Thầy Giáo Ác Ma

Chương 1



Mở đầu

Đến giờ học sinh tan học, giáo viên tan tầm, Lý Tinh Ngải đeo túi, cầm sách giáo khoa và sách tham khảo rời khỏi văn phòng, mang theo tâm tình vui vẻ đi đến bãi đỗ xe dành riêng cho giáo viên. Lúc đi ngang qua phòng nghe nhìn thì đột nhiên có một cánh tay cường tráng vòng qua eo cô, mạnh mẽ kéo cô vào trong phòng nghe nhìn tối tăm u ám.

Lý Tinh Ngải vẫn chưa biết rõ tình huống, chỉ theo trực giác muốn kêu cứu, thế nhưng chủ nhân của cánh tay dường như đã phát hiện được ý đồ của cô, lập tức dùng bàn tay to dày bịt miệng cô lại, khiến cô chỉ có thể phát ra những âm thanh mơ hồ không rõ.

“Không được kêu, nếu không thì người mất mặt sẽ là em đấy!” Hơi thở ấm áp phả lên khuôn mặt cô, giọng nói trầm thấp cũng không hề có chút uy hiếp, ngược lại còn thể hiện rõ sự vui vẻ.

Lý Tinh Ngải trợn to mắt, gật đầu lia lịa, đầu óc hỗn loạn lại nghĩ đến những tên tội phạm thường hay xuất hiện trong tiểu thuyết, những cô gái vô tội bị lũ khốn nạn điên khùng bắt cóc, sau đó bị kéo tới một nơi vắng vẻ rồi cưỡng hiếp, cuối cùng chết thảm ở ven đường…

Không…

Mai Phượng, Linh Lan, Chỉ Tĩnh, cứu mạng…

“Lại đang suy nghĩ lung tung gì vậy?” Kẻ xấu bắt cóc nhìn thấy sắc mặt sợ hãi lúc trắng lúc xanh của cô thì càng thêm vui vẻ, lại buông tay đang che ở trên miệng cô xuống rồi vỗ nhẹ lên gò má mũm mĩm của cô.

Cho đến khi Lý Tinh Ngải nương theo ánh sáng xuyên qua khe hở của tấm rèm, nhìn rõ được người trước mắt là ai, thần kinh còn chưa ổn định, đang tính mắng vài câu, thế nhưng sau khi nghe những lời anh ta nói thì tay chân của cô lập tức mềm nhũn, sách vở đang ôm trước ngực cứ thế mà rơi lộp bộp xuống đất.

“Cô giáo Lý, tôi đã cho em một tháng để chuẩn bị tâm lý rồi, bây giờ, cô bé lọ lem dám bỏ trốn sau khi ân ái cùng hoàng tử, đã đến lúc cần phải đeo giày thủy tinh để tỉnh ngộ rồi chứ nhỉ?” Người đàn ông cố ý dán sát môi của mình vào vành tai mẫn cảm của cô, nhẹ nhàng thổi hơi.

Giọng nói của anh vốn đã trầm thấp, lúc này lại có chút lười biếng, phảng phất mang theo hương vị nồng đậm của rượu nho, lại càng giống như đôi tình nhân vừa trải qua cuộc hoan ái triền miên, chàng trai dịu dàng khẽ nói với người con gái mà mình yêu mến.

Nếu là người con gái khác, sau khi nghe thấy giọng nói này thì trái tim nhất định sẽ tan chảy hơn phân nửa, thế nhưng, khi nó lọt vào trong tai Lý Tinh Ngải thì lại giống như âm thanh uy hiếp của tên Đại Ma Vương, trùm cuối trong game RPG*, khiến da đầu cô tê rần.

Lúc này cô mới biết được, thì ra, người đàn ông này căn bản là vẫn không hề quên cô…

--- ----

(*) RPG: Role-Playing Game (game nhập vai).

Đây là một quán bar nhỏ nằm sâu trong một con ngõ nào đó của huyện Đào Viên, cái tên của nó vô cùng đơn giản và rõ ràng, lấy tên tiếng anh của chủ quán để đặt – ‘quán bar John’.

