Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 415: Anh tới tận của trói em, như vậy thì em không đi được nữa



Lúc này mặt người đàn ông thích cong tay thành hình hoa lan đầy kinh hoàng, nhìn tôi một cách khó tin, dù không cam lòng nhưng vẫn phải nói: “Xin lỗi, Tổng giám đốc Lý, tôi không cố ý, tôi sai rồi!”



“Mau xin lỗi.”



“Dạ dạ dạ, rất xin lỗi, rất xin lỗi cô Sa Điệp, tôi sai rồi, xin cô rộng lượng tha thứ cho tôi.”



Người đàn ông tay hoa lan nói.



Lúc này tất cả mọi người đều đã nhìn sang đây mà dường như Lý Hào Kiệt không có ý định buông tay ra.



Tôi nhanh chóng hiểu ra ý định của anh.



Không biết phải làm thế nào, tôi đành mở miệng, “Thôi được rồi.”



Cuối cùng Lý Hào Kiệt cũng thả tay, nói: “Cút.”



“Vâng Vâng.”



Người đàn ông tay hoa lan bị dọa sợ tới mức nhanh chóng chạy mất.




Vị trí bên cạnh tôi trống không ngay lập tức.



Địa vị và sức ảnh hưởng hiện tại của Lý Hào Kiệt hiện tại tôi cũng không lấy làm lạ, trước đó, anh đầu tư hạng mục AI, dù xảy ra vấn đề vì bị Lý Trọng Mạnh cắt đứt trung gian nhưng sau đó đã giải quyết hết thảy,



Lý Hào Kiệt còn thành lập chi nhánh công ty Khoa Học Kỹ Thuật Tương Lai, bây giờ thế phát triển mạnh mẽ, tương lai sáng lạn, không đầy hai năm có thể đưa lên sàn rồi.



Cũng nhờ vậy, Hào Kiệt có thể ngồi vững vàng trên vị trí người dẫn đầu của thành phố Vĩnh An.



Đến mức mà ngay cả công ty của Lý Trọng Mạnh dù cũng có sức ảnh hưởng lớn nhưng cuối cùng, trong ngành y dược vẫn chỉ được tính là một thành phần nhỏ.



Người đàn ông tay hoa lan vừa đi, Lý Hào Kiệt lại ngồi xuống ngay bên cạnh tôi.



Tôi cúi đầu xem điện thoại, không hề có ý định nói chuyện với anh.



Nhìn qua bên ngoài tôi khá là bình tĩnh, thực ra nhịp tim của tôi sớm đã bán đứng tôi rồi, thình thịch thình thịch, đập loạn cả lên.



Tính ra cũng đã nửa năm tôi không gặp Lý Hào Kiệt, lần đầu tiên chúng tôi chia tay là vào thời điểm băng tan tuyết đọng, sau đó có một lần gặp mặt không được vui vẻ vào lúc giữa hè.



Lúc này mùa đông đã tới.



Dạo này tôi quá bận rộn, bận tới mức thậm chí tôi còn tưởng mình đã quên anh rồi.



Nhưng tới khi gặp lại anh tôi mới nhận ra tình cảm với anh vẫn ở trong lòng tôi, chưa từng biến mất dù chỉ một giây.



Tình cảm đó không thể chỉ nhờ vào việc tôi mạnh nhường nào, tự tin ra sao, sự nghiệp đạt được bao nhiêu thành công mà có thể biến mất.



Bên cạnh đó, anh bỏ đi càng lâu thì tình cảm này lại càng thêm đậm sâu.



“Em vẫn định nhìn vào điện thoại mãi như vậy sao?”




Lý Hào Kiệt ngồi bên cạnh hỏi tôi.



Giọng anh nghe vẫn rất ấm áp.



Tôi biết có trốn tránh cũng không có ích gì, đành ngẩng đầu lên, giả bộ như vừa mới hiểu ra vấn đề, mắt hơi cong lên, “Tổng giám đốc Lý, lâu rồi không gặp.”



“Đã lâu không gặp.” Lý Hào Kiệt nhìn tôi bằng ánh mắt ạnh lùng.



Tôi không thể nhìn ra tâm trạng hiện thời của anh dù chỉ là một chút.



Nhìn đồng hồ, tôi bất ngờ đứng lên: “Tổng giám đốc Lý, xin lỗi anh, em chợt nhớ ra công ty còn chút việc chưa xong, em đi trước, anh cứ từ từ nói chuyện.



Nói xong tôi cầm túi định đi.



Nhưng còn chưa rới khỏi chỗ đã nghe thấy tiếng người đàn ông cất lời: “Được, vậy để anh đưa em đi.”



“Không cần đâu, Tổng giám đốc Lý, em lái xe tới đây, em cũng biết lái xe nên không cần phiền anh đâu.”



Tôi xoay người nói lại với anh.



Lý Hào Kiệtnhìn tôi, không hề có một mảy may bất ngờ với câu nói của tôi, khóe mắt của đôi con tròng đen tỏ ý cười, “À, vậy cũng tốt, anh không lái xe, em cho anh đi nhờ, anh cũng có chuyện.”



“…”



Tôi không ngờ Lý Hào Kiệt lại nói vậy.



Bởi Lý Hào Kiệt là nhân vật quan trọng của buổi tiệc lần này, mọi hành vi của anh đều sẽ khiến mọi người trong hội trường chú ý.



Lúc này dường như tất cả mọi người đều nhìn về phía chúng tôi.



