" Tôi nhìn về phía La Anh Kiệt.



Từ nãy tới giờ vẫn luôn là câu này.



Giờ ngẫm lại, nhân viên phục vụ trên hòn đảo kia đều là người hắn sắp xếp từ trước. Hắn hao tâm tổn sức như vậy, rốt cuộc là vì sao?



"Làm gì hả?" La Anh Kiệt cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, vừa vui đùa với nó vừa nói, "Vốn dĩ, cô là con cờ tôi nuôi để khống chế Lý Hào Kiệt, không ngờ được lại là một kẻ giả mạo. Kẻ đó còn hủy hoại nhan sắc của hàng thật, làm Lý Hào Kiệt hết sạch hứng thú với hàng thật. Hai chị em cùng thất sủng."



La Anh Kiệt nói rồi lắc đầu thở dài, vẻ mặt thương cảm.



Đương nhiên tôi biết La Anh Kiệt đang nói về chuyện gì.



Tôi nhìn hắn, "Sao anh lại biết chuyện này?"



"Đương nhiên là người chị gái tốt của cô nói cho tôi biết rồi." Đột nhiên cánh tay đang chơi dao của La Anh Kiệt ngừng lại, hắn chỉ thẳng con dao về phía Tống Duyên Minh, vẻ mặt rất không vui, "Cô thật sự rất đáng ghét, đáng ghét tới mức dù dùng một dao giết chết cô cũng không đủ làm tôi vui vẻ."



"Xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi sai rồi!" Tống Duyên Minh bị dọa chết khiếp, "Đều tại tôi, tất cả là lỗi của tôi. Cầu xin anh thả tôi ra. Anh muốn tôi làm gì tôi cũng đồng ý."



truyện được up có bản quyền trên app mê tình truyện



Cổ họng cô ta khản đặc.



Trong lúc cô ta nói chuyện với La Anh Kiệt, tôi nhìn ra được cô ta sợ hãi La Anh Kiệt vô cùng.



"Nếu Lý Hào Kiệt còn chút lòng áy náy với cô, có lẽ tôi còn suy nghĩ về đề nghị này. Nhưng mà hiển nhiên không phải, giờ Lý Hào Kiệt đối xử với khuôn mặt xấu xí này còn tốt hơn với cô." La Anh Kiệt nhìn tôi, không khỏi lắc đầu, "Khuôn mặt không hóa trang này của cô, tôi không biết rốt cuộc Lý Hào Kiệt chịu đựng nổi kiểu gì."



Tôi không nói.



Cũng không muốn nói.



Hiện giờ đã lên thuyền rồi, người ta là dao thớt, tôi là thịt cá, chỉ đành đi một bước tính một bước.



Nhưng Tống Duyên Minh không cam lòng, "Anh thả tôi ra được không. Tôi thấy chuyện mà người phụ nữ kia làm cho anh, tôi cũng làm được. Anh lấy dây xích trói tôi lại cũng được!"



Tôi nhìn Tống Duyên Minh, khó mà tin nổi.



Không ngờ cô ta có thể nói ra những lời như vậy.



La Anh Kiệt nhìn cô ta, vẻ mặt ghét bỏ, "Tôi ngại bẩn."



Hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục nói, "Hay là cô nói chuyện với em gái mình trước đi, nói xem mấy năm nay cô đã làm những gì."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.