Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 22: Nếm thử (1)



“Xin lỗi a di, tất cả đều là lỗi của con. Nếu như không phải do con hẹn Kim Sanh cùng đi đến hiệu sách, thì cũng sẽ không hại bạn ấy đụng phải bọn cướp, thiếu chút nữa là đã gặp chuyện không may.” Chậc chậc, cái giọng điệu kia bình thường có thể nói là rất lạnh lùng và khó chịu nhưng lúc bấy giờ lại hoàn toàn trái ngược tràn đầy sự thành khẩn và hối lỗi.

Dối trá!

Tôi thừa dịp Thái Hậu không chú ý liền trừng mắt liếc tên nhóc thiếu thước tấc nọ một cái, hắn làm như không trông thấy, tiếp tục giương bộ mặt ngoan ngoãn hướng về phía Thái Hậu mà giải thích nguyên nhân chúng tôi về trễ.

Sau khi đã trực tiếp cắt bỏ không chút thương tiếc những đoạn tôi dùng đôi giày cao gót chuyên dụng của chính mình để đá cho bọn côn đồ kia một trận bán sống bán chết, thì hắn lại cường điệu miêu tả cảnh tượng hắn đã liều mình bảo vệ tôi như thế nào, tiếp đó còn rất nhiệt tình trưng ra những vết thương trên người nhằm đối chứng với lời khai… Dưới ánh đèn sáng ngời trong căn phòng khách, những vết thương kia quả thật trông đặc biệt ghê người, cộng thêm phần diễn xuất cực kỳ xuất sắc của bản thân hắn, đã khiến cho Thái Hậu cảm thấy vô cùng cảm động a ~

Nghe đến đây Thái Hậu rất nhanh liền chạy thẳng một mạch vào phòng bếp mà lấy thuốc bôi cho hắn, sau đó vừa vuốt vuốt mặt hắn vừa đau lòng nói, “Một đứa nhỏ đáng yêu như vậy không ngờ lại bị bọn côn đồ đánh ra nông nỗi này, con bé ngốc nghếch nhà a di thật may mắn mới có được một người bạn tốt bụng như con.” Qua ngày hôm nay, không có gì nghi ngờ khi ấn tượng của tên Trần Hy trong mắt Thái Hậu đã được nâng lên một bậc.

“Xin đừng nói vậy.” Tên nhóc thiếu thước tấc ngay lập tức đáp lại bằng một nụ cười rực rỡ tựa như mộc xuân phong (như ngồi trong gió xuân), “Bất kỳ ai gặp phải tình huống tương tự cũng đều không thể khoanh tay đứng nhìn, huống chi Nhâm Kim Sanh lúc ở trường vẫn thường hay quan tâm chăm sóc con, vì vậy đó chẳng qua là việc con nên làm mà thôi.”

“Tuy rằng cả hai đứa cùng bằng tuổi nhau, nhưng con và con bé Nhâm Kim Sanh quả thật là khác nhau một trời một vực, con bé ấy mỗi ngày ngoại trừ ăn thì chỉ biết ngủ a.” Thái Hậu vừa nói vừa quay đầu mà liếc mắt nhìn tôi, ngụ ý vốn là: “Nhìn xem con nhà người ta mặc dù còn nhỏ tuổi đã rất giỏi giang, không hiểu tôi như thế nào lại có thể sinh ra một đứa con gái ngốc nghếch như vậy nga.”

Tôi trợn to hai mắt nhìn hắn một cách đầy thù hận!

Hắn vẫn như cũ không thèm để ý gì đến sự cảnh cáo của tôi, cứ đứng ngoan ngoãn mà trò chuyện cùng với Thái Hậu. Sau một hồi lâu, hắn bỗng nhiên làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, “Nguy rồi, mãi lo trò chuyện với a di con vốn đã quên báo với người nhà là hôm nay sẽ về trễ, chắc hiện tại ba mẹ con đang rất lo lắng. Xin lỗi a di, bây giờ con phải nhanh chóng trở về thôi.”

Giờ phút này tôi thật sự cảm thấy vô cùng hưng phấn, cho nên vội vội vàng vàng đứng dậy chuẩn bị tiển hắn ra khỏi cửa, nhưng điều quan trọng nhất chính là tại sao hắn cứ đứng lì một chỗ như vậy? Nếu đã chào hỏi xong rồi còn lưu luyến cái gì mà không mau về đi!!!