Vì ‘quán bar John’ nằm ở vị trí khuất, vả lại cũng chẳng có tiếng tăm gì, vậy nên chỉ có khách quen hoặc một số khách vãng lai trong lúc vô tình nhìn thấy bảng hiệu, tò mò nên mới bước vào mà thôi, vậy nên bây giờ là 23h46 phút, đáng ra phải là lúc quán bar náo nhiệt nhất, thế nhưng mở to mắt nhìn trong quán cũng chỉ có ba người ── một người là chủ quán kiêm bartender, một người đàn ông là khách quen của chủ quán và một người con gái hoàn toàn xa lạ.

“John!” Trong tiếng nhạc chán ngắt vô vị, Thiệu Hoa Khiêm từ từ mở miệng.

“Hả?” John đáp lại một chữ, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ chăm chú nhìn vào chất lỏng màu hổ phách bên trong ly rượu chân cao.

“Không phải là … cậu bỏ thuốc vào ly của cô ấy đấy chứ?”

Ừm, bỏ nhiều tequila làm cho màu sắc của ly rượu này trở nên quá đậm, thất bại!

“Cái gì?” John bỗng ngẩng mạnh đầu.

“Mình nói, cậu bỏ thuốc vào ly của cô ấy à?” Không tệ, có tiến bộ, tốc độ phản ứng nhanh hơn 5 giây so với lần trước.

John đặt mạnh cái ly xuống, khuôn mặt trắng nõn dí tới gần người nào đó, lỗ mũi phun ra hơi thở ác liệt: “Thiệu Hoa Khiêm, cậu muốn chết à! Mình là loại người như vậy sao?”

“Mình biết là không phải, nhưng mà … cậu giải thích tình huống hiện tại thế nào đây?” Anh vươn hai tay ra, khi nhìn thấy thân thể của cô gái kia sắp trượt xuống đất, Thiệu Hoa Khiêm cực kỳ ‘thông cảm’ mà ôm lấy cô, quang minh chính đại hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc không mời mà tới.

“Cậu cứ hưởng thụ diễm phúc đó chẳng phải là được rồi sao? Đừng có làm phiền mình.” John lườm anh một cái rồi lại cúi đầu, tiếp tục đắm chìm trong thế giới pha chế đầy tốt đẹp, mặc kệ đôi nam nữ đang ngồi trong quán bar.

Thiệu Hoa Khiêm buồn cười, khẽ nhún vai, hớp một ngụm ‘Tình California’, nghĩ thầm, một người chẳng hề lễ phép với khách hàng như cái tên John này mà có thể duy trì quán bar tới ngày hôm nay, thật là một chuyện thần kỳ, ừm … chẳng qua là cũng không thể nói như vậy, tuy John không có tư thế đẹp mắt khi pha chế, nhưng những loại rượu mà anh ta pha ra lại khiến cho những người sành về rượu lựa chọn đến quán bar nhỏ này, cam tâm tình nguyện bị ông chủ xấu tính lạnh nhạt.

Lúc này, cô gái đang bám trước người Thiệu Hoa Khiêm lại không ngừng ăn đậu hũ của anh, ngón trỏ cứ chọc chọc vào ngực anh, lại còn phát ra tiếng cười khúc khích, hấp dẫn sự chú ý của anh.

“Rốt cuộc là em đã uống bao nhiêu ly vậy?” Tận mắt nhìn cô bước vào quán bar cho đến giờ, Thiệu Hoa Khiêm biết rõ mà còn cố hỏi.

Cô gái này vào đây lúc 11 giờ hơn, trên khuôn mặt tròn tròn lại tràn ngập cô đơn, vẻ mặt ủ rũ, nhận lấy menu mà John đưa đến, sau khi nhíu mày do dự nửa ngày, cuối cùng lại gọi một ly ‘Lost Woman’ có nồng độ cồn cao tới 70 độ.

Thiệu Hoa Khiêm đã từng thử ‘Lost Woman’, tác dụng mạnh đến nỗi anh không muốn thử lần thứ hai, mà tửu lượng của cô gái này cũng không cao lắm, chắc là vì tâm tình không tốt nên mới gọi một ly rượu nặng như vậy, đến khi uống xong thì mặt mũi đỏ bừng, xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía anh, giống như gấu koala đùa giỡn trêu chọc anh, cuối cùng, anh vô cùng khẳng định một điều, cô thuộc về anh.

Chẳng qua, ly rượu mà John đưa cho cô rõ ràng không phải là ‘Lost Woman’!

“John, mình chắc chắn ly rượu mà cậu đưa cho cô ấy là ‘Wonderful Life’ đúng không?” Anh nhớ lại ly rượu mà John đưa cho cô, trông nó đủ loại màu sắc.

