Thay Gả, Trốn Phi

Quyển 2 - Chương 19: Gian nan lựa chọn



Mặt trời lặn, nghiêng bóng ở chân trời, ánh nắng chiều tà xếp thành làn sóng đôi chiếu sáng cả một vùng, dư âm ánh nắng vàng kim lẳng lặng trút xuống từ từ, rơi vào góc nhỏ của Lung Nguyệt các, giàn Hoa Tử Đằng được ánh trời chiều chiếu rọi, càng tăng thêm vẻ đẹp màu vàng nhạt ánh kim của hoa Tử Đằng, nhìn trông vô cùng xinh đẹp và tráng lệ.

Thân mình Bộ Phi Ngữ dựa vào song cửa sổ, một tay cố định đầu, ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nhàn nhạt thở dài, nàng bị bắt ở Tuyên vương phủ đã được vài ngày, vì mục đích trốn chạy, đã dùng nhiều cách cũng không thể thoát được, còn khiến Sở Lăng Yên trông chừng nàng càng nghiêm ngặt, bây giờ, ngoại trừ được phép đi lại trong Lung Nguyệt các ra, cũng không thể đi đâu được, hoàn toàn mất đi những tin tức với bên ngoài, cũng không biết Thiên Ảnh các giờ đã ra sao, càng không biết Hoa Mộng Dao có phái người đi tìm nàng khắp nơi hay không nữa?

Trong lúc còn đang suy tư nghĩ ngợi, chợt có một bóng dáng màu đen từ cửa sổ bay vào, một âm thanh quen thuộc lập tức vang lên từ phía sau, “Phi Ngữ.”

Bộ Phi Ngữ quay đầu, bước nhanh về phía trước, vô cùng ngạc nhiên, “Sư huynh? Là huynh sao?”

Hàn Nhược Thủy hỏi vặn lại, “Muội đột nhiên mất tích đã mấy ngày qua, ta làm sao có thể không đi tìm muội đây?”

“Phải rồi, tại sao huynh biết ta ở đây?” Bộ Phi Ngữ có chút khó hiểu, từ khi bị Sở Lăng Yên bắt đi, các tin tức về nàng đều bị hắn phong tỏa, dù chỉ là một con ruồi cũng không thể lọt qua nổi, làm sao Hàn Nhược Thủy có thể biết được nàng đang ở nơi này chứ.

Hàn Nhược Thủy chỉ biết lắc đầu cười một tiếng, giải thích, “Ngày muội mất tích, lại đúng ngày tuyên vương phủ cử hành đại hôn, cho nên ta liền nghĩ đến đây thử vận, lại không ngờ gặp được muội, chứng minh vận khí ta không hề tệ lắm!”

“Vậy sư phụ có biết chuyện muội bị mất tích không?” Bộ Phi Ngữ có chút lo lắng, sư phụ chính là nỗi lo lắng duy nhất của nàng.

“Sư phụ…” Hàn Nhược Thủy nhíu mày, do dự một lát, rồi lại nói, “Bệnh cũ của sư phụ lại tái phát, cho nên vào mấy ngày hôm trước đã bế quan nghỉ ngơi.”

“Sao! Vì sao lại tái phát nữa rồi…” Trong lòng lo lắng không thôi, Bộ Phi Ngữ hận không thể lập tức bay đến cạnh sư phụ, nàng muốn nhìn thấy sư phụ hiện giờ rốt cục đã ra sao.

“Muội cũng đừng lo lắng, có Mạn Nghiêu ở cạnh bên chăm sóc cho sư phụ, bệnh tình của sư phụ cũng không đáng lo ngại.” Hàn Nhược Thủy trấn an nàng, “Trước hết chúng ta mau rời khỏi đây, nha đầu Hoa Mộng Dao và những người ở Thiên Ảnh các đang chờ muội, mấy ngày nay nha đầu đó cũng rất lo lắng cho muội.”