“Chờ một chút,” ngay tại thời điểm mấu chốt này Thái Hậu đột nhiên lên tiếng gọi hắn lại, “Hiện tại đã muốn hơn 12 giờ rồi, làm gì còn xe cho con trở về. Như vậy đi, trước tiên con hãy vào nhà gọi điện thoại thông báo cho ba mẹ một tiếng, còn đêm nay con cứ tạm thời ngủ lại đây nhé.”

“Như vậy thì phiền mọi người quá…” tên nhóc thiếu thước tấc tỏ vẻ dao động, “Tốt hơn hết là con nên về nhà thôi.”

Đây quả nhiên là diệu kế, lui một bước để tiến thêm 3 bước.

Tên tiểu quỷ kia, xem như lão nương ta bấy lâu nay đã nhìn lầm ngươi, tâm địa của ngươi… thật sự rất sâu xa.

“Không có gì phiền toái cả, con đã ra tay cứu giúp con bé Nhâm Kim Sanh nhà a di, a di vẫn còn chưa biết nên cảm ơn con như thế nào cho phải, vì vậy con cứ thoải mái ngủ lại đây một đêm.” Thái Hậu trực tiếp đánh nhịp.

Không để cho hắn kịp có cơ hội trả lời, tôi ngay tức khắc liền liều mạng chen ngang, “Thái Hậu à, mẹ đừng lo lắng quá, nhà của hắn vốn có tài xế riêng, chỉ cần gọi một cú điện thoại thì rất nhanh sẽ có người đến đón hắn trở về, không có gì phiền toái cả.”

Thái Hậu không chút chần chừ cầm con dao chặt thịt trong tay mà chỉ thẳng vào mặt tôi, “Câm miệng! Đừng có đứng ở đó mà nhiều lời, hãy mau mau dẫn ân nhân cứu mạng vào phòng dành cho khách đi!” Tiếp theo liền quay đầu nhìn sang tên nhóc thiếu thước kia nhẹ nhàng nói, “Nếu như có cần gì thì con cứ kêu con bé Kim Sanh nhé, hiện tại cũng đã khuya lắm rồi con cũng nên đi nghỉ ngơi cho sớm nga.”

Xem ra lần này Thái Hậu thật sự rất quyết tâm, nếu đã như vậy tôi không thể làm gì khác hơn là đành phải mếu máo dẫn tên nhóc thiếu thước tấc kia đi đến phòng dành cho khách.

Thái Hậu à, rốt cuộc giữa con và hắn ai mới chính là con ruột của người vậy?

Tối hôm ấy tâm trạng của tôi có thể nói là phi thường buồn bực, buồn bực đến mức thức trắng cả một đêm.

Thẳng cho đến khi ánh mặt trời bắt đầu len lỏi qua tấm rèm cửa, tôi mới thoáng có điểm buồn ngủ, thế nhưng vừa chợp mắt không được bao lâu, tôi bỗng nhiên cảm thấy môi mình hơi ngưa ngứa.

md! Mùa đông tại sao lại có muỗi cơ chứ?!

Tôi khó chịu mở mắt ra, thì đã liền trông thấy gương mặt tà ác của tên nhóc thiếu thước kia đang kề sát bên cạnh!

Lúc bấy giờ, thiếu chút nữa là tôi đã không kiềm được mà phát ra tiếng thét chói tai, may mắn thay trong thời khắc chỉ mành treo chuông tôi đã kịp thời che môi mình lại.

Hắn không hề xấu hổ tiếp tục ngồi ung dung ở cạnh giường, đồng thời giương to hai mắt nhìn tôi luống ca luống cuống dùng tấm chăn quấn chặt khắp người.

“Cậu vừa làm gì vậy hả?” Tôi tức giận quát lớn.

Hắn trả lời thập phần rõ ràng, “Hôn cậu.”

Sống trên cuộc đời này suốt 25 năm qua, tôi quả thật chưa từng bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày mình gặp phải một trường hợp khó tin như vậy, gặp phải một tên nhóc không biết xấu hổ như vậy.

Đây rốt cuộc có phải là năm 97 thuần khiết mà tôi đã từng sống hay không?

Tôi cố gắng hết sức loại bỏ đề tài nhạy cảm nọ ra khỏi đầu, thay vào đó là tập trung vào việc chất vấn hắn, “Tại sao cậu lại vào phòng của tớ?”

Hắn trả lời rất nhanh, “Là a di nhờ tớ gọi cậu dậy ăn sáng.”

Cái, cái gì?

Thái Hậu à, uổng công người cả một đời nổi tiếng thông minh sắc xảo, nhưng không ngờ rằng lần này người lại dễ dàng để cho một tên nhóc 15 tuổi lừa gạt a.

Tôi phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, “Nói, cậu rốt cuộc đã cho mẹ tớ uống loại thuốc mê gì hả?”

