Thay Gả, Trốn Phi

Quyển 2 - Chương 8: Đặc biệt hóa đơn



Tảng sáng ngày mới, mặt trời từ phía đông dầng dầng mọc lên, trên đỉnh núi Lạc Nhật như được phủ thêm một dải ngân hà thật đẹp. Trong rừng sâu hun hút lại truyền đến tiếng chim hót, và tiếng côn trùng kêu vang, tiếng kêu nối tiếp nhau, tựa như bài hát, tạo cho người nghe cảm giác thật vui tai và thoải mái.

Trong đình viện, một nữ tử áo trắng đang lặng yên ngồi dưới hoa tử đằng, tóc đen như tơ lụa được nàng vắt tùy ý ý xõa bên hông, trên đầu chỉ dùng một sợi dây trắng như tuyết buộc nhẹ một nhóm tóc, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt lên dây cung của đàn cầm, lập tức một dòng nhạc trong suốt liền phát tán tung bay.

Lúc này, gió nhẹ lướt qua một trận làm cho mấy cánh hoa tử đằng lán tán rơi xuống, nữ tử váy trắng nhẹ nhàng nở nụ cười, tiện tay đón lấy một cánh hoa, ẩn ẩn tích tụ nội lực, cánh hoa trong tay nháy mắt liền biến thành một cái ám khí, hướng về phía xa mà bắn.

Một tiếng kẽo kẹt, một nhánh cây liền đứt đoạn, đồng thời, một nam tử trẻ tuổi nhẹ nhàng rơi xuống đất, một thân trường bào màu xanh đen được gió thổi lên cuồn cuộn, mái tóc dài không được buộc lên xõa sau người, khuôn mặt xinh đẹp chưa từng thoa qua son phấn, hàng mi thanh tú tựa như nữ tử, một đám mây hồng ửng đỏ trên má lại càng làm nổi bật lên khuôn mặt vô cùng yêu mị của hắn, nam tử ấy hơi ngửa đầu, lưng chống trên cây đại thụ, nói lời cợt nhả, “Đã lâu rồi không thấy cô dùng đến ám khí, không ngờ, vẫn còn tinh chuẩn đến như vậy nha!”

“Ta không dùng đến ám khí, không biết ngươi còn định ở trên cây đến bao giờ đây?” Bộ Phi Ngữ nhẹ nhếch hàng mi, vẫn nhẹ nhàng vuốt dây cung của đàn cầm.

“Ha ha!” Dạ Ly chợt cười to một tiếng, duỗi cái lưng mỏi mệt, đi đến chỗ đối diện của nữ tử váy trắng mà ngồi xuống, lại bưng lên một ly trà, rảnh rang nói. “Nếu như có thể nghe mãi tiếng đàn tuyệt vời này, cho dù mỗi ngày bắt ta phải ở đây ngồi trên tàng cây kia cũng không quá mức nhàm chán!”

Bộ Phi Ngữ buột miệng phì cười một tiếng, lời nói trêu ghẹo, “Vậy, ngươi chẳng phải đang muốn ta giúp ngươi đặt một cái biệt danh mới là ‘tổ chim cao quý’ chăng?”

“Phốc!” Dạ Ly liền đem ngụm trà vừa định nuốt xuống phun cả ra ngoài, hắn tưởng tượng ra bộ dáng hắn mà ngồi xổm trong tổ chim… haizz… Bộ Phi Ngữ ơi là Bộ Phi Ngữ, hắn liền nghiêm mặt nói, “Hôm nay ta đến là để nói cho ngươi biết, ta đã thay ngươi tiếp nhận một tờ hóa đơn đặt biệt rồi.”

“A?” Bộ Phi Ngữ hỏi, “Là người nào?”

“Không biết.” Dạ Ly rãnh rỗi nói.

Bộ Phi Ngữ lắc đầu cười khẽ, lại nói, “Hắn muốn làm gì?”

“Không biết.” Dạ Ly lại nhàn nhã nói.

“Đích xác là một hóa đơn đặc biệt.” Bộ Phi Ngữ hơi nhíu mày, thản nhiên nói, “Cái gì cũng không biết, mà ngươi cũng dám nhận? Xem ra, sứ giả U Minh của Ám cung phải đổi người rồi.”

“Cũng bởi vì ta nể tình mấy đồng bạc lẻ mà nhận nó đấy.” Dạ Ly không cho là đúng, cười cười, bĩu môi, vẻ mặt trưng ra bộ dáng bất đắc dĩ: “Ta ở tửu trang uống rượu, người nọ, rõ ràng có thể tìm ta, hơn nữa, người này rất là có tiền nha, vừa ra tay, đã là năm trăm lượng vạn kim, chỉ một yêu cầu duy nhất chính là, muốn một mình gặp ngươi, hơn nữa, hết lần này đến lần khác, bảo đảm rằng không làm sai quy củ của Ám Cung, như thể rất có thành ý, thật khiến người như ta không còn cách nào để cự tuyệt đó!”.

“Tốt thôi.” Bộ Phi Ngữ nhẹ đè lại dây cung, ngước mắt hỏi, “Khi nào thì được? Gặp mặt ở đâu?”

