Thay Gả, Trốn Phi

Quyển 1 - Chương 41: Sinh thần của hoàng hậu



Mấy ngày sau, ngày sinh thần của hoàng hậu liền đến.

Ban đêm, lưỡi liềm trăng non lặng lẽ dâng lên cao, chung quanh trăng non, còn có thêm mấy viên sao phát ra ánh sáng yếu ớt, dường như đang ngắm nhìn cảnh đêm thịnh yến ca múa vui mừng cảnh thái bình của hoàng cung Già quốc.

Thảm đỏ yến hội thật dài được trãi ở chính giữa, một đường kéo dài đến ngự hoa viên, mấy cô nữ tử trẻ tuổi chân trần ca hát múa nhảy trên thảm đỏ, thân thể nhẹ nhàng chuyển động, váy dài tản ra, kỹ thuật múa thướt tha uyển chuyển, tiếng hát du dương mê hoặc khuấy động lòng người. Khúc nhạc dừng, các cô gái liền rối rít tụ lại, cung kính hành lễ với vị đế vương đang ngồi trên thềm đá, sau đó trật tự ngay ngắn lui xuống.

“Lần trước sinh thần của phụ hoàng, may mắn được nghe tài đánh đàn siêu nhiên của Tuyên vương phi, hôm nay là sinh thần của mẫu hậu, chẳng hay ta có thể thỉnh Tuyên vương phi vì mẫu hậu khảy một bản không?” Sở Lăng Nhiên ngồi ở đối diện, xa xa nhìn qua Bộ Phi Ngữ, ngũ quan như đao khắc mang theo nụ cười tà tứ.

Bộ Phi Ngữ nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn về nữ tử một thân phượng bào ngồi trên thềm đá, một đầu tóc đen dài được búi cao như những mỹ nhân, trên mái tóc còn được cắm một cây trâm ngọc bích long phượng, mặt mày như tranh vẽ, dung mạo đoan trang, vẻ mặt ôn nhu nhìn Sở Lăng Nhiên.

Bộ Phi Ngữ không ngờ, một nữ tử có khuôn mặt hiền từ như vậy lại có thể làm ra một loại chuyện ác độc như thế, lấy độc của cha nàng để độc hại một cô gái khác, nàng lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Thần Tuyết Nhu đang ngồi ở bên cạnh, nhẹ khẽ rũ đôi mắt xuống, che đi tia áy náy dưới đáy mắt, nàng từ từ đứng dậy, bình tình nhìn qua nữ tử trên thềm đá, gằng từng chữ nói, “Nhiên nhi không thể.” Nàng rõ ràng nhận biết được hậu quả gì sau khi nói ra những lời này, nhưng từ sớm nàng đã nghĩ ra được lý do thoái thác rồi, mà cũng không nắm chắc cho lắm.

Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt của Nam Ngưng hoàng hậu lập tức liền cứng ngắc lại, trong ngự hoa viên mọi người ai nấy đều rối rít nhìn về Bộ Phi Ngữ, bọn họ nghĩ Tuyên vương phi thật sự không muốn sống nữa sao? Dám ở trước buổi tiệc sinh thần của hoàng hậu, trực tiếp khiến cho hoàng hậu phải khó xử như thế.

Sở Lăng Yên ngẩng đầu lên, hơi nghi ngờ nhìn về nữ tử bên cạnh mình, đã thấy nàng lẳng lặng đứng ở đó, thần sắc lạnh nhạt, dung nhan xinh đẹp lại điềm tĩnh du nhã đến như vậy.

Hắn nhếch môi cười, chậm rãi đứng dậy, kéo tay của nàng qua, đem nàng ôm vào trong ngực, mở miệng nói ra, “Vương phi đã có mang, thân thể khó chịu, vì thế bất tiện khảy đàn.” Nói xong, đôi mắt hắn thâm tình khẩn khiết nhìn nữ tử trong ngực mình, trong mắt dường như còn có những ngôi sao nhỏ lấp lánh, sáng chói vô cùng.

Bộ Phi Ngữ kinh ngạc quay đầu lại, mỹ mâu trừng lớn, chấn kinh nhìn Sở Lăng yên chằm chằm, đã thấy khóe miệng của hắn quẹt ra một nụ cười vô cùng xấu xa, việc này thật khiến cho Bộ Phi Ngữ nổi lên một trận tức giận, đôi tay đang rủ xuống lại gắt gao nắm chặt, tên vô lại này đang nói hươu nói vượn cái gì á! Nàng khi nào mang thai chứ, nàng và hắn thậm chí cũng chưa từng cùng nhau ở chung phòng nha!

“Tốt! Quá tốt rồi! Trên thềm đá vang lên tiếng cười sảng lãng, Sở Ngự Phong ngạc nhiên mừng rỡ lớn tiếng nói, “Đây là hỉ sự! Tuyên vương phi có mang, tất nhiên cần phải cẩn thận một chút, chuyện đánh đàn này cho miễn.”

“Vương phi, nàng cẩn thận một chút.” Sở Lăng Yên ôn nhu dặn dò, tựa như đang chứng minh cho lời nói của mình vừa rồi, hắn dè dặt dìu lấy nữ tử trong ngực chầm chậm ngồi xuống, sợ có chút sơ xuất gì.