Ngay lúc Thiệu Hoa Khiêm cho rằng sẽ không nghe được câu trả lời của John, định bỏ cuộc cho việc tìm kiếm đáp án thì John rốt cuộc cũng mở miệng.

“Trên mặt cô ấy rõ ràng viết năm chữ ‘tôi không biết uống rượu’ to như vậy mà còn đòi uống ‘Lost Woman’ gì! Mình còn đặc biệt giảm độ cồn trong ‘Wonderful Life’ từ 10 xuống 5 rồi, vậy mà không ngờ cô ấy còn say như thế.” May mà cô ta không say rượu làm loạn, càng không để mùi vị nôn mửa ghê tởm tràn ngập trong quán của anh, nếu không, anh tuyệt đối sẽ đá văng cô ta ra khỏi cửa, để cho đám lâu la gần đây dạy dỗ cô! Muốn anh thông cảm cho người say rượu? Ha, nằm mơ!

Thiệu Hoa Khiêm đang mở miệng định nói gì đó thì một bàn tay nóng hừng hực lại dán lên ngực anh, vừa sờ mó, vừa vân vê.

Trời ạ, nút áo sơ mi của anh bị cởi ra từ khi nào vậy? Thật sự là không xong rồi.

Tuy nghĩ như vậy, thế nhưng Thiệu Hoa Khiêm lại không ngăn cản hành động của cô, ngược lại còn thay đổi tư thế, cố định cô ở giữa hai chân, để cho cô ăn đậu hũ của mình càng thêm thuận tiện, còn anh thì thản nhiên nhấm nháp ly ‘Tình California’ đã vơi đi không ít.

“Thật săn chắc … hì hì … ợ…” Cô gái này thậm chí còn áp mặt đến gần, không ngừng cọ tới cọ lui, thỉnh thoảng còn nấc lên một cái. “Ấm quá … tôi thích…”

Hơi thở của cô mang theo mùi rượu phả lên lồng ngực trần trụi của Thiệu Hoa Khiêm, đôi môi lại như có như không phớt qua đầu ti trước ngực, khiến cho anh khẽ ngâm lên, dục vọng vừa theo một ngụm rượu cuối cùng chảy vào trong bụng lại bị cô nhen nhóm, càng thêm sôi sục.

Rốt cuộc thì Thiệu Hoa Khiêm cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, bị phụ nữ khiêu khích, đương nhiên sẽ có phản ứng, huống chi cô gái này lại vô cùng hợp với khẩu vị của anh ── khuôn mặt tròn tròn, thân hình đẫy đà, dù cơ thể bị mùi rượu bao phủ, thế nhưng vẫn tồn tại một hương thơm tự nhiên ── nếu không thì anh cũng sẽ không để cho cô dán sát lên người mình sỗ sàng như vậy rồi.

Xung quanh anh chỉ toàn phụ nữ độc thân, mà ai cũng bắt chước ngôi sao nổi tiếng trên TV, cố gắng giảm béo để có vóc dáng thon gầy, căn bản là chẳng có người phụ nữ nào khiến anh vừa ý.

Anh thật sự không hiểu ánh mắt thẩm mỹ của xã hội bây giờ, phụ nữ gầy như que củi thì có gì đẹp? Ôm một que củi vào trong ngực thì có gì thoải mái? Chẳng bù cho cô, dáng người cũng không phải là quá béo, nhưng trên eo vẫn có chút thịt mềm mềm, vừa ôm vừa sờ thật thoải mái.

Thiệu Hoa Khiêm ngẫm nghĩ, trong lòng lại buông một tiếng thở dài, khẽ cảm thán: Cuối cùng đã để cho mình gặp được rồi.

Đang mải suy nghĩ thì đột nhiên cô lại áp sát vào mặt anh, rõ ràng là đã say rượu, thế nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc đến lạ thường, cô cất giọng hỏi: “Xin hỏi, anh là Văn Thiên Tường sao?”

Thiệu Hoa Khiêm sững sờ, vô thức trả lời: “Không, tôi không phải.”

Cô lại nghiêng đầu, vẻ mặt giống như đang cực kỳ hoang mang.

