Hôm nay là ngày 31 tháng 12, một ngày rất đặc biệt... Đó là ngày cuối cùng của năm nay, là đêm cuối cùng. Và sau hồi chuông điểm lúc không giờ, Nhật Bản sẽ bước sang năm mới.
Cha mẹ Mika về quê đón năm mới với gia đình, đáng lí ra cô cũng phải đi theo. Cơ mà vì được rủ đi bữa tiệc này, cha Mika cũng háo hức để con mình biết vị cuộc sống thượng lưu nên không bắt cô đi theo, cho cô đón năm mới với hội bạn.
Giới thượng lưu không phải là kẻ mong không khí giao thừa, họ thích cả buổi gặp gỡ giao lưu nên khi có một bữa tiệc lớn đến vậy của tập đoàn Satake, không một phút chần chừ họ bước ngay đến hội trường. Bởi vậy, chẳng mấy ai trong bữa tiệc thấy tiếc khoảnh khắc thiêng liêng này cả. Với họ, cơ hội được kí hợp đồng với những đối tác béo bở sung sướng hơn nhiều.
Nhưng Mika không phải giới thượng lưu. Nhà cô rất bình dân, và cô thấy tiếc khi không được sum họp cùng gia đình. Không khí đông đúc ngột ngạt trong kia không hợp với cô. Cô thích những nơi tĩnh mịch im ắng hơn chốn ồn ào. Dù cô đơn, nhưng đó là những nơi rất yên bình.
Mika hít một hơi dài. Những ngón tay búp măng thon dài cầm lấy điếu thuốc nhấc ra, khuôn miệng nhỏ nhắn phả một luồng khói trắng vào không khí. Đây đã là điếu thứ hai rồi.
Ban công rất rộng, nhưng chẳng có ai. Chỉ một mình cô đứng im lặng, hút mấy điếu thuốc và nhìn vu vơ vào không gian dài bất tận. Màn đêm đen kịt, ánh trăng sáng yếu ớt cố len tia vàng xuyên qua những đám mây dài đang bay nhè nhẹ. Trời mây, không có sao. Chỉ có gió lùa từng đợt, táp vào người cô những luồng không khí lạnh mùa đông.
Bây giờ là cuối năm, đúng đợt mùa đông càn quét. Đi bữa tiệc thượng lưu này mấy cô gái nào mặc ấm? Đầm dạ hội chỉ được cái đẹp, sang trọng và quyến rũ, tùy loại mới có ống tay. Phần đa là cúp ngực, hai dây, thậm chí là khoét sâu để tăng độ quyến rũ. Các phu nhân tiểu thư chỉ để ý độ đẹp mà không để ý thời tiết. Vì họ di chuyển bằng ô tô, bữa tiệc lại tổ chức trong một nơi sang trọng có máy điều hòa hiện đại, dĩ nhiên sẽ không bị lạnh.
Đang mặc hở vậy, bảo họ ra ngoài ban công, nơi nhiệt độ xuống dưới mười độ, còn lâu họ mới đi.
Nhưng riêng Mika, không khí lạnh không là gì với cô. Cô thích không gian yên bình này hơn, rít vài điếu thuốc là lại ấm bụng ngay ấy mà.
- Anh biết ngay là em ở ngoài này. - Mika đang nhắm mắt tận hưởng bầu không gian tĩnh mịch riêng mình cô hòa vào thiên nhiên, bỗng dưng bị một giọng nói trầm thấp xen vào suy nghĩ.
Không cần nhìn, giọng nói ấy luôn văng vẳng bên tai cô, bất cứ khi nào Mika cũng đều có thể nhận ra anh - Akito.
- Biết ngay là em ở đây ư? Vẫn giọng điệu kiêu căng là có thể thấu lòng người ta như vậy... - Mika khẽ nhếch môi cười, giọng trầm trầm, nhưng ánh mắt lại vô hồn, sâu thăm thẳm không thấy đáy.
Akito rảo bước chân đến cạnh cô, khẽ buông ra một tiếng thở dài, anh quàng chiếc áo complet màu trắng lên người cô, động tác từ tốn và nhẹ nhàng.