“Đa tạ vương gia.” Bộ Phi Ngữ miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười, trên trán mơ hồ còn có một tia tức giận khó nén.

Một màn này để vào trong mắt mọi người, hắn cùng với nàng như là một đôi phu thê hạnh phúc ân ân ái ái, như là phu thê mới cưới tương kính lẫn nhau.

“Cho nhạc công lên tấu diễn.” Sở Ngự Phong nhàn nhạt phân phó nói, giọng nói vẫn mang theo vẻ vui sướng.

Trên thảm đỏ lại vang lên tiếng đàn dễ nghe, những cánh tay áo dài của nữ tử đang bay theo điệu múa, mọi người lại một lần nữa gia nhập vào giữa yến hội oanh ca yến vũ.

Thần Tuyết Nhu ánh mắt ảm đạm nhìn vị tử y nam tử bên cạnh, phát hiện trên gương mặt tuấn mỹ kia đang cười, nụ cười ấy thật khiến cho người khác phải động lòng, từ nhỏ đến lớn nàng cũng chưa từng nhìn thấy nụ cười ấy, giờ khắc này nàng mới hiểu được người mà hắn yêu sâu đậm cũng chỉ có cô gái áo tím ngồi bên cạnh kia mà thôi, trong lòng từng chút từng chút trầm xuống, một cỗ ghen tị tựa như lửa cháy thiêu đốt trong lòng nàng.

Yến hội kết thúc, Bộ Phi Ngữ một bụng tức khí trở về tuyên vương phủ, vừa xuống xe ngựa, nàng cũng không quay đầu lại liền hướng Lung Nguyệt Các mà đi.

Sở Lăng Yên nhìn xem bóng lưng nổi giận đùng đùng kia, không nói gì chỉ cười cười, cũng nhắm mắt nối bước theo đuôi nàng.

Đá cuội phủ kín cả một lối đi nhỏ, hai người bước đi không chút trở ngại, đều đi tới phía trước.

Bộ Phi Ngữ cúi đầu, nhìn đường dưới chân mình, vẻ mặt tràn đầy cừu hận thâm sâu, nàng ở trong lòng lặng yên tính toán chút nữa nên tỉnh số như thế nào với tên Sở Lăng Yên này, thậm chí nếu hắn còn nhất định ngụy biện phủ nhận, thì nàng sẽ, tìm mọi biện pháp để mà đối phó hắn.

Sở Lăng Yên cũng chỉ lẳng lặng ở cạnh bên, khẽ ghé mắt, liếc nhìn lông mi dài đẹp của nàng, dường như biết rõ nàng đang suy nghĩ gì, liền khẽ nhếch miệng, khuôn mặt tràn đầy vẻ tự tại nhàn nhã.

Hai người cứ như vậy, một đường đi tới cũng không nói gì, một màn đêm đen, chỉ có một vòng trăng sáng lẳng lặng đi theo hai người.

Vào trước cửa chính của Lung Nguyệt Các, Bộ Phi Ngữ dừng bước, xoay người, nghiêm mặt lại, chất vấn, “Sở Lăng Yên, vừa rồi ở trong cung trước buổi tiệc ngươi nói năng bậy bạ gì đó?!”

“Ừ, ta xác thực là có nói bậy một chút nha.” Sở Lăng Yên không hề nghĩ ngợi liền gật đầu trả lời.

“Ngươi…” Bộ Phi Ngữ đột nhiên nghẹn lại, chuyện cũng không giống như nàng đã dự liệu trước, Sở Lăng Yên chẳng những không ngụy biện, lại còn thành thật thừa nhận, làm hại nàng suốt dọc đường đi cứ mãi lo nghĩ, bước tiếp theo nên làm như thế nào nữa chứ.

Hắn từ lúc nào đã trở nên thành thật như thế rồi? Bộ Phi Ngữ có chút hơi hoảng hốt thất thần, liền rơi vào một vòng tay ấm áp.

Sở Lăng Yên ôm lấy eo của nàng, nụ cười mang theo mị hoặc, từ từ cúi người xuống, giọng nói mập mờ khẽ rót vào bên tai nàng mà nói ra, “Hay là không bằng…Chúng ta thật sự có một đứa nhỏ đi a.”

“Ngươi!” Bộ Phi Ngữ mỹ mâu trừng lớn, trên mặt nhanh chóng ửng qua một mảnh mây hồng, vừa thẹn vừa cáu, đẩy hắn ra, giận dữ hét to, “Ngươi cút ra ngoài cho ta!”

Nàng liên tục đẩy hắn ra ngoài cửa, dùng sức đóng kín cửa chính lại, tức giận chốt lại then cửa luôn, sau đó cũng không quay đầu nhìn lại lập tức đi vào bên trong phòng, trong miệng vẫn không nhịn được mà mắng, “Vô lại!”

Sở Lăng Yên trên gương mặt tuấn mỹ vô cùng kinh ngạc, hắn rõ ràng thế mà lại bị nàng nhốt ở bên ngoài, không khỏi cúi đầu mà cười to một tiếng, sau đó tâm tình khoái trá xoay người, đạp lên ánh trăng chậm bước rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.