Tôi có thể cảm nhận được không khí trong khoang miệng của mình càng ngày càng trở nên ít ỏi.
Nhưng, tôi lại không muốn đẩy anh ấy ra. Tôi nhiệt tình đáp lại, hi vọng anh ấy có thể cảm nhận được nỗi nhớ nhung của tôi.
Hai người đã lâu không gặp, dùng cách này để bày tỏ nỗi tương tư.
Nụ hôn này kéo dài đến mấy phút, tôi mới cảm nhận được ở bụng có thứ gì đó cộm lên.
Cảm giác này rất quen thuộc.
Tôi hiểu rõ đây là cảm giác như thế nào, cũng hiểu được tâm tình vui vẻ, kích động của anh.
Hai cánh tay anh càng siết chặt lấy tôi.
Rất nhanh, anh ấy đã không còn thỏa mãn với việc chỉ ôm chặt lấy tôi nữa. Bàn tay to lớn bắt đầu làm những việc mà nó vốn cực kì quen thuộc, vẫn thường hay làm.
Như thể dù đã rất lâu không làm, nhưng anh vẫn vô cùng quen thuộc cơ thể của tôi. Rất nhanh anh đã khiến tôi có cảm giác.
Tôi với tay lên cổ anh, nhìn anh và nói: “Em muốn.”
Tôi rất ít khi nói như vậy.
Nhưng tôi biết, ngay giây phút này, tôi nói như vậy, làm như vậy, sẽ cho anh cảm giác tin cậy rõ ràng.
Anh ngẩng đầu. Đôi mắt tràn đầy vẻ kích động khó lòng che dấu.
Anh vươn tay khẽ gạt sợi tóc mai rối bời trên gò má tôi, khẽ nói: “Cho em.”
Cho em.
Sau khi anh nói xong hai chữ này, không khí ái muội lập tức lan ra khắp căn phòng.
Đợi đến khi tôi mở mắt ra thì trời đã sáng.
Bên ngoài có người gõ cửa, dường như là y tá tới nhắc nhở Lý Hào Kiệt đi luyện tập phục hồi chức năng.
Tôi nghiêng đầu nhìn Lý Hào Kiệt vẫn còn đang ngủ say, trên mặt hơi phiếm hồng. Đêm qua chúng tôi làm rất lâu, dường như Lý Hào Kiệt vẫn còn sức lực mãi không dùng hết vậy. Chúng tôi chỉ mới ngủ được một hai tiếng đồng hồ mà thôi.
Lý Hào Kiệt cũng giống tôi, nghe thấy tiếng y tá thúc giục. Anh không mở mắt, chỉ nói với y tá: “Hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi.”
Bên ngoài, y tá hơi dừng lại một lát mới đáp lời: “Vâng.”
Đợi y tá đi rồi, cánh tay anh ấy lại khẽ khàng ôm lấy tôi, nhẹ giọng nói: “Ngoan, ngủ đi.”
Tôi vẫn còn buồn ngủ, liền cuộn mình vào lòng anh ngủ tiếp.
Đến khi chúng tôi rời giường đã là buổi chiều.
Lý Hào Kiệt ngồi bên cạnh giường, nhấc tay lên khẽ ngửi, sau đó hơi nhíu mày nói, “Chúng ta nên đi tắm.”
Tôi gật gật đầu.
Anh cầm nạng chống người đứng dậy, quần áo cũng không mặc đi thẳng vào phòng tắm.
Cũng bởi vì anh không mặc quần áo nên tôi có thể nhìn rõ phản ứng của anh ấy.
Anh đi vào phòng tắm. Đến khi tôi đi vào, anh đã ngồi vào trong bồn tắm.
Bồn tắm ở đây được thiết kế riêng với một cánh cửa nhỏ cho những người trong tình huống đặc biệt. Vừa rồi có lẽ anh đã mở cánh cửa đó rồi tự ngồi vào.
Vòi nước rào rào chảy xuống bồn. Ánh mắt anh mang theo chút ái muội nhìn tôi, hỏi: “Đợi nước tắm chảy đủ còn phải đợi một lát. Khoảng thời gian này, chúng ta có phải có thể làm chút chuyện gì đó đúng không nhỉ.”
“…”
Ừm, chuyện mà anh ấy nói, tôi biết rất rõ.
Hiện tại, tôi bước đi cũng rất khó khăn rồi.
Bởi vậy bèn lắc đầu, “Em mệt rồi.”
Anh ấy nghe vậy, âm thầm thở dài một hơi, nói: “Thực ra, ca phẫu thuật chân lần này của anh không thành công, cũng có thể nói là thất bại nặng nề. Bác sĩ nói sau này chăm chỉ tập những bài tập phục hồi thì cũng có khả năng có thể khôi phục lại bình thường. Nhưng anh đã tập liên tục mấy tháng rồi mà kết quả vẫn không khả quan. Trước đêm qua, anh thậm chí đã cảm thấy tuyệt vọng rồi.”
Nghe anh nói như vậy, tôi khẽ cắn môi, hơi ngập ngừng một lát rồi cũng bước lên trước, ôm lấy cổ anh ấy nói: “Được rồi mà, em đồng ý. Anh đừng giả vờ đáng thương nữa mà.”
Anh ấy thuận tay ôm lấy eo tôi, đáp: “Được rồi, ngoan.”
Lúc này trong bồn đã có kha khá nước, tôi không thể mở cánh cửa nho nhỏ kia để đi vào, chỉ đành dùng sức chống tay lên thành bồn mà vào.