“Uhm” Bộ Phi Ngữ gật đầu, trong lòng có chút không vui, để mặc Hàn Nhược Thủy kéo đi, vừa ra khỏi phòng, liền có bốn bóng dáng màu đen chặn đường bọn họ, “Mau thả vương phi ra, nếu không đừng trách bọn ta không khách khí.”

“Vậy cứ thử xem.”. Hàn Nhược Thủy lạnh lùng, rút ra Hàn Ảnh kiếm, không nói hai lời, trực tiếp đánh nhau với bốn gã áo đen.

Lúc này, Bộ Phi Ngữ mới chợt nhớ ra trong viện còn có người đang âm thầm canh gác, vừa rồi chỉ mãi lo lắng cho sư phụ, nên quên nhắc nhở sư huynh, bây giờ nói với sư huynh giúp nàng gỡ bỏ huyệt đạo cũng không kịp rồi, nàng đành tạm lùi sang một bên mà nhìn.

Bốn tên áo đen quả không hổ danh là các chủ của Yên Vũ lâu, cả bốn người phối hợp rất ưng ý, chiêu thức đánh kiếm không hề có sơ hở, lại mang theo khí thế thanh khiết trời ban, chỉ là, đánh nhau được một lát thì Hàn Nhược Thủy đã vào thế bị động rồi, vẫn may bọn họ không xem Hàn Nhược Thủy là đối thủ, cho nên chỉ nghĩ đánh lui hắn mà thôi, điều này làm Bộ Phi Ngữ thoáng an tâm được chút ít, nhưng không thể để bọn họ mãi đánh nhau như thế được, nhất định phải mau chóng nghĩ ra kế thoát thân, rời khỏi đây thôi.

Trong lúc đang nghĩ ngợi, lại một âm thanh du dương chợt truyền đến, “Không ngờ Thủy công tử lại là Hàn Ảnh Ám Cung đại danh thiên hạ!”

Bộ Phi Ngữ ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Sở Lăng Yên đang chắp tay đi đến, trên khuôn mặt tuấn mỹ đã nổi lên tia ám trầm, giữa hai hàng lông mày tựa như còn có chút băng sương nhàn nhạt.

Ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn thẳng vị nữ tử áo trắng đang đứng ở cách đó không xa, trong đôi mắt là ánh nhìn lãnh liệt tựa như tuyết sơn ngàn năm, lại tựa như có một loại tức giận và thất vọng mà người khác không dễ dàng nhận ra được, “Nàng thật sự muốn đi với hắn sao?”

Bộ Phi Ngữ nhìn về phía Hàn Nhược Thủy đang đánh nhau, tay nắm chặt thành quyền, trong lòng giãy dụa liên hồi, rốt cục cũng đành phải nói ra, “Sở Lăng Yên, ngài thả ta đi đi!”

Không ngờ, cuối cùng nàng vẫn chọn người khác thay vì hắn.

Trong mắt Sở Lăng Yên lửa giận không cách nào kiềm chế được mà bộc phát, khóe miệng ánh lên nụ cười lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía năm người đang đánh nhau chưa phân thắng bại, âm thanh lãnh liệt vang lên, “Các ngươi tránh ra, tự bản vương tiếp!”

Bộ Phi Ngữ luống cuống, trong lòng lo lắng không yên, “Sở Lăng Yên, ngài định làm gì!?”

Sở Lăng Yên không hề để tâm đến, mặt đã đen thui, nhanh chóng đoạt lấy kiếm của Thư vị, tung người nhảy lên, đánh nhau trực tiếp với Hàn Nhược Thủy, thân hình tráng kiện như chim ưng, kiếm ở trong tay tựa như nước chảy mây bay biến ảo khôn lường.

Trái tim của Bộ Phi Ngữ dường như thắt lại, mỗi một sợ dây thần kinh ở trên người đều căng ra chỉ để theo dõi nhất cử nhất động của hai người đang đánh nhau không ngừng ở trên không, mỗi chiêu thức mà Sở Lăng Yên phát ra đều chưa từng hạ thủ lưu tình, nếu cứ tiếp tục như vậy hoài, chỉ sợ Hàn Nhược Thủy không thể chống đỡ nổi thêm được nữa.

