Thầy, Em Yêu Thầy

Chương 47: Chương 47




Tùng
Tôi sẽ không bao giờ quên cảm giác vui sướng đến phát điên lên khi Lam đồng ý làm bạn gái của tôi. Có lẽ những cố gắng và sự chờ đợi của tôi đã có hiệu quả. Nghe Lam nói, tôi cứ ngỡ mình đang mơ…
Việc học của tôi rất bận rộn, Lam cũng vậy. Mang tiếng là người yêu nhưng từ hôm Lam đồng ý đến nay đã được một tuần, nhưng tôi vẫn chưa gặp được cô ấy. Tôi chỉ có thể gọi điện và nhắn tin cho Lam mà thôi. Tôi thật sự rất nhớ cô ấy, nhớ rất nhiều. Không biết cô ấy có nhớ tôi như tôi nhớ cô ấy không nhỉ? Chắc là không, bởi tôi yêu Lam nhiều hơn cô ấy thích tôi rất nhiều. Nhưng tôi tin mình sẽ mang đến hạnh phúc, niềm vui cho Lam, và một ngày không xa, cô ấy cũng sẽ yêu tôi nhiều như tôi yêu cô ấy.
Tôi hẹn Lam đi xem phim vào thứ 7. Thật may hôm ấy Lam cũng không bận học. Hôm nay trông Lam thật xinh, dù bình thường cô ấy rất dễ thương. Trong lòng tôi, Lam luôn là cô gái đẹp nhất, đáng yêu nhất, nếu hỏi tôi giữa Lam và Nguyễn Thị Huyền ai đẹp hơn, tôi sẽ không ngần ngại nói Lưu Trà Lam.
Tôi không biết có phải tôi quá nhạy cảm hay không, nhưng nhìn Lam không còn vẻ hồn nhiên, tinh nghịch như trước, cô ấy có vẻ trầm buồn hơn. Đến cả nụ cười cũng khá gượng gạo. Vì sao chứ? Tôi đã làm gì khiến cô ấy buồn sao? Lúc ngồi xem phim, Lam không tập trung xem, tôi nhìn cô ấy từ đầu đến cuối, cô ấy vẫn không hay biết, vẫn ngồi thẫn thờ. Dưới ánh sáng lờ mờ của rạp phim, tôi thấy cô ấy đang khóc. Hết phim, mọi người lục đục ra về, Lam vẫn ngồi đó. Tôi đau. Nhìn người con gái tôi yêu như thế này, tôi biết phải làm sao? Thực ra đã có chuyện gì xảy ra với em chứ? Phải làm sao để em vui lên đây? Em muốn làm tôi phát điên lên sao?
Lam
Tùng hẹn tôi đi xem phim. Là người yêu nhưng tôi và anh ấy vẫn chưa gặp nhau kể từ ngày tôi gọi điện thoại đồng ý làm bạn gái anh ấy. Đây là cuộc hẹn hò tình yêu đầu tiên của tôi, tôi cũng có đôi chút hồi hộp, mặc dù tôi đã đi chơi với Tùng rất nhiều lần…
Tùng đón tôi bằng nụ cười rạng rỡ. Tôi cũng cố cười lại. Cả tuần nay tôi hiếm khi cười. Tôi cứ mãi âu sầu như vậy. Diệu và My cố tìm cách cho tôi vui lên, nhưng cũng chẳng khá hơn. Tụi nó vô tình đã làm tôi thêm buồn với tình cảm của mình.
- Lam, anh Tùng đến tìm kìa.
Tôi chẳng buồn ngẩng đầu lên, đáp:
- Đừng lừa ta, vô ích thôi.
- Hì, ta tưởng mi sẽ vui khi thấy người yêu chứ.

