Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm

Chương 53: Cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh



Không biết qua bao lâu, rốt cuộc xe cũng ngừng lại.



Cốp xe được mở ra, Lý Hào Kiệt đứng ở bên ngoài nhìn tôi, rõ ràng anh ta hơi sửng sốt.



Sau đó đôi lông mày của anh ta nhíu chặt lại.



“Cho… cho tôi ra.”



Tôi cứ run bần bật, chẳng thể khống chế được.



Nhưng tôi sợ anh ta lại đóng cốp xe lại, cố gắng gượng dậy để ra ngoài.



Vừa ra khỏi đó, tôi ngã lăn xuống đất.



Rất đau, nhưng vẫn còn hơn là ở trong đó.




Tôi biết, hiện tại nếu Lý Hào Kiệt không đồng ý, tôi không thể chạy đi đâu được.



Tôi túm lấy ống quần anh ta, ăn nói tử tế: “Cho tôi đi đi, tôi bảo đảm sẽ không xuất hiện trước mặt các người nữa, tôi cho các người như ý.”



Có lẽ là không khí bên ngoài khiến lòng người nhẹ nhõm hơn.



Mặc dù tôi nói rất chậm, nhưng lại không phí sức là mấy.



Lý Hào Kiệt cúi đầu nhìn tôi ở dưới chân anh ta, lưỡng lự trong chốc lát, sau đó bỗng cúi người ôm lấy tôi!



“Thả tôi xuống!” Lúc này tôi mới phát hiện ra xe đã dừng trước cửa biệt thự.



Anh ta không màng tới sự phản kháng cửa tôi, ôm thẳng tôi vào trong nhà.



Rồi lên lầu.



Đi thẳng tới phòng ngủ, anh ta ném tôi lên trên giường, sau đó áp cả người xuống.



Một bàn tay của anh ta bóp mạnh lấy cổ tôi, nhìn tôi từ trên xuống: “Đã làm cô Lý rồi, cô còn muốn trốn đi đâu nữa?”



“Tôi… Khụ khụ.”



Anh ta siết quá chặt, tôi định trả lời, nhưng còn chưa nói ra thì đã ho sặc sụa.




“Thế nào?” Đôi lông mày sắc bén của Lý Hào Kiệt hơi nhíu, mặc dù khuôn mặt không có chút biểu cảm nào, nhưng con ngươi đen kịt lạnh lùng dường như đang nổi lên bão tố.



Anh ta hừ lạnh tiếng, dùng chân quặp chặt lấy hông tôi, vươn tay xé chiếc áo sơ mi trên người tôi ra!



“Đừng!”



Tôi biết anh ta muốn làm gì.



Nhưng tôi không muốn!



Bây giờ tôi mới thấy đỡ hơn chút, nhưng chẳng đủ sức lực để kháng cự!



Tôi vùng vẫy một hồi, biết mình chỉ đang đang giãy giụa trong vô vọng, cuối cùng đành nằm im đó, để mặc anh ta muốn làm gì thì làm.



Nhưng tôi như vậy, anh ta lại bỗng nhiên ngưng hết mọi hành động lại. Lý Hào Kiệt đứng dậy, anh ta nhìn tôi như cá chết, nói bằng giọng giận dữ: “Tống Duyên Khanh, cô không muốn làm cô Lý đến vậy sao?!”



Em nói của anh ta khiến tôi nở nụ cười.



Tôi nhìn anh ta, cười rất thê lương: “Anh từng thấy cô chủ nhà giàu nào thê thảm như tôi chưa? Bị người ta gài bẫy, chồng mình lại chẳng nói gì dù chỉ một câu?”



Tôi vừa nói vừa ngồi dậy, cởi chiếc áo sơ mi đã bị xé gần hết ra, sau đó lại cởi đến quần.



Lý Hào Kiệt nhìn tôi, có vẻ như không hiểu tôi định làm gì.



Tôi để lộ ra hơn nửa cơ thể, sau đó nâng cánh tay lên, cho anh ta nhìn vùng dưới nách mình: “Anh nhìn chỗ này của tôi đi.”



Sau đó lại cho anh ta nhìn đùi: “Cả chỗ này nữa.”



Ở hai nơi mà người ta không nhìn thấy đó có rất nhiều sẹo, trên những vết thương cũ lại có cả vết thương mới.



Thấy Lý Hào Kiệt không nói gì, tôi cười lạnh: “Sao không nói gì? Chuyện chính anh làm mà không dám nhận sao?”



“Đây là cái gì?” Lý Hào Kiệt khựng lại hồi lâu rồi mới hỏi tôi.



“Anh lại còn hỏi tôi à? Đây chẳng phải là do anh nhờ người ta chăm sóc tôi lúc trong tù sao?” Tôi quát lên: “Ở trong tù, nếu đánh nhau hoặc phạm nhân bị thương thì sẽ bị xử phạt, vậy nên anh sai những người đã “chăm sóc” tôi đó đánh vào hai nơi này!”



“Tôi muốn đi báo cho cảnh sát coi tù, bị bọn chúng phát hiện ra, chúng liền nhốt tôi vào trong lồng chó!”



“Chúng ép tôi học chó sủa, còn dùng dây dắt tôi, tôi không nghe, chúng lại tiếp tục đánh vào đây. Tôi đau! Tôi không dám không nghe!”