Sở Lăng Yên liếc nhìn Bộ Phi Ngữ, phát hiện toàn bộ tâm tư của nàng đều đặt lên người Hàn Nhược Thủy, nỗi tức giận được tích lũy ở tận đáy lòng không thể kìm chế lại tăng thêm mấy phần, cơn tức giận lập tức trở thành núi lửa bộc phát ra ngoài, chuyển động tạy, trường kiếm trong tay lập tức như thiên quân vạn mã lưu loát đâm nhanh tới Hàn Nhược Thủy.

“Sư huynh cẩn thận!” Bộ Phi Ngữ kinh hãi thét lên một tiếng, nếu chiêu kiếm này thật sự đâm vào người Hàn Nhược Thủy, e rằng sẽ lành ít dữ nhiều, không kịp nghĩ nhiều, nàng lập tức xông tới.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng dáng trắng lướt qua, khiến Sở Lăng Yên kinh hãi, lập tức thu hồi nội lực, đẩy lệch đường kiếm, nhưng vẫn không kịp, trường kiếm mang theo kiếm khí khổng lồ lao nhanh qua bên cánh tay Bộ Phi ngữ, trong nháy mắt cả cánh tay đã tràn đầy máu.

“Phi Ngữ!” Hàn Nhược Thủy và Sở Lăng Yên đồng loạt hét to.

Phía dưới cánh tay dâng lên từng trận đau nhức, Bộ Phi Ngữ kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể xoay tròn, lập tức ngã nhào trên nền đất, mặc dù đã lấy tay bưng kín miệng vết thương, nhưng máu vẫn không ngừng tràn ra bên ngoài, chỉ trong chốc lát, ống tay áo màu trắng đã bị nhuộm thành màu đỏ tươi lan đầy một mảng.

“Nàng điên rồi sao!” Sở Lăng Yên tức giận, bỏ kiếm chạy tới, ôm lấy người nữ tử váy trắng đang ngã nhào trên đất, đưa tay bấm chặt huyệt đạo, để ngăn cản máu từ vết thương tràn ra.

Bộ Phi Ngữ đau đớn, hàng mày nhíu chặt lại, ngón tay thon dài như ngọc đã dính đầy máu, nhưng nàng vẫn cố gắng nắm chặt ống tay áo của Sở Lăng Yên, từ trong miệng khó khăn rít ra từng chữ một, “Đừng làm khó dễ sư huynh, van cầu ngài?”

Đến lúc này nàng vẫn còn lo lắng cho người khác, Sở Lăng Yên áp chế cơn tức giận trong lòng, vẻ mặt âm trầm, cắn răng cười khổ, “Được, ta nghe theo nàng.”

Lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cơn đau khiến nàng nói không ra lời, trên trán đã đầy mồ hôi.

Trái tim của Sở Lăng Yên đau đớn đến tan nát, cũng không muốn truy cứu nữa, hắn vội ôm lấy nàng, xoay người đi thẳng vào phòng.

Ngoài sân, Hàn Nhược Thủy không an tâm, muốn bước theo vào, nhưng lại bị bốn tên nam tử áo đen ngăn lại, Thư vị đi ra, giọng nói mang theo vài phần chân thành, “Hàn Ảnh các chủ mời trở về, có vương gia ở đây, vương phi sẽ không xảy ra việc gì cả, nếu như ngài cứ cố chấp mà đi vào, sẽ chỉ làm mọi chuyện càng ngày càng tệ mà thôi.”

Hàn Nhược Thủy cúi đầu suy ngẫm, bây giờ cũng không thể làm gì cả, dù trong lòng không muốn để Bộ Phi Ngữ ở lại nơi này, nhưng giờ chỉ có thể rời đi trước, rồi lại tính tiếp vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.