Lâm Kiến Thành bị tôi chọc giận đến mức bỏ đi.
Lúc này tôi mới chú ý đến Mưu Lan Tích.
Từ đầu đến giờ bà vẫn không nói chuyện, đến lúc tôi quay lại nhìn, mặt mũi bà đã toàn là nước mắt.
Tôi ngồi xổm xuống, kéo tay Mưu Lan Tích, nói: “Mẹ, đàn ông như vậy, không đáng để mẹ khóc.”
“Mẹ...” Mưu Lan Tích cúi đầu, cắn cắn môi, giống như không biết nên nói gì.
Tôi cố ý thăm dò bà: “Thầy của con không tốt sao?”
“Khụ khụ.”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Tôi vừa nói đến Mưu Đạo Sinh, Mưu Đạo Sinh đã đứng trên cầu thang giả vờ ho.
Tôi đứng lên, nhìn về phía Mưu Đạo Sinh: “Thầy ơi, việc an ủi mẹ em giao cho thầyđó, con lên lầu trước đây.”
Mưu Đạo Sinh hướng về phía tôi phất phất tay.
Tôi lên lầu, đi vào phòng làm việc.
Có lẽ là do Mưu Lan Tích tận mắt nhìn thấy bộ mặt cặn bã của Lâm Kiến Thành, hoặc có lẽ, do mấy ngày nay ở chung, bà cũng nhận ra Mưu Đạo Sinh là người tốt.
Qua gần một tuần, Mưu Lan Tích lại khôi phục lại bình thường.
Mỗi cuối tuần đều phải đưa đón Thiểm Thiểm, thứ hai này tôi phải đến chỗ Lý Hào Kiệt.
Mấy ngày nay tôi đều tính thời gian, nếu như ba tháng sau phải ra nước ngoài để điều trị, vậy giờ cũng đã qua hai tháng rồi.
Rất nhanh thôi, anh sẽ phải đi điều trị.
Thứ hai, tan ca xong tôi đến cửa nhà Lý Hào Kiệt, vừa mở cửa đã thấy anh đứng ở cửa ra vào, tôi bị dọa đến nhảy dựng.
Anh đưa người ra ôm tôi đến bên cạnh, dán mặt vào tay tôi nói: “Bảo bối, anh nhớ em lắm đó.”
Tôi ngồi xổm xuống, nhìn anh: “Thật xin lỗi, gần đây em bận lo cho mẹ, có điều bây giờ đã không sao rồi.”
“Vậy là tốt rồi.”
Khóe miệng anh hơi cong cong, cười rộ lên hết sức đẹp trai.
Tôi đẩy anh đi vào.
Tôi nhìn thấy ở phòng khách phía trước có rất nhiều máy chơi game, vài cái còn để nằm rải rác ở một bên.
“Đây là...” Tôi hỏi Lý Hào Kiệt.
Anh cười cười: “Sau này Thiểm Thiểm muốn chơi game, anh có thể chơi cùng nó, mấy thứ này anh đều chơi rồi, nếu nó không biết anh cũng có thể dạy.”
“Giỏi vậy sao.” Tôi hơi kinh ngạc.
“Ừ.”
Hắn gật đầu nhẹ.
Tôi nghĩ nghĩ: “Nếu không thì, anh khoan hãy dạy Thiểm Thiểm, dạy em trước đi, lúc trước nó vẫn hay coi thường em.”
Anh nắm chặt tay tôi: “Được, ăn cơm trước, cơm nước xong xuôi anh sẽ dạy em.”
Dì Trần đã làm cơm xong, sau khi tôi và Lý Hào Kiệt ăn xong, liền cùng nhau ngồi ở trước ti vi chơi game.
Có lẽ tôi thật sự không có thiên phú chơi game, cũng không có hứng thú với cái này. Ngồi chơi khoảng hai tiếng, tôi đã thấy vừa buồn ngủ vừa nhàm chán. Anh ấy cũng nhìn ra ý tôi, nhấn nút tạm dừng, nhận cái điều khiển từ tay tôi, nói: “Sau này việc chơi cùng con trai cứ giao cho anh là được.”
“Dạ.”
Tôi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Anh ấy đưa tay ra, ôm tôi ngồi lên chân anh, nhích người tới nói: “Vậy tiếp theo, có phải bảo bối nên giúp anh tắm không?”
“Đừng nói là mấy ngày nay anh không tắm rửa luôn đấy?”
Đếm thử, tôi đã ở nhà của Tống Tuyết cả tuần rồi.
Không lẽ một tuần này...
Đang lúc tôi suy nghĩ lung tung, vẻ mặt hắn bất đắc dĩ mà nói: “Sao có thể chứ, chỉ là vì không có em giúp anh, anh cảm thấy mình tự tắm không thể nào sạch sẽ được.”
Anh nói xong, điều khiển xe lăn, ôm tôi đi vào phòng ngủ chính.
Bây giờ, tôi đã vô cùng thuần thục trong việc tắm giúp Lý Hào Kiệt.
Sau khoảng một tiếng, mọi thứ đã xong xuôi.
Tôi đẩy anh ra khỏi phòng tắm, người đan ông nằm ở trên giường, ôm tôi nói: “Có lẽ khoảng hai tuần nữa, anh sẽ đi nước ngoài làm phẫu thuật.”