- Xì.
- Lam, thầy gọi mi kìa. – Diệu thì thầm vào tai tôi.
Tôi lập tức đứng dậy, nhìn ra cửa:
- Đâu?
Tôi thất vọng. Diệu lắc đầu, thở dài. Ừ nhỉ, thầy làm sao đến tìm tôi được? Thầy đã có người đó bên cạnh rồi kia mà? Mấy hôm nay tôi lại không học Kí sinh trùng nên không gặp thầy. Nếu tình cờ thấy thầy, tôi cũng bỏ chạy. Tôi không dám đối mặt. Tôi nhút nhát quá! Buổi hội thảo đã kết thúc, nhưng tôi vẫn thấy chị Yến đến tìm thầy hai lần…
- Ta nói rồi mà, mi đâu thích Tùng, đầu óc chỉ nghĩ đến thầy mà thôi.
- Ta sẽ cố quen, thứ 7 này ta sẽ đi xem phim với anh ấy, mọi chuyện sẽ tốt…
Tôi lẩm nhẩm trong miệng “Mọi chuyện sẽ tốt…”. Đúng, tôi phải vui lên, không nên buồn nữa, đằng kia có biết bao cô gái nhìn tôi đầy ghen tị khi thấy tôi đi với Tùng kia mà. Tùng rất tốt, anh ấy sẽ mang lại niềm vui cho tôi. Nhưng cái suy nghĩ ấy đã tắt ngúm khi tôi nhìn thấy thầy. Thầy không đi một mình, mà đi với chị Yến. Tôi thẫn thờ. Tôi cố dùng chút lý trí bảo mình không việc gì phải buồn, không nên quan tâm, họ là người yêu, đi xem phim với nhau là chuyện bình thường thôi. Nhưng con tim yếu đuối của tôi đã chiến thắng. Đau! Cầm tấm vé xem Kungfu Panda 2 Tùng đưa, tôi cũng không vui nổi. Tôi phát hiện ra thầy và chị Yến cũng xem phim này, họ đứng cách tôi gần 100m. Tôi cố đi chậm lại. Ngồi xem phim, tôi không tập trung xem. Tôi nhớ lại hôm trước chở tôi đi học, khi tôi chỉ vào tấm poster Kungfu Panda 2 treo trước BigC, thầy đã nói:
- Muốn xem à? Hôm nào chiếu tôi sẽ dẫn em đi xem.
- Thật không?
- Thật, không tin à? Không tin thì khỏi nhé.
- Ấy ấy, em đâu nói không tin đâu. Thầy hứa rồi nghen.
- Phiền quá, bộ tôi thất hứa hay sao mà em lo? Tôi có thất hứa với em bao giờ chưa? Mà này, em phải đi xem với tôi đó.
- Dĩ nhiên rồi, không đi với thầy thì đi với ai? Đi với thầy không tốn tiền, dại gì không đi chứ.
- Hừ, đi với tôi chỉ vì không tốn tiền thôi sao?
- Chứ còn gì nữa!
Nghe tôi nói vậy, thầy tăng tốc phóng vèo vèo, làm tôi hoảng hốt hét lên…
Chuyện này cũng gần một tháng, nhưng tôi cảm giác như mới hôm qua. Lúc ấy tôi đã nói dối, đâu phải chỉ vì được thầy “bao”, mà quan trọng là tôi được đi cùng thầy, được ở bên thầy. Nhưng bây giờ, người xem phim cùng thầy không phải là tôi, mà là người khác. Thầy bây giờ có nhớ đến lời hứa với tôi không, hay lời hứa hôm nào đã bay theo gió rồi? Tôi muốn khóc quá chừng, nhưng Tùng đang ở bên, tôi không thể để anh ấy khó xử. Cuối cùng, những giọt nước mắt bướng bỉnh vẫn rơi. Tim tôi thắt lại, đau nhói. Quên một người khó thế này ư? Ngay từ đầu lẽ ra tôi không nên thích thầy, nếu không bây giờ tôi sẽ không đau khổ thế này. Tôi ước gì được là tôi của ngày xưa…
- Lam, Lam, em không sao chứ?
Tôi như bừng tỉnh, mọi người đã về hết, trong rạp chỉ còn hai chúng tôi. Tùng đang nhìn tôi, với đôi mắt còn đau khổ và buồn bã hơn tôi rất nhiều. Diệu nói đúng, tôi đã sai, bản thân tôi tổn thương đã đành, tôi lại làm tổn thương đến cả Tùng.
- Anh phải làm gì cho em đây? Em có chuyện gì à, nói anh nghe đi.