Mika giật mình quay lại, mắt gặp mắt, cô nhìn trực diện vào cặp đồng tử màu đen đẹp hút hồn của anh, sững sờ. Tay cô vô thức giơ lên năm vạt áo vừa được anh trùm lên cơ thể mỏng manh của cô.
- Em nhận đi, đừng trả lại. - Akito lại thở dài khi thấy cô có ý định trả áo cho anh. Giọng anh chậm rãi, chất chứa sự quan tâm. - Trời lạnh lắm. Em mặc áo mỏng vậy coi chừng cảm lạnh.
Mika duỗi người, đôi vai nhỏ vừa gồng lên giờ lại buông lỏng xuống. Cô níu áo kéo cao lên người, phủ tấm lưng trần và cánh tay thon nhỏ trong vạt áo.
Thoáng chốc, bầu không khí lại im lặng như nó đã từng. Mika lại trầm mặc hướng ánh nhìn vào một điểm vô hình trên không trung.
Cô vô thức rút trong ví ra một điếu thuốc nữa. Đưa lên môi ngậm, tay cô cầm bật lửa giơ lên trước mặt.
Vừa mới giơ thôi, một bàn tay to khỏe săn chắc vươn ra chộp lấy tay cô. Akito nắm chặt lớp găng, dứt khoát và kiên quyết.
Mika quay lại nhìn anh, nheo mày. Cô chưa kịp vùng ra thì Akito đã giơ tay kia lên điếu thuốc cô đang ngậm trên môi và rút nó ra.
Không chần chừ, anh ngậm luôn điếu thuốc. Giật nốt chiếc bật lửa, Akito thản nhiên châm đốt. Rít một hơi dài, đầu điếu thuốc đỏ anh lửa, Akito nhấc ra và phả một luồng khói trắng.
Mika nhìn anh làm vậy mà đỏ mặt. Lòng cô nôn nao đủ thứ cảm giác lạ thường mà cô không biết dùng từ nào để diễn tả.
Nhìn điếu thuốc mình vừa ngậm giờ đang ở trên môi anh, đầu điếu thuốc vẫn còn lem vết son đỏ, dĩ nhiên, môi anh cũng thoáng vài vệt đỏ tươi mờ mờ, Mika khẽ mím môi, mặt đỏ lên như trái cà chua chín.
Cô tức giận giật lấy chiếc bật lửa, quát:
- Anh làm cái trò gì vậy hả?
Akito lại rít một hơi, bộ dạng vẫn thản nhiên như không. Để cô bực bội đến nghẹt thở một hồi, anh khẽ quay người, nhìn cô nghiêm túc nói:
- Con gái hút thuốc là không nên. Có hại cho sức khỏe và nhan sắc. - Akito buông một câu tỉnh như ruồi.
Mika bực bội rút điếu thuốc khác ra, đưa lên miệng, châm. Lần này thì Akito không cản nữa. Anh ta chỉ dựa người vào thành lan can, theo dõi cô từ đầu đến cuối. Mika vội vàng rít một hơi dài, dồn hết giận dữ vào đó, phả một hơi, cố bình tĩnh:
- Chẳng hại gì đến anh. Đây là sở thích của em, và là thói quen của em. Đừng cố gắng thay đổi nó.
Akito lại thở dài. Thoáng, anh chuyển sang một chủ đề khác:
- Em có thấy không gian này rất quen không?
Mika im lặng, làm ngơ như không nghe thấy câu hỏi của anh. Cô vẫn hút thuốc, mắt vẫn vô hình nhìn vào không trung.
Akito lại xoay người, anh dựa lưng vào lan can, mặt hướng vào trong hội trường qua tấm cửa kính lớn, giọng đều đều.
- Trong kia người ta đang ồn ào tán gẫu, nhưng anh và em lại ở ngoài ban công, tách biệt khỏi thế giới ồn ào. Em hút thuốc, mắt dán vào một điểm vô hình nào đó, và anh theo em ra đây. - Akito quan sát những con người đang cười rôm rả trong hội trường. Trong đó có vẻ rất ồn ào, nhưng ngoài này, anh chẳng nghe thấy gì cả, đơn thuần vì tiếng gió rít và vì hệ thống cách âm. Đầu óc anh mơ mơ hồi tưởng kí ức. - Nhớ tháng trước, chúng ta cũng đã như vậy. Anh và em rời khỏi buổi dạ tiệc học sinh để đến với biển khơi đen kịt. Dường như đó là một sự trùng lặp không kể được.