“Nhanh vậy sao?” Tôi hơi bất ngờ: “Không phải nói là sau ba tháng mà? Đáng lẽ phải còn một tháng nữa mới đi chứ.”
Tôi chắc chắn là mình không tính sai.
Ngón tay thon dài của anh ấy vuốt vuốt tóc tôi, ôm đầu tôi vào lồng ngực hắn, nói: “Ừ, có điều trước đó phải làm kiểm tra, còn phải chuẩn bị các thứ, cho nên mới muốn đi sớm. Công việc bên này anh đã sắp xếp rồi, cho dù một năm không về cũng không sao.”
“Khoan đã, một năm?”
Lời Lý Hào Kiệt nói khiến tôi hoang mang.
Tôi bật dậy, dạng chân ngồi lên người hắn, ôm cổ anh ấy: “Một năm không về là sao? Anh sẽ đi suốt một năm?”
Thấy tôi như vậy, hai tay anh ôm ngang hông tôi, khóe môi cong cong: “Đương nhiên là không, chẳng qua là đối với những việc quan trọng thì phải tính đến mọi khả năng, đúng không?”
Giọng người đàn ông ôn nhu, tôi nghe vào lại thấy bất an: “Mọi khả năng? Thời gian lâu như vậy, không lẽ trong số những khả năng này có cả...”
Chẳng lẽ anh ấy sẽ không trở về nữa?
Lúc trước, tôi vốn cảm thấy chuyện phẫu thuật này không có gì nguy hiểm, cho dù là trường hợp xấu nhất thì cũng là không đứng dậy nổi như trước đây thôi.
Nhưng hôm nay Lý Hào Kiệt nói vậy, tôi mới nhận ra rằng, có khi nào còn có khả năng khác?
“Sẽ không đâu.” Anh đoán được suy nghĩ của tôi, kéo tay tôi nói: “Có em ở đây, còn có Thiểm Thiểm nữa, anh nhất định sẽ trở về.”
“Thật không?”
Tôi nhìn Lý Hào Kiệt một cách nghiêm túc.
Anh khẽ gật đầu, khóe miệng nhẹ nhàng nở nụ cười.
Cho dù vậy, tôi vẫn không thể nào an tâm được, nghĩ nghĩ rồi nói: “Em đi theo anh.”
“Bỏ việc luôn à?”
“Thời gian ngắn chắc cũng không sao. Trước khi đi em mang theo máy tính, bây giờ mạng lưới Internet phát triển như vậy, có chuyện gì liên lạc qua mạng cũng được.”
Tôi nói một cách kiên định.
Lời Lý Hào Kiệt nói luôn khiến tôi có chút bất an.
Anh ngẩng đầu, nhìn tôi đang ngồi trên người anh, nói: “Không sao mà, hơn nữa bác sĩ trị liệu cũng không cho phép người nhà bệnh nhân đi theo.”
“Em thuê phòng ở gần bệnh viện chờ anh.”
Tôi kiên quyết nói.
Hắn cười cười, vỗ vỗ cánh tay tôi: “Được rồi, ngủ đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
“Không được, anh phải đồng ý cho em đi cùng.”
Tôi không cam lòng.
Tôi sợ anh không cho tôi đi.
Anh ôm cổ tôi, đè thân thể tôi xuống dưới, ấn một nụ hôn lên trán, ôn nhu nói: “Chỉ cần là chuyện anh đồng ý với em, anh đều làm được, cho nên anh nhất định sẽ trở về, em chỉ cần chờ anh là được rồi.”
“Nhưng mà...”
“Ngoan, ngủ đi nào.”
Anh cắt ngang lời tôi.
Tôi biết rõ, bây giờ tôi có nói nữa anh cũng không đồng ý. Nhưng còn đến hai tuần, tôi có thể hoặc nhõng nhẽo hoặc cứng rắn mà thuyết phục anh.
Anh nhất định sẽ đồng ý thôi --
Trong hai tuần kế tiếp, tôi ban ngày đi làm, ban đêm lúc ở cùng Lý Hào Kiệt, sẽ nói bóng nói gió hỏi anh nơi điều trị, mỗi lần như vậy anh đều ậm ờ cho qua.
Tôi hỏi lại, anh ấy sẽ đổi chủ đề.
Thời gian mỗi ngày qua đi, tôi vẫn như cũ không hỏi ra được gì, anh ấy cũng không gật đầu đồng ý đưa tôi đi cùng.
Mười ngày sau, tôi cũng như mọi ngày, sau khi tan ca lại đến nhà Lý Hào Kiệt.
Lần này người mở cửa không phải Lý Hào Kiệt mà là dì Trần.
Nhìn thấy dì Trần, tôi đột nhiên có dự cảm không lành: “ Lý Hào Kiệt đâu?”
Dì Trần nhìn tôi, vẻ mặt có chút khó xử, nói: “Ông chủ đi nước ngoài rồi.”
“Cái gì!”
Lúc ấy tôi liền hoảng hốt, lấy điện thoại ra gọi cho Lý Hào Kiệt.
Một đợt tiếng chuông qua đi, bên kia vang lên âm thanh quen thuộc của hệ thống: “Xin chào quý khách, số máy quý khách vừa gọi hiện đã khóa...”
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!