Tôi muốn khóc òa lên, anh ấy quá tốt, tôi có lỗi với Tùng nhiều quá.
- Em không sao đâu, anh đừng lo. Anh Tùng, nghe em nói, anh…Anh hãy để em khóc hôm nay nhé, từ mai, em sẽ không khóc nữa. Em sẽ vui vẻ trở lại như trước.
Tùng đột ngột ôm lấy tôi, tôi bất ngờ, nhưng cứ để Tùng ôm. Không hiểu sao, tôi có cảm giác nhẹ nhàng và thanh thản khi anh ấy ôm như thế.
- Em hãy khóc đi, anh sẽ cho em mượn vai của anh. Hứa với anh, từ mai không được khóc nữa.
Tôi gật đầu, nước mắt đã rơi, Tùng lại vừa làm tôi nhớ đến thầy. Giờ giải phẫu sinh lí cuối cùng, thầy đã đố lớp tôi một câu:
- Đố các bạn bộ phận nào quan trọng nhất trong cơ thể con người?
Cả lớp tôi nói loạn cả lên, nào gan, thận, tim, mắt…Cái nào thầy cũng lắc đầu, cuối cùng chúng tôi chịu thua, thầy mới từ tốn nói:
- Đó là bờ vai. Vì nó là chỗ dữa vững chắc ột ai đó khi họ có chuyện buồn…
Cả lớp ố á trước đáp án, lãng mạn quá! Lúc đó, tôi cũng mơ mộng đến bờ vai thầy, mơ mộng một ngày nào đó, tôi sẽ được khóc trên bờ vai ấy…Và hôm nay, tôi đã có một bờ vai là chỗ dựa, nhưng bờ vai ấy không phải là thầy.
Tôi gục trên vai Tùng, khóc nức nở, những nỗi đau cũng dịu đi phần nào. Bờ vai ấy đã ướt hết vì nước mắt của tôi. Bờ vai ấy đã che chở cho tôi. Bờ vai ấy luôn ở bên tôi mỗi khi tôi cần nhất. Trong khoảnh khắc, tôi thầm hứa sẽ không để bờ vai ấy thấm nước mắt của tôi nữa…
- Em nín khóc chưa vậy?
Tôi phì cười, có ai hỏi người yêu câu này không chứ?
- Chưa.
- Vậy thì khóc tiếp đi.
- Em đùa thôi, em nín rồi.

Tôi ngẩng mặt lên nhìn sâu vào mắt Tùng. Ánh mắt anh bây giờ không còn buồn như lúc nãy nữa. Tôi mỉm cười:
- Cảm ơn anh.
- Em ngốc, em làm anh phát điên lên được.
- Anh đã điên đâu?
- Sớm muộn cũng có ngày anh vào Hòa Khánh thôi (Bệnh viện tâm thần của Đà Nẵng broken heart)
- Em sẽ vào đó chăm sóc anh, anh yên tâm nhé.
Tùng cười rạng rỡ:
- Em bình thường lại rồi.
- Nhờ anh đó.
Tùng lại cười, và nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.
- Đừng làm anh lo lắng thêm một lần nào nữa nhé. Phải luôn luôn mỉm cười…
Tôi khẽ gật đầu, dù tôi biết, tôi sẽ làm Tùng thất vọng, đâu đó trong tôi vẫn in sâu hình bóng của thầy…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.