Thay Gả, Trốn Phi

Quyển 1 - Chương 21: Đêm dò xét Giả phủ



Màn đêm buông xuống, một vòng trăng non lặng lẽ treo lên, gió đêm nhè nhẹ, thanh mát thổi qua.

Bộ Phi Ngữ một thân y phục dạ hành màu đen phi thân nhảy ra khỏi Tuyên vương phủ, đi tới cửa Giả phủ, xoay người nhảy vào, linh xảo tránh thoát được hộ vệ bên trong phủ, lãng đãng nhẹ nhàng xuyên qua bốn phía.

Trước mắt chợt thấy có một cái sân thập phần yên tĩnh, tuy nhiên bốn phía đều có một nhóm hộ vệ hùng hậu đứng gác, nàng suy tư một tý, ánh mắt liền rơi đến gian phòng có ánh nến ở phía xa kia. Một cái nhảy người, nhẹ nhàng vén lên một mảnh ngói vụn, cúi người nhìn vào phía bên trong, đã thấy trong phòng có hai người đang từ mật thất đi ra. Trong đó có một nam tử, một thân cẩm phục màu vàng sáng rực, hình dáng ngũ quan rõ ràng mà thâm thúy, làn da rám nắng, đôi mắt lóe ra tia sắc bén, nếu mà nhìn đến sẽ khiến người ta phải chịu một loại áp bách, dĩ nhiên vị đó chính là thái tử!

Một nam tử khác, một thân màu đen cẩm phục, khoảng năm mươi tuổi, vóc người hơi mập, một đôi mày kiếm nồng đậm, phía dưới sở hữu một đôi mắt sắc bén, lộ ra nét đặc trưng của một thương nhân, đây chính là phụ thân của Cổ kiếm, Cổ phủ giàu có bậc nhất ở Già đều, Bộ Phi Ngữ âm thầm suy đoán.

”Lần này chúng ta cướp bạc thiên tai đem việc giá họa cho Ám cung Thiên Ảnh, có thể nói là áo tiên bị rách cũng chẳng nhìn thấy vết chỉ khâu a! Chiêu này quả thật là diệu kế, khó trách Nam Hoàng coi trọng ngươi như thế.” Sở Lăng Nhiên tán thưởng nói.

”Điện hạ quá khen, hiện tại chỉ cần ngài hướng Hoàng thượng góp thêm lời, khiến cho Đoạn Cẩm Phong phải đuổi bắt cho được Ám Cung Thiên Ảnh, hắn dĩ nhiên liền sẽ không có thời gian mà điều tra ra chúng ta, Thủy Thành bị lũ lụt nghiêm trọng, Hoàng Thượng có thể sẽ ban ngân lượng đi cứu trợ lần nữa, đến lúc đó chúng ta chỉ cần lập lại chiêu cũ là được rồi.” Cổ lão nhân tính toán nói, trong mắt tràn đầy quỷ kế.

Bộ Phi Ngữ chú ý lắng nghe, trong tâm cười lạnh một tiếng, “Hừ, còn muốn cướp lần ba, chỉ sợ không có cơ hội rồi.”

Chờ hai người từ trong phòng đi khỏi, nàng xoay người nhảy xuống nóc nhà, miếng kim châm trong tay đồng thời phát ra, bắn vào huyệt ngủ của thủ vệ canh cửa, không một tiếng động ngã xuống.

Nàng bước nhanh vào gian phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại, đánh giá tình hình bên trong, cuối cùng ánh mắt rơi ngay pho tượng phật trên bàn viết, trực tiếp đi đến, nhẹ nhàng chuyện động phật tượng, sau lưng một cái tủ trưng bày bát đĩa chậm rãi di chuyện, lộ ra một gian mật thất.

Nàng đi vào mật thất, liền trông thấy phía trước đã có mười mấy cái thùng gỗ, tùy ý lựa chọn một thùng gỗ mở ra xem, một lượng bạc lớn trắng bóc xuất hiện trước mắt nàng, hai tròng mắt nàng khẽ nheo lại, tiện tay cầm lấy một cái, bên dưới có ký hiệu của triều đình.

”Quả nhiên a!” Nàng nhẹ nhàng phác thảo môi, xoay người sang chỗ khác, ánh mắt lại hướng về mật thất khác.

Mật thất ở phía tây trang trí kĩ lưỡng hơn, trên kệ có rất nhiều bình lọ, từ lớn đến nhỏ, nàng cảm giác những chiếc bình kia nhìn rất quen thuộc, giống như đã từng thấy qua ở đâu đó, nhưng ngặt nỗi nàng lại không nhớ ra. Mật thất ở phía đông thì trang trí hàng loạt giá sách khác nhau, mỗi cái giá sách được trưng đầy sách, nàng tò mò đi tới, tiện tay rút ra một quyển sách trong đó, mở ra nhìn đến, đúng là sách thuốc a, nàng không khỏi nghi ngờ, “Kỳ lạ, một nơi có hộ vệ canh gác hùng hậu, bí ẩn như thế, tại sao lại để những thứ sách thuốc vô dụng này?”