Hắn vừa nhún nhún vai vừa mỉm cười nói, “Tớ và a di có thể nói là nhất kiến như cố (mới gặp như đã quen), vô cùng hợp ý, mặt khác a di còn bảo rằng khi nào rảnh rỗi tớ hãy đến đây chơi thường xuyên hơn.”

Tôi ôm cái gối lớn nhất của mình hướng về phía hắn đánh mạnh một cái, “Hóa ra là cậu đã sử dụng nam nhân kế đối với Thái Hậu, cậu cứ chờ đó mà xem, tớ và lão ba nhất định sẽ không buông tha cho cậu!”

Hắn thoải mái tiếp được cái gối của tôi, sau đó trong chớp mắt liền lao thẳng đến sát bên cạnh tôi!

Tôi kinh hãi, hắn lại biến thân nữa rồi!

Cánh tay nhỏ bé đáng thương của tôi đương nhiên là không đủ sức chống cự lại sức mạnh của một người đàn ông, do đó chỉ trong một thời gian ngắn hắn đã rất thuận lợi mà ấn chặt tôi xuống giường.

“Cậu mau tránh ra!” Tôi một bên hét lớn, một bên cố gắng hết sức đẩy hắn ra khỏi người mình.

Sau khi đã khóa chặt được hai cánh tay tôi, hắn ung dung cúi đầu nhìn tôi rồi nhẹ giọng nói, “Nhâm Kim Sanh, cậu nhất định phải nhớ rõ những lời mà cậu đã nói ngày hôm nay, vĩnh viễn không cần buông tha cho tớ, có biết hay không?”

“Tớ… ” Tôi há hốc miệng thở dốc, lúc bấy giờ trong lòng tôi quả thật rất muốn phản bác lại, nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại bản thân mình đang nằm trong tay hắn, cho nên nếu như tôi cố tình trái ý hắn, nói không chừng hắn sẽ lại phát điên lên nga!

Trông thấy tôi không có bất cứ hành động phản kháng nào, hắn liền cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán tôi một cái, tiếp đó vẫn không quên nhắc nhở tôi một lần nữa, “Nhớ kỹ, vĩnh viễn không cần buông tha cho tớ.”

… Việc đó, tôi bối rối thoáng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Việc đó… nếu như cậu không buông tay trước, thì bản thân tớ cũng không có cách nào có thể buông tay.

Ngay khi chúng tôi vừa mới dùng xong bữa sáng, cũng vừa kịp lúc tài xế riêng của nhà hắn lái xe đến đón.

Tôi cứ đứng bần thần như vậy ở phía trước cửa sổ mà nhìn theo bóng lưng của hắn thẳng cho tới khi hắn đã hoàn toàn khuất dạng.

Giờ phút này tôi thật sự cảm thấy vô cùng phiền não, vì cớ gì hắn không tiếp tục dùng gương mặt than đen xì xì vốn rất có tiềm năng kia để đối mặt với tôi, mà đến nửa đường lại muốn chuyển thành con sói ba đuôi hung ác?

Đau đầu suy nghĩ cả một ngày trời mà vẫn không tài nào có được câu trả lời, vì vậy tôi không thể làm gì khác hơn là đành phải ôm gối sang phòng của ba mẹ.

Tôi cố gắng không nhìn đến ánh mắt ai oán của lão ba, âm thầm xúi giục Thái Hậu đem lão ba đuổi ra ngoài phòng khách ngủ một đêm, đêm nay tôi muốn cùng Thái Hậu trò chuyện như những người phụ nữ với nhau.

Thái Hậu trông có vẻ đã chờ đợi tôi từ rất lâu, “Tốt lắm, trong thời kỳ trưởng thành có việc gì khiến cho con cảm thấy phiền não thì hãy nói cho mẹ biết đi.”

“Con… việc đó.” Lúc bấy giờ tôi quả thật không biết nên mở lời như thế nào cả, toàn bộ những tình huống mà tôi đã trải qua có thể nói là rất ly kỳ và khó tin, do đó nếu như muốn nói rõ ràng mọi thứ trong vài ba câu chữ vốn là điều không thể.

“Đó có phải là vấn đề liên quan đến chuyện tình cảm hay không?” Thái Hậu vừa nói vừa mỉm cười nhìn tôi khích lệ, “Đừng nên quá lo lắng, mẹ cũng không phải thuộc tuýp người cổ hữu, nguyên nhân khiến cho con phiền não chắc chắn là do tên nhóc kia đúng không? Tối hôm qua mẹ đã quan sát hắn rất kỹ, bề ngoài nhã nhặn lịch sự, tính tình thì vô cùng chu đáo cẩn thận, khó trách đứa con gái yêu quý của mẹ lại coi trọng hắn đến như vậy.”