“Nhưng vì trời sinh ra tôi đã là cái tính không biết khóc, không biết kêu đau, nên phải chịu đủ thiệt thòi ở trong đó!”



Tôi nửa quỳ, kể hết mọi chuyện trong tù với Lý Hào Kiệt, điên cuồng như muốn trút hết ra!



Lý Hào Kiệt chỉ nghe mà không nói lời nào.



Sau cùng, tôi nói nhỏ giọng: “Anh thấy chưa? Như ý anh rồi đấy, tôi đã thảm lắm rồi, thảm lắm rồi! Anh hãy tha cho tôi đi, được không, dù tôi có gây ra tội ác tày trời gì đi chăng nữa thì tôi cũng đã nhận được sự trừng phạt rồi!”



Lý Hào Kiệt nhìn tôi, ánh mắt anh ta rất phức tạp.



Sau đó anh ta lại hỏi tôi: “Hôm đó cô nói đứa con là sao?”



“Anh còn hỏi đến con à? Ngay ngày đầu tiên anh tống tôi vào tù, anh đã sai người tới giết con tôi rồi mà! Lúc ấy tôi đã có thai hơn ban tháng rồi, tôi không muốn trốn, tôi chỉ muốn bình an sinh con ra, vì sao ngay cả cơ hội đó anh cũng không cho tôi!!”



“Anh có biết không, mọi đau khổ trong tù đều không bằng một phần vạn so với lúc bị người của anh đè xuống, dùng kìm gắp sống đứa con của ra ngoài!”



Tôi túm lấy Lý Hào Kiệt, gằn từng chữ nói với anh ta: “Cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh, cả Tống Duyên Minh nữa!”



Nước mắt trào ra, chẳng thể ngưng lại được!



Đó là đứa con đầu tiên của tôi, cứ thế mà vĩnh biệt với tôi.



Lý Hào Kiệt ngồi ở một góc giường không nói năng gì, nhìn tôi gào thét điên cuồng với anh ta.



Nhưng anh ta không bỏ đi, hiển nhiên, anh ta cũng không cho tôi đi.



Tôi không biết mình đã khóc bao lâu, sau đó tôi quá mệt mỏi liền ngủ thiếp đi.



Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi cảm thấy xung quanh mình trở nên ấm áp, có người nói bên tai tôi rằng: “Nếu tôi nói, mọi chuyện không liên quan đến tôi…”



Sau đó tôi ngủ say, không nghe thấy người đó nói gì nữa.







Ngày hôm sau, trời vừa sáng, tôi còn chưa tỉnh thì đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại.



Đó không phải điện thoại của tôi, mà là của Lý Hào Kiệt.



Tôi không nhúc nhích, chỉ nghe thấy tiếng Lý Hào Kiệt đứng dậy đi nghe điện.



Vừa bắt máy, giọng nói của Tống Duyên Minh đã vọng tới.



Bởi vì trong phòng rất yên tĩnh, tôi nghe rõ tiếng nói kích động của chị ta: “Sao anh lại giấu em thả cô ta ra, nếu cô ta làm hại đến em và đứa con tương lai của chúng ta thì phải làm sao?”



“Không đâu.”



Lý Hào Kiệt nói xong liền tắt máy.



Tôi không biết anh ta nói không đâu có nghĩa là sao.



Khoảng nửa tiếng sau, tôi vờ như vừa tỉnh ngủ, mới nhận ra quần áo trên người mình đã được thay thành áo ngủ.



Lúc xuống lầu, tôi thấy người giúp việc đã làm bữa sáng xong.



Thấy tôi xuống, người giúp việc nói cung kính: “Cô chủ.”



Lý Hào Kiệt giơ tay lên: “Đói chưa, tới ăn sáng đi.”



Tôi nhìn anh ta, bỗng hơi ngẩn ra.



Vẻ mặt của Lý Hào Kiệt không còn như một ngọn núi đóng băng ngàn năm nữa, ngược lại có cảm giác như băng tan, cả một vùng trời đều chào đón mùa xuân.



Tôi đứng ở cầu thang một hồi, sau đó nói: “Những gì mà tôi nói ngày hôm qua, tổng giám đốc Lý cảm thấy thế nào?”



Nghe cái cách xưng hô tổng giám đốc Lý này, khuôn mặt Lý Hào Kiệt trầm hẳn xuống: “Cô là cô Lý, chuyện này vĩnh viễn cũng không thay đổi được.”



“Vậy có nghĩa là anh định tiếp tục hành hạ tôi à? Định cho tôi vào tù hay định ép tôi chết luôn?”



Trạng thái ngày hôm nay của tôi khá tốt, bình tĩnh hơn bình thường nhiều.



Đầu tiên là vào tù, sau đó lại suýt nữa vào tù, đủ để khiến tôi tỉnh mộng, không còn ấp ủ hi vọng gì với Lý Hào Kiệt nữa.



“Chuyện lúc trước đã qua rồi, sau này…”



“Cộc cộc cộc.”



Lý Hào Kiệt mới nói được một nửa, tiếng gõ cửa vang lên từ ngoài cửa.



Người giúp việc vửa mở cửa, Tống Duyên Minh liền nhào vào ngay, thấy tôi mặc áo ngủ, ánh mắt chị ta như muốn bac cháy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.