Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 385: Thêm dầu vào lửa



Là số lạ, tôi do dự không nhấc máy.



“Xin chào, cháu có phải Sa Điệp không?”



Đầu bên là giọng của một người đàn ông lớn tuổi, giọng có chút khàn khàn.



Rất lạ.



Tôi cầm điện thoại, do dự một lúc rồi mới nói: “Là tôi, xin hỏi ông là.....?”



“Chào cháu, ta là Lâm Kiến Thành.”



Vừa nghe thấy cái tên này, cả người tôi bỗng căng thẳng.



Lâm Kiến Thành, bố của Lâm Tuyền.



Có thể cũng là bố của tôi.......




Tôi trầm lặng vài giây rồi nói: “Ông Lâm, có chuyện gì sao?”



“Là như thế này, nghe nói hôm nay cháu đưa Lâm Tuyền vào bệnh viện, còn thay con bé trả tiền thuốc, thật sự vô cùng cảm ơn tôi.”



Lâm Kiến Thành đầu kia điện thoại nói vô cùng khách sáo.



“Không sao ạ, tôi còn có việc, tôi cúp máy trước đây ạ.”



Ngay từ đầu, tôi định cúp máy rồi.



Với Lâm Kiến Thành, tôi rất chống đối.



Khi tôi định cúp máy, nghe thấy giọng nói vọng từ điện thoại: “Đợi một chút!”



Tôi mới rút lại, một lần nữa áp điện thoại lên bên tai, hỏi với ngữ khí xa lạ: “Xin hỏi còn chuyện gì nữa không?”



“Là như thế này......ta muốn hỏi tại sao Lâm Tuyền lại đi ra đó, là cháu hẹn con bé à? Còn bị tai nạn nữa.....”



“Không phải tôi hẹn cô ấy, chúng tôi có việc ở đó, tôi tưởng đối tác của tôi ở đó đi rồi, thì quả thật họ đi rồi, tôi liền gọi taxi trở về, không ngờ gặp được cô ấy.” Nếu Lâm Kiến Thành đã hỏi, thì tôi cũng nói rõ luôn: “Cô ấy ở cái nơi khỉ ho cò gáy, cứ mời tôi đi uống cà phê, tôi không đồng ý, thế là có một chiếc xe từ sau chạy đến, cô ấy kéo lấy tôi, tự mình ngã ngửa ra sau, rồi bị xe đụng phải.”



Tôi nói liền một mạch.



Lâm Kiến Thành ở đầu kia điện thoại hình như ngơ ra: “Cho nên........”




“Cho nên, nếu trên mạng có những bình luận nói tôi hại cô ấy, thì chỉ có thể xem lại camera rồi nói chuyện, tôi nghĩ lúc cô ta làm như vậy là đã muốn hãm hại tôi rồi.” Nói đến đây, tôi nói thêm một câu nữa: “Còn nữa, về việc tôi và ông có phải bố con ruột hay không thì tôi không có một chút hứng thú gì, đương nhiên cũng sẽ không cần thử DNA với ông, nếu như Lâm Tuyền tỉnh, cũng mong ông chuyển lời cho cô ta, không cần phải đề phòng tôi.”



Lâm Kiến Thành dường như không ngờ tôi sẽ nói như vậy.



Nhưng theo tôi nghĩ, nhà giàu quyền thế như bọn họ không phải sợ điều này hay sao?



Đột nhiên nhiều ra một đứa con gái, cho dù lớn như thế nào cũng đều phải chia tài sản hay sao?



Thế là, Lâm Kiến Thành đầu kia điện thoại cười ngây ngô: “Không phải, ta không có ý đó, mấy năm nay, là ta có lỗi với mẹ con con, ta muốn bù đắp cho cả 2 người.”



“Không cần đâu, chỉ cần nhà họ Lâm các người, bao gồm cả Lâm Tuyền, đừng liên quan gì đến tôi nữa, như vậy là sự bù đắp tốt nhất rồi.”



Tôi nói quyết đoán.



Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình của mình, trước giờ không muốn cuốn vào chuyện tranh chấp tài sản của nhà giàu bọn họ.



“Điều này......”



“Không có chuyện gì tôi cúp máy đây, chào ông Lâm.”



Nói xong, nhanh như chớp, tôi liền cúp máy.



Đào Nhi và Vương Thanh Thanh đứng cạnh nhìn tôi, vỗ tay rầm rộ.



Đặc biệt là Vương Thanh Thanh: “Nữ hiệp à, cậu coi tiền như rác, tôi cảm động muốn khóc.”



“Đừng khóc, nhanh chóng quay về làm việc đi!” Tôi vỗ vỗ Vương Thanh Thanh.



Thực ra vì chuyện trước đây mà studio có rất nhiều việc.



Làm nhiều việc kiếm nhiều tiền.



Hơn nữa cảnh trong studio tôi và Đào Nhi đều có thể làm, đương nhiên là sẽ phù hợp hơn rồi.



Sự thật chứng mình, tất cả mọi chuyện tôi nghĩ đều rất ngây thơ.



Hôm đó sau khi Lâm Tuyền bị xe đâm, hôn mê gần 12 tiếng, sau đó nghe nói bị chấn động não nhẹ, nhưng tình trạng cũng không phải là nghiêm trọng lắm.



Nhưng lúc đó Lâm Tuyền lại mở một buổi chiêu đãi các phóng viên, lại nói trước mặt mọi người là do tôi đẩy cô ta!