Tôi im lặng không nói gì.

Thái Hậu à, người quả thật đã bị hắn dùng nam nhân kế khiến cho mê muội cả rồi. Hắn căn bản chính là một tên con trai vô cùng tự cao và tự đại, hơn nữa đó còn là một tên con trai mặt người dạ sói nga.

Thái Hậu nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi, “Mọi người vẫn thường nói yêu sớm sẽ ảnh hưởng không tốt đến thành tích học tập, thế nhưng bản thân lão nương ta lại cho rằng điều ấy hoàn toàn sai! Đó chẳng qua là do năng lực tự chủ của bọn họ quá thấp mà thôi! Mặt khác con là đứa con gái do chính mẹ mang nặng đẻ đau, vì vậy tính tình của con như thế nào mẹ làm sao có thể không nắm rõ được cớ chứ?! Thật ra mẹ và cha con cũng đã bắt đầu yêu nhau từ năm 15 tuổi, chẳng những bây giờ vẫn sống với nhau rất hạnh phúc hơn nữa còn có thêm một đứa con gái vô cùng đáng yêu nga!”

Tôi vẫn ngồi im lặng như cũ.

Thái Hậu à, trên cuộc đời này có mấy ai có thể may mắn như người và lão cha.

Tôi thanh thanh cổ họng rồi mơ hồ nói vào tiêu điểm chính, “Nếu như chuyện giữa con và hắn biết trước là sẽ không có kết quả hạnh phúc như chuyện của ba mẹ, vậy chẳng phải là nên dừng lại kịp lúc để tránh tự mình làm mình bị tổn thương hay sao?”

Thái Hậu tò mò hỏi, “Con làm sao biết chuyện giữa con và hắn nhất định không có kết quả?”

“Hắn…” Tôi ngập ngừng mãi nhưng đến cuối cùng vẫn không tài nào có thể mở miệng nói cho Thái Hậu biết lý do thật sự, chẳng lẽ tôi lại đi nói rằng bản thân mình chính là người từ tương lai xuyên về quá khứ, cho nên mọi việc đều nắm rõ trong lòng bàn tay hay sao? Nói rằng ở năm cao nhị thứ hai hắn sẽ theo gia đình xuất ngoại, sau đó còn gặp được một người bạn gái tâm đầu ý hợp rồi đính hôn ư? Nói rằng sau sự việc ấy trái tim của con gái người đã hoàn toàn tan vỡ?

“Thử một lần đi.” Thái Hậu xoa xoa đầu tôi, “Không thử thì vĩnh viễn sẽ không có khả năng thay đổi, con không đi thử làm sao biết con đường ấy sẽ không về đến đích.”

“Nhưng… nếu như biết rõ sẽ bị tổn thương mà vẫn ngoan cố tiếp tục chẳng phải là rất ngu ngốc sao?” Sai một lần có thể nói là do không cẩn thận, nhưng biết rõ là sai còn đâm đầu nhảy vào thì thật ngu ngốc!

“Nếu như con vì sợ bị tổn thương mà không dám nếm thử, đến lúc già đi, khi con ngồi nhớ lại nhất định sẽ tự trách mình tại sao lúc trước lại không dũng cảm thêm một chút. Con phải biết rằng có những cơ hội chỉ xuất hiện một lần trong đời.”

“Nhưng… ” Tôi dựa đầu vào lòng Thái Hậu, “Con thật sự cảm thất rất sợ hãi, nếu lần này con lại bị tổn thương thì phải làm sao?”

Thái Hậu ngay lập tức xắn tay áo lên rồi hung tợn nói, “Ai dám tổn tương đến đứa con gái yêu của lão nương, lão nương ta đây sẽ giúp ngươi chém hắn!!!”

Lòng tôi lúc bấy giờ có thể nói là cực kỳ ấm áp, ôm chặt lấy Thái Hậu làm nũng, “Thái Hậu à, hôm nay con mới bất giác phát hiện ra một điều, người thật sự là mẹ ruột của con nga!”

Thái Hậu không chút chần chừ liền giơ tay đánh vào đầu tôi một cái, “Con bé ngu ngốc này! Da ngươi lại ngứa rồi phải không?”

Tôi nghiêng đầu xoa xoa chỗ vừa mới bị đánh, đồng thời nghĩ đến những lời Thái Hậu đã nói.

Nếm thử ư? Rốt cuộc tôi… có nên dũng cảm nếm thử một lần không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.