Mika vẫn ngó lơ với lời anh nói, vẫn chăm chăm vào điếu thuốc, vẫn không thay đổi hướng nhìn. Thế nhưng lòng cô lại có một chút bồi hồi xao xuyến.
Làm sao cô quên được, đó là lần đầu tiên cô nói chuyện với anh nhiều đến như vậy. Lần đầu cô xao động với anh, lần đầu cô rung rinh chỉ vì một cử động rất nhỏ của anh. Cô bắt đầu suy nghĩ về anh kể từ lần đó.
Cô không bao giờ giám nghĩ sẽ nhanh đến nhường vậy, chỉ một thời gian ngắn, anh đã khiến cô thay đổi. Những tưởng sau những giọt nước mắt hai năm trước, sẽ không bao giờ, sẽ không bao giờ cô yêu thêm một lần nữa. Vậy mà giờ đây, cô lại mắc lỗi. Thoáng, Mika cảm thấy cô yêu nhầm người.
Lòng cô có một tí bứt rứt. Mika quăng vội điếu thuốc vào hũ cát đặt bên lan can, bước chân vội vàng trở lại hội trường.
Akito thấy vậy có hơi hoảng, nhưng anh cố gắng kìm chế cất giọng đều đều:
- Mika, em... tin anh chứ? - Câu nói trầm nhẹ cùng nét ngài thoáng đượm buồn đã níu giữ đôi chân vội vàng ấy.
Cô im lặng, không quay lại, chờ câu tiếp theo của anh.
- Nghe anh nói này, Mika. Anh đã muốn giấu em, không muốn em biết. Nhưng bây giờ anh nghĩ anh cần phải nói rõ sự tình với em. - Akito tắt lửa thuốc, chậm rãi bước đến cạnh cô, giọng nói vẫn từ tốn. - Manabu Akito anh là kẻ trăng hoa không biết dùng từ gì tả nổi. Anh thay người yêu như thay áo, chán cô nọ lại kiếm cô kia đùa giỡn. Vốn anh không bao giờ nghĩ một kẻ như anh lại có một ngày yêu một người con gái, cho đến khi Yuri xuất hiện. Eto Yuri, cô ấy là mối tình đầu của anh, là cô gái đầu tiên dạy cho anh những rung động đầu tiên của cuộc đời.
Năm đó, anh mới vào trường. Học khoảng hai tháng, sau khi đùa giỡn rất nhiều người, anh có nghe thằng bạn kể về cô hoa khôi năm nhất trường anh, một thành viên xuất sắc của câu lạc bộ Karatedo. Anh đánh cuộc với chúng nó là sẽ cua bằng được cô nữ sinh đó.
Sau khi tìm hiểu, anh biết cô ta là Eto Yuri, con gái của một thương nhân giàu có, từng đoạt giải vô địch thành phố Karatedo và giải hoa khôi năm cấp hai. Thấy là một đối tượng tốt, anh càng thêm quyết tâm chinh phục cô gái này.
Thế nhưng, Yuri lại rất kiêu chảnh. Anh cua cách mấy, cua miệt mài suốt cả tháng trời vẫn không đổ. Đúng lúc anh định bỏ cuộc thì Yuri lại chấp nhận trở thành bạn gái anh.
Sung sướng tột độ, anh đưa cô ấy đi giới thiệu với Kuro và Shukasa. Lúc đó, Yuri có một số biểu hiện lạ nhưng anh đã không bận tâm mà vẫn cứ nâng niu cô ấy.
Những tưởng anh sẽ vứt bỏ cô ấy nhanh thôi, nào ngờ, những tháng ngày bên cạnh, sự quyến rũ và bí ẩn của cô ấy đã lôi cuốn anh, khiến anh không thể tập trung vào một việc gì khác. Cho đến một ngày, anh chợt nhận ra, anh yêu Yuri mất rồi.
Nghe đến đây, lòng Mika bỗng dưng thắt lại. Hàng ngàn mũi tên như xuyên thủng trái tim cô. Đau đớn, ấm ức, phẫn nộ, căm giận,... Không biết bao nhiêu cảm xúc đan xen trong lòng cô lúc này. Cô.. cũng không rõ nữa...
