Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 317: Đạn đã lên nòng



Một trong số đó đang cúi đầu giữa háng Lý Trọng Mạnh.



Dù tôi có ngu đến mức nào thì cũng biết cô ta đang làm gì.



Có người thì ngậm nho mớm cho Lý Trọng Mạnh, có người rót rượu cho anh ta.



Tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng tôi vẫn không khỏi kinh ngạc khi thấy cảnh này.



Không ngờ Lý Trọng Mạnh luôn sạch sẽ và nhã nhặn trong ấn tượng của tôi lại có lúc như thế này.




Sau khi cửa mở ra, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào tôi, trong số đó có Lý Trọng Mạnh. Hôm nay anh ta không đeo kính, gò má sắc sảo như tạc, đôi mắt mông lung trông lạnh lùng nhưng đầy sắc bén nhìn về phía tôi như chất chứa sự tàn nhẫn.



Khi anh ta nhận ra tôi, vẻ mặt trở nên dịu dàng như bình thường. Anh ta đẩy người phụ nữ bên chân mình ra, không kéo khóa mà dùng áo phủ lên trên để che đi rồi đứng dậy đi về phía tôi.



Anh ta hơi nhíu mày: “Tiểu Điệp, sao em lại...”



“Xin lỗi anh Mạnh, làm phiền anh rồi.” Tôi đứng ở cửa, hai tay khẽ siết để lấy lại bình tĩnh.



Dù đối tượng là người không liên quan gì thì tôi cũng khó mà chấp nhận cảnh nóng bỏng như vừa rồi, huống hồ đây là Lý Trọng Mạnh.



Nhưng cũng tốt, cuộc đàm phán hôm nay là để tránh những tình huống rắc rối sau này.



“Anh Mạnh, cô ta là ai thế?”




“Đúng vậy, sao cô lại vào đây thế?”



“Anh Mạnh, mau đuổi cô ta đi đi rồi chúng ta tiếp tục.”



Mấy cô gái phía sau tỏ ra không thiện cảm với tôi, hết lời khuyên nhủ Lý Trọng Mạnh mau đuổi tôi đi. Lý Trọng Mạnh đứng im tại chỗ, hơi nghiêng mặt qua ra lệnh: “Ra ngoài!”



Giọng anh ta lạnh lùng đến mức đáng sợ, chỉ hai chữ ngắn ngủi ấy thôi nhưng khiến người ta áp lực vô cùng.



Mấy người phụ nữ kia đều im bặt, nhất là cô gái ở giữa vừa rồi, nói với vẻ không cam lòng: “Anh Mạnh, em...”



“Ai không đi thì tôi sẽ tống tất cả các cô đến nơi đó.” Lý Trọng Mạnh ngắt lời cô ta.



Khi anh ta vừa thốt lên hai từ “nơi đó”, mấy cô gái đứng sau tái mặt vội vàng đứng dậy, sợ hãi tới mức không dám ho he câu nào, hoảng hốt kéo nhau chạy ra ngoài.



Tôi đứng chắn cạnh cửa nên mấy cô gái ấy chỉ có thể từng người ra một, không ai dám chen chúc hay đẩy tôi ra.



Từ ánh mắt của họ, tôi có thể biết rằng “nơi đó” mà Lý Trọng Mạnh nói hẳn là một nơi vô cùng kinh khủng với những cô gái kia.



Chờ cho mấy cô gái kia đi hết, Lý Trọng Mạnh đi tới đóng cửa phòng lại rồi đan mười ngón tay vào tay tôi, đè hai tay tôi lên trên đầu.



Ánh đèn trong phòng tối tăm, đôi mắt u tối của người đàn ông ấy nhìn chằm chằm vào tôi, môi anh ta chạm lên xương quai xanh của tôi: “Tốt quá, vừa rồi anh nhắm mắt lại, trong đầu anh chỉ toàn là hình ảnh của em, tưởng tượng mấy cô gái kia là em, và rồi em đến.”



“Anh Mạnh, tôi tới là muốn nói chuyện với anh.” Tôi có hơi căng thẳng. Lực tay của anh ta quá mạnh khiến tôi không tài nào động đậy được.



“Nhưng giờ anh đang rất đói, đang chuẩn bị ăn thì em tới. Giờ người đi hết rồi, em định thỏa mãn anh thế nào đây?” Giọng của Lý Trọng Mạnh rất nhẹ nhàng nhưng tôi lại cảm thấy ẩn trong đó sự ngả ngớn. Giữa chúng tôi như tản ra không khí mập mờ.



“Tôi... ưm!” Tôi vừa mở miệng đã bị anh ta che lấp bờ môi, vị ngọt của hoa quả hòa với mùi rượu lan tràn trong khoang miệng tôi. Tôi vô cùng kháng cự trong lòng, muốn cử động nhưng lại bị anh ta siết chặt.