“Tô Thức? Vương An Thạch? Tân Khí Tật? Quan Hán Khanh… Dương Quá! Quách Tĩnh! Lệnh Hồ Xung! Kiều Phong…” Cô đọc liên tục tên của một vài vị văn nhân trong lịch sử, giọng nói càng lúc càng lớn, sau đó lại nhảy sang đọc tên của một đống nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết võ hiệp.

Sau một hồi giật mình thảng thốt, Thiệu Hoa Khiêm lập tức cất tiếng cười to.

Thật thú vị, rốt cuộc là trong đầu cô chứa những thứ gì? Tô Thức? Vương An Thạch? Dương Quá? Quách Tĩnh? Bình thường sau khi say rượu, phụ nữ sẽ gọi tên của những nhân vật này sao? Cho dù có gọi thì cũng phải gọi tên ca sĩ hay diễn viên nổi tiếng chứ ... À? Ví dụ như Châu Kiệt Luân, La Chí Tường chẳng hạn.

Đang mải suy nghĩ, khóe mắt lại trông thấy John từ từ mím môi, anh vội vàng vỗ vỗ đầu cô gái trong ngực, ngón trỏ đặt lên môi cô: “Chúng ta làm ầm ỹ thì John sẽ mắng đấy, suỵt, yên lặng nào.”

Cô chớp chớp mắt, lại giống như một cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó còn bắt chước động tác của anh mà để ngón trỏ lên trên miệng, nhỏ giọng nói: “Suỵt, yên lặng.” Sau đó lại ngoan ngoãn áp má vào trước ngực anh.

Trời ạ, cô ấy thật đáng yêu!

Thiệu Hoa Khiêm không nhịn được mà cất tiếng cười to, lại bị cô gái trước ngực hung hăng vỗ cho một cái, ánh mắt đáng yêu không chịu nổi nhìn chằm chằm vào anh.

“Suỵt! Yên lặng!” Cô nhíu mày, thấy anh ngoan ngoãn ngậm miệng thì mới hài lòng vùi đầu vào ngực anh.

Thiệu Hoa Khiêm cố nén cười, kích động ôm chặt lấy cô, trong lòng lại như bị cỏ đuôi chó gãi nhẹ, nhột nhột ngưa ngứa. Khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại, vậy mà cô gái đang làm ổ trong ngực anh lại bắt đầu không an phận, trong miệng còn phát ra những tiếng rì rầm không rõ.

“Hả?” Thiệu Hoa Khiêm nhướng mày, không nghe rõ được là cô đang nói gì.

“Đúng vậy! Tôi muốn đàn ông!” Lần này là lớn tiếng công khai, khuôn mặt cô khẽ ngẩng lên, đôi mắt to tròn híp lại quan sát anh, một lúc lâu sau, vẻ mặt cô mơ màng khó hiểu, hỏi: “Anh là ai? Anh có phải là đàn ông không?”

Câu hỏi của cô cất lên ngay lúc âm nhạc đến đoạn trầm xuống, giọng nói của cô rõ ràng truyền vào trong tai của hai người đàn ông.

Quán rượu lập tức bị bao trùm bởi bầu không khí tĩnh lặng mà quỷ dị, sau đó...

“Phì ... Ha ha ha...” John phụt cười.

Cô gái nhíu lại hàng chân mày đẹp, khẽ quay đầu, ánh mắt say khướt trừng lên nhìn cái người đang cười ầm ỹ, sau đó tầm mắt lại quay về vòm ngực rộng lớn, hai tay vừa vỗ vừa đập.

“Anh có phải là đàn ông không?”

“Ha ha ha ha ha ha...” John đập tay xuống quầy bar, cười ngặt nghẽo.

Tạm thời chưa bàn đến khuôn mặt của Thiệu Hoa Khiêm có thể nói là đẹp hay không, chỉ nói đơn giản đến thân hình của anh, tuyệt đối là đàn ông trong đàn ông. Thỉnh thoảng John cũng hay đi bơi cùng Thiệu Hoa Khiêm nên hiểu rất rõ, mặc dù vóc dáng của Thiệu Hoa Khiêm cao to, nhưng sau khi cởi quần áo thì vô cùng nở nang săn chắc, lại càng không có vết sẹo nào, mỗi một đường cong trên thân thể đều vô cùng cương nghị và mạnh mẽ, làn da bánh mật khỏe khoắn tràn ngập hơi thở của ánh mặt trời. Không ngờ, người như vậy mà lại có ngày bị nghi ngờ có phải là đàn ông hay không, ha ha ha ha...