Akito kể tiếp, vẫn đều đều như không để ý đến tâm trạng Mika:
- Tình cảm bọn anh tiến triển rất tốt cho đến một ngày, anh bắt gặp Yuri đang quấn quít âu yếm với một tiền bối năm ba. Bọn họ ôm hôn nồng nàn phía sau cửa thoát hiểm như không hề để ý đến anh đang nấp ở đằng sau. Bàn tay gã kia sờ soạng khắp người Yuri như muốn trút bộ đồng phục của cô ta xuống vậy. Ngay lập tức, Yuri ngừng nụ hôn ấy, giơ tay ra giữ lấy bàn tay không biết điều của gã kia, cười: "Không được đâu, Misao. Ván cược vẫn chưa kết thúc mà."
Ngay lập tức, cái gã tên là Misao kia tỏ vẻ hậm hực buông Yuri ra, giọng nói đầy sự bực bội: "Hừ, em vẫn còn nghĩ em có thể cua được thằng nhóc Hanagato ấy ư? Anh đã đợi hai tháng rồi đấy!"
"Khoan nào, chúng ta đã cược là nếu em cua Shukasa, anh sẽ từ bỏ em để em đến bên anh ấy. Bù lại, em chỉ cần lấy tiền của anh chàng công tử kia bo cho anh. Không hề có thời gian nào ở đây." Yuri cười khẩy, bàn tay vuốt ve Misao đây khiêu gợi.
"Em quên một vế rồi. Nếu em không cua được, em sẽ cho anh cái ngàn vàng của em đấy. Nhớ không?" Gã Misao kia bỗng ôm chầm cơ thể bé nhỏ của Yuri vào người, cười khà khà.
"Nhưng em sắp cua được rồi đấy thôi. Anh quên à, em đang hẹn hò với thằng ngốc Manabu Akito, bạn thân Shukasa đấy. Thằng đó thật lòng với em lắm, và cũng đần đần nữa. Nó không biết em thông qua hắn để tiếp cận Shukasa." Yuri không hề cảm thấy ngại ngùng vì hành động đáng ghê tởm của Misao mà thay vào đó còn cảm thấy thích thú về nó nữa. Coi ta không ngần ngại đáp trả bằng cách quàng tay lên cổ hắn, giọng ngọt ngào.
"Anh không quan tâm. Em cua được hắn hay không cũng đều có lợi cho anh cả thôi." Hắn vừa dứt lời, Yuri liền đặt lên môi hắn nụ hôn. Hai người không ngừng quấn quít âu yếm, cô ta còn phát ra những tiếng rên khiến anh rùng mình.
Mika, em không biết anh đã phải chịu đựng nỗi nhục bất tận và cảm giác căm hận như thế nào khi chứng kiến cảnh đó đâu. Anh điếng người khi cô gái anh tin tưởng không ngần ngại đem trinh tiết ra để đánh cược. Anh giận run người, giận Yuri và trên hết, anh giận bản thân anh. Hận anh yêu nhầm người, hận anh ngu si không suy nghĩ. Anh không bao giờ tin anh đã đùa giỡn với bao cô gái thật lòng với anh, càng không tin bản thân anh lại bị đùa giỡn bởi cô gái đầu tiên anh thật lòng. Anh hận, rất hận, hận đến mức muốn băm vằm Yuri thành trăm mảnh.
Sau khi chứng kiến bộ mặt thật của con cáo già đó, anh đã đá cô ta sau khi sỉ vả cô ta một trận. Thế nhưng Yuri lại sợ Shukasa sẽ nghe anh mà ghét nó, bèn tìm cách níu kéo anh trở lại. Đã chia tay một năm rồi, nhưng nó vẫn không tha cho anh, không ngừng làm mọi cách để lấy lại điểm trong mắt Shukasa. Thậm chí, chốn đông người, cô ta mặt dày tới mức phỉ báng anh để nhận được sự đồng cảm. Mika, nghe này. Mọi hiểu lầm, là do cô ta dựng nên. Em phải tin anh, phải tin rằng anh không phải là một kẻ nhu nhược, đần độn chỉ biết tình yêu mà không có lí trí. Em... tin anh... đúng không?