Nàng lắc lắc đầu, trăm mối như tơ vò, không đếm xỉa nữa liền lật vài trang sách ở mặt sau, chỉ nhìn thấy có nhiều bức tranh vẽ rất xấu, có nhiều đóa hoa, lại có hình ảnh chú chim nhỏ, cá nhỏ, còn có cái loại động vật kỳ quái khác, nét vẽ ngây thơ đáng yêu, nhìn đến những nét ấy, tim nàng chậm rãi đập mạnh, mỹ mâu trong suốt hiện lên vẻ kinh sợ.

”Sao có thể…Không thể nào!” Nàng thất thần lẩm bẩm, hai tay không tự chủ được mà phát run, sách thuốc cũng từ tay nàng rơi xuống trên nền đất.

”Không hay! Có thích khách!” Sở Lăng Nhiên vừa trông thấy hai người thủ vệ ở ngoài phòng đã ngã lăn trên mặt đất, cảm thấy vô cùng kinh hãi, vội vàng chạy về phía trước, lớn tiếng trách móc, “Mau đem chỗ này vây lại cho bổn thái tử!“.

Bộ Phi Ngữ nhanh nhạy nhảy ra ngoài, trong sân mấy chục hộ vệ sớm đã chờ ở đó, vây nàng giữa không trung, trong tay mỗi người đều cầm một cây kiếm sáng loáng, nhìn chòng chọc vào nàng.

”Ngươi là ai?” Sở Lăng Nhiên từ trong đám người bước ra, một đôi mắt sắc bén bắn hàn quang lạnh lùng về phía nàng.

”Thái tử điện hạ, quý nhân thường hay quên chuyện nhỉ!” Bộ Phi Ngữ trào phúng cười một tiếng, “Vừa mới đem cái mũ chụp trên đầu Bổn các chủ ta, vậy còn không nhận ra ta sao?”

”Ám cung Thiên Ảnh!” Sở Lăng Nhiên kinh ngạc ngước mắt nhìn lên hắc y nhân đang che mặt ở phía trước, lãnh cười nói. “Hừ, nếu đã đến đây rồi, cũng đừng nghĩ là có thể đi! Người đâu, chuẩn bị cung thủ!”

Thoáng chốc,bên ngoài viện đồng loạt xuất hiện một đám người, trong tay của mỗi người cầm một cây cung thủ. Mỗi cây cung thủ đang được kéo dài ra, mỗi mũi tên đều đang nhắm đến Bộ Phi Ngữ, chỉ chờ lệnh xuất tiến.

Nàng cảnh giác nhìn xung quanh tứ phía, lại ngước nhìn lên lầu cao, phát hiện trên đó dày đặc cung thủ. Tình cảnh hiện giờ của nàng như chim trong lồng, cá trong chậu, cả khu vườn đều là các cung thủ đang chực chờ đợi lệnh, bất cứ lúc nào cũng có thể bắn chết con nhím này.

”Ám Cung Thiên Ảnh, hôm nay ngươi có chạy đằng trời cũng không thoát!” Sở Lăng Nhiên chấp tay, đứng đó cuồng vọng chờ xem nàng sập bẫy.

Mi tâm của Bộ Phi Ngữ nhíu chặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn quét qua đoàn người phía trước. Muốn bắt giặc thì phải bắt vua trước, nàng âm thầm tích tụ nội lực chuẩn bị phát ra kim châm trong tay, chợt một tiếng vang như sét đánh ầm đến, chỉ thấy một tầng sương mù đang tràn ngập trước mắt, thân thể nàng chợt nhẹ tênh, cả người đã bị ai đó ôm ngang lấy, bay ra khỏi Giả phủ.

Đợi sương mù tan hết cũng là lúc trong Giả phủ không còn bóng dáng của Bộ Phi Ngữ nữa. Sở Lăng Nhiên tức giận bước nhanh về phía trước, không thấy người, trên trán lập tức nổi lên một tầng gân xanh, ánh mắt âm lãnh, cắn răng thấp giọng nói,“Ám Cung Thiên Ảnh!”

”Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Cổ lão nhân thần sắc ngưng trọng hỏi, “Hắn sao có thể tìm đến đây?”

”Trước hết khoan hãy quản việc này, hiện tại số bạc đã bị Ám Cung Thiên Ảnh phát hiện ở trong phủ của bản thái tử, e rằng hắn nhất định sẽ không bỏ qua mọi chuyện, đến lúc đó...chúng ta không chỉ đối phó với một cung chủ mà là bốn các chủ, dưới thế lực hiện tại của ta, có lẽ không nên chọc đến bọn chúng. Vì thế những khoản bạc này không thể lưu lại đây nữa.” Sở Lăng Nhiên phân tích.

”Ý của ngài là?” Cổ lão nhân nghi hoặc hỏi, trong mắt lộ ra tia không cam lòng.

”Hãy tìm con dê khác thế tội đi, đêm mai đem toàn bộ khoản bạc này dời đi nơi khác.” Sở Lăng Nhiên ra quyết định thật nhanh, một đôi mắt sắc bén lóe lên tia âm ngoan hiểm độc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.