“Cười đủ chưa, John, cậu không muốn rượu sake nữa à?” Thiệu Hoa Khiêm cười mỉm nhưng John lại nghe ra được sự uy hiếp bén nhọn trong lời nói của anh.

“Muốn chứ! Đương nhiên là muốn rồi!” Mau mau ngừng cười, tránh cho Thiệu Hoa Khiêm quê quá hóa giận, lại nói mẹ Thiệu không ủ rượu sake giúp anh nữa.

Đừng đùa, mấy cái thứ rượu sake quái dị bán ở ngoài chẳng có chút tinh khiết nào, rượu sake mẹ Thiệu ủ tuyệt đối là hàng đỉnh đấy! Anh tình nguyện nhịn cười đến nội thương chứ không tình nguyện mất đi rượu sake của mẹ Thiệu đâu.

“Khụ, khi nào thì có?”

Thiệu Hoa Khiêm tặng cho John một ánh mắt ‘coi như cậu biết điều’.

“Cuối tuần.” Thiệu Hoa Khiêm cúi đầu, xoa bóp cằm của cô gái: “Em ăn đậu hũ của tôi lâu như vậy, chẳng lẽ còn không cảm nhận được tôi có phải là đàn ông hay không sao?”

“Ừ...” Cô gái nghe vậy thì nghiêng đầu tự hỏi, sau đó lại giống như đang đánh giá thịt gà thịt cá ngoài chợ, đầu tiên là xoa xoa bóp bóp cơ bụng của anh, sau đó chọc chọc vào ngực anh, cuối cùng mới ném xuống một kết luận: “Rất tốt!”

Lại còn rất tốt! Khóe môi của Thiệu Hoa Khiêm khẽ run rẩy.

John lại muốn phì cười, nhưng nghĩ tới rượu sake tuyệt đỉnh, đành phải nén cơn buồn cười xuống lồng ngực, khiến anh phát ra những tiếng ho như mắc nghẹn, khuôn mặt đỏ bừng, giống như Quan Công đang hiện thân.

“Được! Quyết định là anh đi! Đến đây, chúng ta cùng nhau yêu đương vụng trộm!” Cô gái hào sảng nói, sau đó lập tức mở rộng thêm áo sơmi của Thiệu Hoa Khiêm, chuẩn bị một màn sơn dương đánh hổ.

Nghe được mấy từ mấu chốt, lông mày của Thiệu Hoa Khiêm nhướng lên, nhanh chóng cầm tay cô, ngăn lại ‘thế tiến công’, thuận tiện liếc mắt nhìn ngón áp út của cô, trống không, nhưng mà ... Người đã kết hôn cũng không nhất định là sẽ phải đeo nhẫn.

“Em có bạn trai chưa? Đã kết hôn chưa?”

Cô gái nghe thấy câu hỏi của anh thì sửng sốt vài giây, sau đó lập tức hóa thành mèo hoang nhỏ, rướn cổ lên rồi há miệng, ê a vài tiếng, giãy giụa thân thể như muốn cắn anh.

“Bạn trai gì chứ! Cái loại đàn ông bắt cá hai tay đó không phải là bạn trai của tôi! Tôi đã sớm chia tay với anh ta rồi! Chia tay! Chia tay!” Cô giống như con mèo bị giẫm đuôi, tức giận rít lên.

Thì ra là chia tay với bạn trai, chả trách lại gọi ‘Lost Woman’.

“Được rồi được rồi, đừng tức giận, đừng tức giận...” Thiệu Hoa Khiêm giống như đang đối đãi với động vật nhỏ bị tổn thương, ôm con mèo nhỏ đang tức giận vào trong ngực, xoa nhẹ lên lưng cô, cảm giác cô dần dần an tĩnh, sau đó lại dường như đang tìm kiếm chỗ dựa mà vòng tay ôm lấy hông anh, phát ra âm thanh nghẹn ngào mơ hồ, khiến lòng anh đột nhiên dâng lên một cảm giác đau lòng và thương tiếc.

Anh không nhịn được mà cúi đầu, khẽ hôn lên mái tóc cô, lại ôm cô chặt hơn một chút.

Anh vậy mà lại sinh lòng thương tiếc với một cô gái xa lạ? Điều này khiến anh có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại thì lập tức hiểu được, đây hẳn là xuất phát từ chủ nghĩa đàn ông.

