Thầy, Em Yêu Thầy

Chương 27: Chương 27




Nhờ sự “dạy bảo” nhiệt tình của thầy và trí thông minh “siêu phàm” của mình, Lam đã hoàn thành xuất sắc bài kiểm tra. Nó vô cùng tự hào vì bản thân nó . Trong lúc đợi nửa lớp còn lại kiểm tra, nó “tám” với con My. My cứ lải nhải hoài điệp khúc:
- Nhất mi rồi nghe Lam! Ta thấy thầy thương mi lắm đó, ghen tị quá, híc híc .
- Hừ, thương nỗi gì. Thương cái kiểu anh trai thương em gái ta cóc cần . À mà không, dẫu sao như vậy còn tốt hơn không có tình cảm gì với ta .
- Đúng là “được voi đòi tiên” mà…
Lam lấy dế yêu, gởi một SMS đến thầy “iu”của nó: “Thầy, em làm bài rất ok. Hi hi, em cảm ơn thầy nhiều nhiều”…
Tan học, để thưởng “nóng” cho sự chăm chỉ suổt mấy ngày qua, Lam quyết định đến K-pop Manga “tậu” album siêu hot mới ra lò tuần trước của SHINee (mơ thôi, không biết bao giờ mấy oppa mới ra album đây??? ^^).
Ra khỏi quán, chưa kịp vui sướng vì sắp được ngắm mấy oppa kute, thì tim Lam bỗng như muốn ngừng đập khi thấy cảnh tượng trước mắt . OH MY GOD!!!!! Chiếc xe đạp của nó đã…biến mất . Chuyện gì thế nhỉ? Chìa khóa xe vẫn đang trên tay nó kia mà . Vậy chiếc xe nó biến đi đâu?(ngốc quá ^^). Nó bàng hoàng nhận ra xe nó đã bị tên trộm quỷ quái nào “cuỗm”mất. Hu hu, nó muốn khóc quá ! Chiếc xe ấy mẹ mua tặng nó khi nó đỗ vào lớp chuyên của trường năm lớp10. Chiếc xe ấy gắn bó với nó biết bao kỉ niệm. Vậy mà…Nó rủa tên trộm không thương tiếc. Đang rủa, nó chợt thấy giờ có **** cũng không được gì, quan trọng nhất bây giờ là về nhà. Nhưng làm sao về? Nó đi bus không được cơ mà. Mở cặp lấy điện thoại, không hiểu sao nó lại gọi cho Tùng.
-Anh nghe đây, có chuyện gì thế em?
- Híc, anh đang ở đâu vậy?

- Anh đang mua phở ẹ anh, chỗ đường Quang Trung ấy. Có chuyện gì mà nghe giọng em gần khóc đến nơi vậy?
- May quá, anh qua quán K-pop Manga ở 52 Hải Phòng được không? Đến rồi em kể...
- Ok, chờ anh một tí nhé.
Chưa đầy 5 phút sau, Tùng đã có mặt. Cũng may quán phở ấy ở gần K-pop Manga, nếu không Lam cũng chờ dài cổ.
- Lam, sao thế? Em khóc à? Chuyện gì nói anh nghe coi.
- Em mất xe rồi anh ơi. Hu hu…
Nãy giờ nó bản lĩnh lắm, **** tên trộm kia nữa mà, nhưng Tùng đến, nó mít ướt vậy đấy.
- Trời, em làm gì mà mất xe?
- Em khóa xe, vào mua album mới của SHINee, lúc đi ra đã không thấy xe nữa. Giờ phải làm sao đây? Ba mẹ em biết chắc chết mất …
- Thôi, chuyện đã lỡ rồi, em nín đi. Đừng lo, ba mẹ em sẽ không trách đâu, yên tâm. Đừng khóc nữa, lên xe anh chở về.
Lam gật đầu, trèo lên xe.
- Em hên lắm nhé, hôm nay anh được nghỉ. Nếu không lúc nãy em gọi anh không thể đến chở em về thế này rồi.
- Híc, may thật. Đường Quang Trung cũng gần đường Hải Phòng nữa.
- Uh, mà sao em gọi cho anh vậy. Lỡ anh đang đi học thì sao, trường anh cách chỗ này hơn 20 km, anh đến sao kịp?

- Hi, em không biết vì sao lại gọi cho anh nữa. Nhưng nếu anh không đến được, em sẽ gọi cho ba mẹ em.
- Anh rất vui .
- Em mất xe, buồn thúi ruột mà anh lại vui? Đúng là “vui trên nỗi đau khổ” của người khác mà .
- Bởi vì, trong lúc khó khăn, người đầu tiên em nghĩ đến là anh…Anh vui vì điều đó…
Tùng nói hơi nhỏ, thêm nữa lúc ấy Lam đang ngắm cái poster phim ở BigC nên không nghe rõ Tùng nói.
- Hả, anh nói gì, em nghe không rõ.
- Thôi, em không nghe cũng được.
- Xì….
Đúng như Tùng dự đoán, ba mẹ nó không trách mắng gì, chỉ nhắc nhở nó lần sau phải cẩn thận, “tốt nhất đừng đến chỗ đó nữa”- ba nó dặn. Nó không nói gì, thà bảo nó đừng đến trường, chứ đừng mơ cấm nó đặt chân đến K-pop Manga . Tùng nháy mắt với nó, ý bảo “thấy chưa, anh đã nói ba mẹ em không la rồi mà”. Nó le lưỡi, mỉm cười lại. Tùng về rồi, ba nó gọi lại bảo:
- Tạm thời, ba hoặc mẹ sẽ chở con đi học. Nhưng con phải lo tập xe máy đi (vừa nói ba vừa chỉ chiếc xe Max đặt ở góc nhà). Ba mẹ chỉ chở 1 tháng, à không, 3 tuần thôi. 3 tuần sau, con vẫn chưa đi xe máy được thì tự đón xe bus…

- Sao ạ??? – Lam hét lên.
- Bắt con tập xe á? Thôi, con không tập đâu, mua cho con xe đạp khác nghe ba - Nó năn nỉ.
- Hừ, 19 tuổi đầu rồi mà còn đi xe đạp. Không nói nhiều, lo tập xe ngay. Còn không ba bắt đi xe bus đó. Con chọn cái gì?
Hu hu, sao mà ba nó ác quá! Biết nó không đi bus được, vậy mà…Nó tiu nghỉu:
- Dạ, tập xe, híc …
- Tốt, xem ra mất xe đạp cũng có cái hay. Con lên phòng thay quần áo rồi xuống ăn cơm…
Omo, xe quý của nó bị mất mà ba nó có thể vui vẻ nói vậy được sao? Hu hu, vậy là nó phải tập đi xe máy thật à? Chán quá, nó sợ đi xe máy lắm, đường phố đông nghịt, đi xe đạp nó còn run, huống hồ gì đi xe máy. Nó mà vác xe máy ra đường chắc chắn gây tai nạn thường xuyên …



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.