Thấy Lý Hào Kiệt phải đi, hiệu trưởng đứng ngồi không yên, vội vàng đi tới: “Ôi, sao đã định đi rồi? Buổi tiệc mới bắt đầu, đừng đi vội mà.”



“Không còn cách nào rồi, tôi nghe nói người phụ nữ của tôi tới đây nên mới tới, giờ cô ấy đi, đương nhiên tôi cũng phải đi theo.”



Lý Hào Kiệt nói bằng giọng thoáng có chút nhạo báng.



Hiệu trưởng nghe xong nhìn tôi: “Vậy em đừng đi có được không Sa Điệp?”



Ai, hiệu trưởng cũng có tuổi rồi, mà giờ lại không khác gì theo chân van vỉ người ta.



Ông ấy đã lên tiếng, nếu tôi nói nữa thì thật là không nể mặt người ta.



Không biết làm thế nào, tôi chỉ còn cách tìm một cái cớ, “Hiệu trưởng ạ, em chỉ đùa với anh ấy thôi, chúng em không đi, em muốn tới nhà vệ sinh rửa tay ấy mà.”



“Vậy tôi cũng đi nhà vệ sinh.”



Lý Hào Kiệt nói ngay tắp lự.



“Vậy em không đi nữa.”



“Hửm, đột nhiên tôi cũng cảm thấy không muốn đi nữa.”



Tôi nói gì Lý Hào Kiệt cũng nhại.



Giống như cái rắm theo đuôi vậy.



Hiệu trưởng nhìn hai người chúng tôi đang đứng ở ngoài cửa, dường như đã nhận ra điều gì đó, “Được rồi, hai đứa ngồi chung đi, mấy chỗ ở kia đều có thể ngồi.”



Muốn đi cũng không đi nổi.



Tôi không thể làm gì khác ngoài việc quay lại chỗ cũ ngồi, Lý Hào Kiệt bám theo, tôi ngồi, anh mới ngồi.



Trông như cái rắm theo đít ấy,



Người xung quanh nhìn anh cũng chẳng thấy ngại chút nào.



Mắt anh vẫn nhìn tôi, không chịu rời đi dù chỉ là một giây.



Tôi cúi đầu ăn cơm của mình, không them nhìn anh nữa.



Lý Hào Kiệt hình như còn chẳng thèm để tâm.



Giữa buổi tiệc, người tới mời rượu Lý Hào Kiệt không lúc nào ngơi.



Người đàn ông không hề từ chối, nhưng nếu đối phương muốn mời tôi, anh sẽ nói ngay: “Cô ấy lái xe, không thể uống rượu.”



Lý Hào Kiệt đã lên tiếng thì không ai dám không nghe.



Buổi tiệc khó chịu trôi qua được phân nửa.



Tôi uống không ít nước.



Lúc này tôi thực sự muốn chạy tới nhà vệ sinh.



Tôi vừa định nhổm người dậy bỏ đi, Lý Hào Kiệt, người vẫn còn đang uống rượu với những người khác, chạy tới ngay lâp tức, “Đi đâu thế?”



“Nhà vệ sinh.”



Tôi không nghĩ anh cũng sẽ tới.



Lý Hào Kiệt nói ngay, “Vậy anh cũng đi.”



Liệu anh ấy còn nhớ không?



Tôi hơi khó xử, chỉ chiếc túi bên trên ghế, nói, “túi em cũng không cầm, không chạy được.’



“Anh vẫn đi theo em.”



Lý Hào Kiệt uống rượu, lại cộng thêm việc trong phòng có thể hơi nóng,, gò má anh hơi ửng đỏ, thân thiết kéo tay tôi, giống như đứa con nít ấy.



Tôi cũng bất đắc dĩ.



Người chung quanh đều nhìn về phía này, nhất là phụ nữ, ánh mắt đó tôi hiểu rõ, nó thể hiện sự hâm mộ, ghen tị.



Tôi biết tôi không dắt Lý Hào Kiệt đi cùng là không tới được nhà vệ sinh.



Không biết vì sao tôi lại đưa anh theo.



Đến cửa, tôi bước vào, Lý Hào Kiệt đứng chờ ở cửa, tôi vốn chỉ cho rằng anh sợ tôi bỏ đi.



Nhưng điều làm tôi có chút ngỡ ngàng là lúc tôi chuẩn bị đi rửa tay, anh ta thẳng tay kéo tôi lại, dắt tôi sang nhà vệ sinh nam.



“Làm gì thế?!”



Tôi bối rối.



“Đi vào với anh.” Lý Hào Kiệt bình thản nói.



“Em không vào! Đó là nhà vệ sinh nam, anh vào đi, em ở ngoài chờ anh là được.”



Vào giờ phút này tôi cũng không kịp hiểu Lý Hào Kiệt muốn làm gì.



Nghe tôi nói vậy, Lý Hào Kiệt phủ nhận ngay lập tức: “Không được, nhỡ đâu sau khi anh vào em đi thì phải làm sao?”



“Em không đi.”



“Không được.”



“Em không đi thật.” Tôi vừa nói vừa giơ ba ngón tay lên trời. “Em thề với trời, em thề không đi.”



“Ừm…”: Người đàn ông vừa nói vừa tháo cà vạt.



“Anh định làm gì?”



Tôi ngây người.



“Anh trói em ở cửa, như vậy, em sẽ không trốn được.”



Lúc nói chuyện, Lý Hào Kiệt dùng một tay kéo cái cà vạt hoa văn đen trắng xuống, muốn trói tôi!



Đây là cái môn võ gì chứ!



Tôi phục rồi, “Em đi vào với anh, vào với anh được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.