Là đàn ông, nếu như bị dựa dẫm sẽ làm cho anh ta sinh ra cảm giác bản thân mình rất mạnh, rất lợi hại, cảm giác thỏa mãn vô cùng vĩ đại, anh cũng không thể nào phủ nhận, ở phương diện này, mình cũng mẫn cảm và mãnh liệt như bao người đàn ông khác.

Anh thích cảm giác được người khác dựa dẫm, cho dù là một người phụ nữ xa lạ như cô cũng vậy, huống chi cô lại rất hợp khẩu vị với anh, dáng vẻ say rượu đáng yêu như thế, khiến đối phương sinh ra lòng thương tiếc càng thêm nồng đậm.

“Em thật sự muốn nếm thử sao?” Anh ghé sát vào tai cô, thấp giọng hỏi.

“Gì cơ?” Cô giống như mèo nhỏ đang làm nũng với chủ nhân, cọ cọ gò má vào ngực anh, chỉ thiếu không phát ra tiếng kêu meo meo thoải mái nữa thôi.

“Yêu đương vụng trộm?” Tuy không thích cái từ này, thế nhưng Thiệu Hoa Khiêm lại lặp lại y theo lời cô.

Đúng vậy! Yêu đương vụng trộm! Cô muốn yêu đương vụng trộm! Qua sự nhắc nhở của anh, cô gái lại nhớ tới kế hoạch vĩ đại của mình, hai tay mò mẫm xuống thắt lưng của anh, bắt đầu vụng về lôi lôi kéo kéo.

“Đợt một chút, chúng ta đổi địa điểm đã.” Thiệu Hoa Khiêm ngăn cô lại, để hai tay cô vòng quanh hông mình, sau đó móc bóp, trả tiền cho ly rượu của mình và cả ly ‘Wonderful Life’ của cô, còn mua thêm một chai rượu nho do John tự ủ, sau đó cầm túi xách của cô khoác lên vai phải rồi bế ngang cô lên, để chai rượu nho vào trong ngực cô.

“Ôm chắc vào, đừng để rơi vỡ.” Anh nói.

“Thiệu Hoa Khiêm!” John chạy ra cửa hô to: “Khi nào cô gái nhỏ này tỉnh hẳn thì nhắn lại giúp mình, lần sau lại đến đây uống rượu, mình mời!”

Anh phải đặc biệt cảm ơn cô vì đã làm cho anh cười sảng khoái đến vậy.

“Mình có được mời một ly không?”

“Khi nào có rượu sake rồi nói sau.” John khoát tay, nhìn người đàn ông đang bế cô gái, cô gái đang ôm chai rượu nho, dần dần biến mất khỏi quán bar, anh lại quay về với thế giới điều chế mà mình yêu thích, đối với chuyện nam nữ không quen biết mà ôm nhau rời đi, anh đã thấy nhiều nhưng cũng không thể trách.

Anh mở quán bar chứ không phải mở nhà trẻ, đàn ông và phụ nữ muốn làm gì sau khi uống say thì cứ tự nhiên, quán bar của anh không chịu trách nhiệm, cám ơn.

Ơ, nhưng khoan đã, người đàn ông kia là Thiệu Hoa Khiêm thanh tâm quả dục giống như hòa thượng cơ mà!

Động tác trong tay John đột nhiên khựng lại, hậu tri hậu giác nghĩ đến điều này.

Thiệu Hoa Khiên ôm cô gái say khướt đến một khách sạn boutique*.

(*) "Boutique hotel" là thuật ngữ được sử dụng nhiều ở Bắc Mỹ và Vương quốc Anh để chỉ những khách sạn nhỏ nhưng có phong cách thiết kế độc đáo với các phòng nghỉ cao cấp.

Anh không phải quân tử, cũng không phải tiểu nhân, trước khi bước vào khách sạn, anh đã ba lần xác nhận nguyện vọng của cô, thế nhưng cô cũng không hề thay đổi, nếu đã vậy, anh cũng không tốt bụng mà ‘phóng sinh’ cho con thỏ nhỏ ngu ngốc tự nhảy đến bên miệng, khiến bụng anh sôi sục reo vang này.