“Giờ Tý đêm nay, tại lâu Lâm Giang.” Dạ Ly bổ sung, “Nhưng cô chỉ có thể đến một mình.”

“Được.” Bộ Phi Ngữ nhớ tới một chuyện khác, gật đầu mỉm cười nói, “Huyết Ảnh bảo ngươi đi điều tra chuyện đó, đã tìm được manh mối chưa?”

“Thứ mà các ngươi muốn, có thể đang ở rừng Tây Trạch.” Dạ Ly đáp.

“Thật sao?” Trong mắt Bộ Phi Ngữ xẹt qua tia vui sướng, nàng khổ cực đã nửa năm, rốt cục cũng đã có kết quả.

“Cô có chắc là muốn đến đó?” Dạ Ly đặt ly trà trong tay xuống, nói năng có chút khoa trương hù dọa, “Chưa từng có người đến rừng Tây Trạch có thể còn sống mà đi ra khỏi đó, chỗ đó hàng năm hắc ám âm trầm, không chỉ có sài lang dã thú, mà còn có sương mù dày đặc, nói không chừng còn có một đám yêu quái đang hoàng hành nữa nha!”

Bộ Phi Ngữ dừng ngón tay lại, thần sắc nghiêm nghị, giọng điệu kiên định trả lời: “Vì sư phu, cho dù phải đi núi đao biển lửa, ta cũng phải đi!”

Da Ly thở dài, hắn rất hiểu rõ tính khí của Bộ Phi Ngữ, nói một không nói hai, hắn đành đề nghị thêm, “Không bằng phái thêm một vài nhân thủ đi theo cô, cũng khiến ‘người’(sư phụ) đó yên tâm.”

“Không được.” Bộ Phi Ngữ lắc đầu, giải thích, “Nếu như phái theo nhân thủ, nhất định sẽ làm kinh động sư phụ, mà chuyện này ta lại không muốn sư phụ biết.”

“Cũng đúng, nếu như bị cung chủ biết, bà chắc chắn sẽ không cho cô đi.” Dạ Ly suy nghĩ gật đầu, lại hỏi, “Vậycô dự định khi nào thì hành động?”

“Chờ ta xử lý xong tờ hóa đơn này, rồi hẵng đi.” Bộ Phi ngữ lại dặn dò, “Trong khoảng thời gian này, ngươi không cần phải thay ta đón đơn nữa, có chuyện gì cứ giao cho Thập Nhị Mộng là được.”

Trăng lên đỉnh đầu, bóng đêm dày đặc dần dần bao phủ, bên trên mặt nước sông thỉnh thoảng lại hiện ra ánh sáng, tiếng nước chảy róc rách, hàng liễu đung đưa theo gió, trong màn đêm yên tĩnh này lại sột soạt lên những âm thanh có phần kỳ lạ.

Bộ Phi Ngữ đứng trên lầu Lâm Giang, một thân nam trang áo đen đón gió, tay cầm bảo kiếm lưu quang, khăn đen che kín mặt nhưng không thể che đi khí chất thanh lệ thoát tục của nàng, tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, nàng liền xoay người lại.

Một nam tử áo đen che mặt từ trên bậc thang đi tới, đầu đội kim quan, một đôi mắt sắc bén, lộ ra tia sáng của một thương nhân, “Các hạ chính là Lạc Ảnh Ám cung?”

“Là ta.” Bộ Phi Ngữ thản nhiên nói.

“Đây là U Minh lệnh.” Nam tử áo đen từ trong lòng móc ra một khối lệnh bài màu đen, đưa đến trước mặt hắc y nhân.

“Ngươi cần ta thay ngươi làm cái gì?” Bộ Phi Ngữ tiếp nhận U Minh lệnh, liền hỏi.

“Tại hạ hy vong Các chủ Lạc Ảnh thay ta giết một người, hơn nữa chuyện này không thể để cho người thứ hai biết được.” Nam tử áo đen đáp.

“Hắn là ai?” Bộ Phi Ngữ hơi nhíu mày, nhắc nhở, “ Ngươi nên biết sát thủ của Ám cung đón đơn theo quy củ, bổn các chủ cũng không giết người vô tội.”

“Môn chủ Thiên tàn môn.” Nam tử áo đen đáp.

“A?” Bộ Phi Ngữ có chút ngạc nhiên, mười mấy năm trước thiên tàn môn đã mất tích trên giang hồ, tin đồn nói rằng đó là một tổ chức tà giáo, tội ác chồng chất, cơ hồ chuyện ác nào cũng đã từng làm qua, bây giờ lại xuất hiện sao?

Nam tử áo đen cũng không để ý đến nét mặt kinh ngạc của Bộ Phi Ngữ, tiếp tục nói, “Người này hiện tại đang bị nhốt ở trong mật thất của Bạch Vân Dược trang.”

“Được. Ba ngày sau, ở lâu Lâm Giang, Bổn các chủ sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục.” Bộ Phi Ngữ xoay người, mũi chân nhẹ nhún, phi thân nhảy xuống, rất nhanh bóng dáng đã biết mất ở trong màn đêm tối mịt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.