Trong một thời gian ngắn, tôi bị đẩy vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc.



Lúc tôi đang ở studio nghe được tin này, hoàn toàn sững sờ.



Tôi mở máy tính, đăng kí xem lại video buổi tiệc đãi ngộ phóng viên, nhìn vẻ mặt lê hoa đái vũ của Lâm Tuyền trước ống kính của phóng viên, kể lại tình hình lúc đó.



Mà bên cạnh cô ta chính là Lâm Kiến Thành!



Lâm Kiến Thành đứng cạnh tỏ ra là do mình năm đó gây chuyện sai lầm, khiến cho tôi gieo mầm thù hận, còn nói to trước buổi chiêu đãi phóng viên, muốn tôi có thù hận gì cứ tìm ông ta, đừng làm hại đến Lâm Tuyền.



Lâm Tuyền lại đứng cạnh nói: “Tôi hiểu Sa Điệp, cô ấy vì sai lầm của ba tôi mà cả đời bất hạnh......”



Nhìn dáng vẻ của Lâm Tuyền, tôi dường như được nhìn thấy phiên bản lố của Tống Duyên Minh.



Nhưng điều không giống nhau là, Lâm Tuyền thông minh hơn Tống Duyên Minh, mà nhà họ Lâm lại càng lớn mạnh hơn nhà họ Tống.



Quay lại các diễn đàn xã hội, cư dân mạng lại càng chỉ trích tôi.



Vì tin sốc của Lý Trọng Mạnh trước đây đã dẫn đến việc thân phận Tống Duyên Khanh của tôi bị bại lộ, lúc này, tất cả mọi người đều trở thành thám tử.



Lại đào cả ra chuyện của Tống Duyên Minh.



Khi mà tôi đã tưởng rằng tất cả mọi chuyện này là điều tồi tệ nhất, thì lại có một tin xấu hơn nữa.



Lúc đó Phan Ngọc và Tống Cẩm Dương mở phiên tòa lần hai.



Chuyện này người chịu thiệt đáng ra là tôi, nhưng trong tin đồn đã bóp méo của giới truyền thông, tôi từ người bị hại lại trở thành người gây hại.



Vậy mà lại có tài khoản chính chủ VIP viết, là tôi đã nhốt Phan Ngọc và Tống Cẩm Dương đã nghèo khó tột cùng vào trong phòng đánh một trận hả hê.



Cuối cùng vẫn phải dùng quyền lực để nhốt họ vào nhà giam.



Chuyện trước đây tôi đã hiểu rõ từ lâu rồi, cư dân mạng vốn không mong muốn nhìn thấy chân tướng như thế nào, họ chỉ muốn biết kết qủa mà họ muốn biết thôi.



Đến nước này, hình tượng của tôi trên mạng xã hội đã trở thành người xấu xa độc địa rồi.



Tôi cố gắng hết sức không để mình đọc những dòng bình luận nữa.



Để trốn tránh, để mình có thể vững vàng trở lại, cuối cùng tôi quyết chỉ ở trong studio, ngoài ăn với ngủ ra thì là làm việc.



Thiết kế vốn cần 1 tháng thì chỉ 20 ngày tôi đã có thể hoàn thành rồi.



Sáng sớm lúc ánh mặt trời chiếu thẳng vào studio, bản thiết kế tranh 3D của trung tâm ươm mầm cũng phủ màu xong.



Tôi nhìn chằm chằm vào bức tranh 3D, chỉ thấy trước mắt là một màu đen........



Cả người ngã ngửa về phía sau.



Khi tỉnh lại, đã nằm trong bệnh viện rồi.



2 người ngồi bên cạnh, tôi nhìn qua, là Đào Nhi và Khương Thanh



Tôi hơi cử động ngón tay, hai người đều lại gần.



Khương Thanh nói: “Tống Duyên Khanh, có phải em muốn chết không, chuyện lớn như thế này, lại không kể cho chị, chị nếu không về nước, thì lần sau trở lại sợ phải nhặt xác cho em rồi?”



Khương Thanh miệng cứng tâm mềm.



Nghe thấy lời chị nói, tôi bật cười.



Đào Nhi cũng tiến lại gần: “Cần tiền không cần mạng à, cậu mà chết, tớ bế Thiểm Thiểm đi, làm con rể nuôi từ bé.”



“Sao tớ lại ngất nhỉ.....” Tôi có chút không hiểu.



Chỉ là thức một đêm thôi mà.



Nghe tôi hỏi như vậy Đào Nhi thương xót nói: “Cậu đã hơn 30 tuổi rồi, còn coi mình như thiếu nữ ư? Bác sĩ nói cậu bị lao lực.



“........”



Hóa ra là như vậy.



Cũng đúng, tôi đã hơn 30 tuổi rồi.



Nhưng mấy ngày nay chỉ bận bịu công việc, thực ra cũng rất tốt, tôi có thể thoát ra khỏi những lời chỉ trách ở trên mạng, chuyên tâm làm việc.



Thời gian tôi bận 1 tuần rưỡi này dường như ngày nào cũng không kể ngày đêm, nhà cũng không về.



Không biết Lý Hào Kiệt dạo này như thế nào.



Có lẽ là thần giao cách cảm.



Khi tôi nhớ đến anh, cửa phòng bệnh mở ra, Lý Hào Kiệt đã đứng trước cửa, thấy tôi nằm trên giường, đau lòng bước tới, cau mày: “Nhất định phải ép mình bị bệnh, để anh đau lòng mới chịu thôi đúng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.