Đã hai năm rồi, bên cạnh anh không có một người bạn gái, khoảng thời gian này, nếu như có nhu cầu sinh lý thì anh cũng chỉ dựa vào ‘bàn tay vạn năng’ để giải quyết, đối với trò chơi dùng tình một đêm để giải quyết dục vọng, anh vẫn luôn giữ thái độ lạnh nhạt, để người khác chơi là được rồi, dù sao thì mỗi người đều có lựa chọn và thú vui của riêng mình, tuy anh không thích nếm thử, nhưng cũng không khoe khoang là mình thanh cao rồi tự cho mình cái quyền xem thường người khác.

Chỉ là hôm nay, thái độ lạnh nhạt này lại vì cô mà thay đổi.

Dục vọng của anh vì cô mà thức tỉnh, nếu như cô không yêu cầu tình một đêm, sau khi ra khỏi quán bar mỗi người mỗi ngả, anh sẽ về nhà rồi tự mình giải quyết, nhưng cô đã đưa ra yêu cầu, mà anh ... lại vừa ý với cô, vậy nên mới tình nguyện thay đổi thái độ lúc trước, phóng túng chính mình, để mình hưởng thụ tư vị ôn hương nhuyễn ngọc đã lâu không thấy.

Tiến vào căn phòng xinh đẹp, Thiệu Hoa Khiêm dành chút thời gian để tắm rửa cho hai người một phen, bàn tay to dày có chút thô ráp cầm một chiếc khăn ướt, cẩn thận lau khô những giọt nước trên người cô, sau đó dùng khăn tắm lớn quấn quanh người cô rồi ôm cô đến bên giường lớn mềm mại.

Cô giống như đứa trẻ, ngơ ngác quỳ gối ở trên giường, nhìn thấy chai rượu nho bị mình ném ở trên giường lúc nãy thì lập tức nhào qua, kéo chai rượu đến bên cạnh rồi ôm vào trong ngực, hai mắt mở to, ngốc nghếch nhìn Thiệu Hoa Khiêm, dáng vẻ thoạt nhìn vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

“Tới đây.” Thiệu Hoa Khiêm dựa nửa người vào đầu giường, trên người chỉ có một chiếc khăn lông vây quanh thắt lưng, nhưng đó cũng chỉ là một cái khăn mặt nho nhỏ, không thể nào che hết dục vọng phái nam đang chờ được phát động.

Cô vẫn chỉ ngồi đó nhìn anh, không hề nhúc nhích.

“Đến bên cạnh tôi.” Anh lười biếng vươn tay về phía cô.

Cô mở to đôi mắt mông lung. Sau khi được tắm rửa, cơn say như được xua tan đi đôi chút khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh hẳn. Cảm giác lúc nửa tỉnh nửa say, trong đầu đều vang lên giọng nói đầy chán ghét của tên bạn trai cũ.

“Tôi rất tốt đúng không?” Cô đột nhiên hỏi.

“Hả?” Thiệu Hoa Khiêm nhướng mày, chưa hiểu rõ vấn đề của cô.

“Thân thể của tôi rất tốt đúng không? Tôi không có mập đúng không?” Cô vừa nói, vừa giật khăn tắm xuống, lộ ra vóc dáng trắng nõn nuột nà, cứ trần truồng như thế để mặc cho anh bình luận.

Tầm mắt của Thiệu Hoa Khiêm chậm rãi lướt từ trên mặt cô xuống dưới bụng, cuối cùng lại ngừng lại trước ngực cô.

Chai rượu vốn đang được cầm nghiêng lại lập tức bị cô ôm vào trước ngực, chai rượu nhỏ dài đỏ thẫm bị kẹp giữa hai bầu ngực căng tròn, khiến anh nghĩ đến hình ảnh nào đó mà toàn thân căng cứng, dục vọng phái nam bên dưới lớp khăn lông càng thêm trướng đau.

“Em không mập.” Cổ họng anh khô khốc, khó khăn nói ra ba chữ này.

“Thật không? Vậy sao anh ta lại nói tôi mập?”

‘Anh ta’ trong miệng cô chắc là bạn trai cũ?

“Vì anh ta quá tầm thường, không biết thưởng thức. Vóc dáng của em khiến tôi nhớ tới nữ thần trong tranh vẽ phương tây, nếu có thể vẽ...”