Lần đầu tiên tôi thấy người đàn ông này không nho nhã như vẻ bề ngoài, sức của anh ta mạnh kinh hồn, động tác thì thô bạo, chỉ với một bàn tay thôi cũng đủ khống chế được hai tay tôi, một tay còn lại thì đang sờ soạng khắp người tôi. Tôi chỉ khoác áo khoác bên ngoài, bên trong là áo len, anh ta không kiên nhẫn kéo lung tung, cổ áo len bị kéo giãn ra rất kinh khủng.



""Ưm!” Tôi dùng hết sức bình sinh để giãy dụa, song vô ích.



Cuối cùng Lý Trọng Mạnh có vẻ như cảm thấy đứng thế này không tiện lắm nên bế thốc tôi lên rồi ném trên sô pha, sau đó cúi người đè lên tôi.



“Đừng mà Lý Trọng Mạnh, anh bình tĩnh lại đi!” Tôi hoảng sợ nhìn anh ta: “Anh đã chạm vào người phụ nữ khác thì có tư cách gì chạm vào tôi nữa!”



“Tôi chạm vào người phụ nữ khác ư?” Lý Trọng Mạnh cúi đầu, đôi mắt từng rất dịu dàng kia trở nên thật đáng sợ, anh ta dùng một tay siết lấy quai hàm của tôi: “Vậy em thì không bị Lý Hào Kiệt chạm vào sao? Nói cho tôi biết, nó đã chơi em như thế nào? Của nó có to bằng của tôi không?”



Tôi trợn mắt nhìn Lý Trọng Mạnh. Anh ta đè lên người tôi, chắn toàn bộ ánh sáng sau lưng mình khiến tôi không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Vậy nên giờ tôi chỉ thấy thật xa lạ, như thể tôi đã vào nhầm phòng và gặp một người không phải Lý Trọng Mạnh.



Tôi không thể tin nổi Lý Trọng Mạnh có thể nói những lời như vậy.



“Anh...”



“Tôi làm sao cơ?” Lý Trọng Mạnh cười lạnh: “Em đã ép tôi phải phát điên thế này!”



Anh ta gạt tóc hai bên má tôi ra, vuốt ve khuôn mặt tôi một cách thô bạo: “Bao năm qua tôi vẫn luôn cẩn thận nâng niu em trong lòng bàn tay, vì tôi biết hai ta là cùng một loại người, mà hồi nhỏ tôi còn có mẹ, còn em thì không. Tôi biết em khổ hơn tôi nhiều, nên mới đối xử thật tốt thật tốt với em, nhưng em thì sao? Em chà đạp lên lòng tốt của tôi! Bất kể tôi có làm bao nhiêu đi nữa thì em vẫn bị rung động một cách dễ dàng bởi vài lời của thằng ranh Lý Hào Kiệt!”



“Không phải...” Tôi phản bác theo bản năng.



“Không phải ư?” Anh ta càng siết cằm tôi chặt hơn: “Trước giờ tôi cũng đâu có ngu, tôi chỉ yên lặng cho đi và hy vọng một ngày nào đó em có thể quay đầu lại rồi thấy tôi tốt như thế nào, thấy những gì tôi đã làm cho em, sau đó chạy đến ôm lấy tôi! Nhưng em chưa bao giờ làm vậy, tôi phải đi chín mươi chín bước để có được em, còn Lý Hào Kiệt thì chỉ cần một bước mà thôi! Suy cho cùng thì em cũng chỉ nhìn đến tiền thôi chứ gì? Giờ nó sắp hai bàn tay trắng rồi, mà tôi thì giàu có hơn nó gấp nhiều lần!”



Tôi không thấy được biểu cảm trên gương mặt Lý Trọng Mạnh nhưng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo từ người đàn ông này. Cũng có thể cảm nhận được sự thù hận của anh ta với hiện thực bất công này nữa!



Tôi nhẹ nhàng lắc đầu: “Vì tôi yêu anh ấy, nếu để tôi chọn lựa thì tôi cũng không muốn phải lòng anh ấy đâu, nhưng tôi đâu được lựa chọn. Tôi đang cố gắng hết sức để quên Lý Hào Kiệt, hơn nữa tôi cũng đã hiểu rằng, yêu một người không nhất thiết phải có được người đó, mà...”



“Không, tôi nhất định phải có được em!” Lý Trọng Mạnh nói xong bèn tấn công cơ thể tôi.



“Được, tôi thuộc về anh, sau này chỉ thuộc về anh thôi.” Tôi bình tĩnh đáp.



Đằng nào cũng chỉ còn hai tuần nữa thôi là đính hôn rồi, tôi còn làm bộ gì nữa chứ? Trưởng thành rồi, đây cũng không phải lần đầu tiên. Quan hệ với anh ta thì có sao đâu chứ?



Lý Trọng Mạnh nghe tôi nói vậy thì khựng lại một chút nhưng cũng không dừng tay.



Tôi nhắm nghiền mắt lại, trong đầu tôi trong tim tôi giờ chỉ ngập tràn hình bóng của Lý Hào Kiệt.



À, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ là người của Lý Trọng Mạnh rồi. Hẳn anh ta sẽ cảm thấy an tâm hơn khi chiếm được cơ thể của tôi.



Nhưng ngay khi đạn đã lên nòng không bắn không được, anh ta đột nhiên dừng lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.