“Sau đó sẽ đem bức họa của tôi treo ở trong cung điện Louvre đúng không? Như thế sẽ khiến anh ta tỉnh ngộ, đến lúc đó anh ta mới biết, thì ra vóc dáng của tôi đúng là cực phẩm trong cực phẩm, sau đó tôi có thể thỏa thích cười nhạo anh ta thật tầm thường đúng không? Ừ, cách này rất tốt! Anh thật thông minh! Mau vẽ đi! Mau vẽ đi!” Vẻ mặt của cô như vừa mới đột nhiên hiểu ra, sau đó lập tức nói ra ý nghĩ của mình, đầu gối cũng khẽ dùng sức chống lên, tư thế đang ngồi xổm chuyển thành quỳ gối, lộ ra chỏm lông đen mượt giữa hai chân, cũng bởi vì thay đổi tư thế mà bầu ngực trắng nõn nhẹ nhàng lay động, ma sát vào chai rượu.

Thiệu Hoa Khiêm buồn bực phát ra tiếng thở dài trầm khàn, nhắm chặt hai mắt lại.

Mua rượu nho rốt cuộc là đúng hay sai? Chỉ nhìn một chai rượu cũng đã tra tấn anh như vậy...

“Anh có đang nghe hay không đấy?” Cô không vui, duỗi cánh tay dài chọc vào ngực anh.

“Bây giờ tôi không có công cụ để vẽ tranh.”

“Vậy anh chụp ảnh rồi đem về nhà vẽ đi!” Cô ra lệnh, sau đó chạy đến đầu giường, cầm điện thoại di động mà lúc nãy anh đặt ở trên đầu giường rồi nhét vào trong tay anh, sau đó tạo ra một tư thế mà mình tự cho là xinh đẹp: “Mau chụp đi!”

Thiệu Hoa Khiêm nhấn nút mở bàn phím: “Em thật sự muốn tôi chụp sao?”

“Nói nhảm!” Cô vô cùng không hài lòng với giọng điệu nghi vấn của anh, vậy nên trong giọng nói cũng có chút thiếu kiên nhẫn.

Vài giây sau, Thiệu Hoa Khiêm giơ điện thoại về phía cô, khi cô nghe được hai tiếng ‘tách tách’ thì lập tức áp vào bên người anh, ngắm thật kỹ hình của mình.

Cánh tay cảm giác được bầu ngực mềm mại đang ép xuống khiến Thiệu Hoa Khiêm thật sự không chịu nổi nữa, anh tiện tay đặt điện thoại xuống, sau đó kéo cô vào trong lòng mình, để cô dựa lưng vào ngực mình, ngồi cố định giữa hai chân, tiếp đó lại vòng tay ra phía trước, rút chai rượu nho, sau khi mở nắp thì ngửa đầu uống một ngụm, rồi lại kéo cằm cô, cúi đầu mớm rượu vào trong miệng cô.

Cô khẽ phát ra một tiếng ‘ưm’ mơ hồ, bị động tiếp nhận rượu trong miệng anh, để cho chất lỏng thơm ngát từ trong miệng anh chảy vào miệng mình, trôi tuột xuống cổ họng.

Khi toàn bộ chất lỏng đã được cô nuốt xuống, anh cũng nhân dịp này mà đưa lưỡi tiến vào, nhấm nháp sự ngọt ngào bên trong khoang miệng cô, khiêu khích chiếc lưỡi non mềm thơm ngát của cô.

Thật ngọt. Là tư vị của cô vốn đã ngọt ngào như thế, hay do vị ngọt của rượu nho? Thiệu Hoa Khiêm say lòng nghĩ, sau nửa ngày quyến luyến bờ môi của cô, anh lại ngửa đầu uống một ngụm rượu đỏ thẫm, rồi lại đút cho cô.

Một ngụm lại một ngụm.

Rượu nho có chứa chút cồn, không quá nồng cũng không quá gắt, nhưng vẫn khiến một người chưa bao giờ đụng đến rượu cồn như cô, lại vì nó mà đỏ bừng đôi gò má.

Mỗi một lần đút từng ngụm rượu vào trong miệng cô, bờ môi của Thiệu Hoa Khiêm lại lưu luyến đến quên cả lối về, anh cẩn thận cùng cô chia sẻ chút hương thơm còn sót lại.

Một vài giọt rượu cô chưa kịp nuốt khẽ tràn ra bên khóe miệng, anh hé môi mút lấy, nước bọt ẩm ướt sáng loáng lại để lại dấu vết mập mờ.

“Em tên gì?” Anh đặt chai rượu nho về trên đầu giường, hai tay vuốt ve bầu ngực căng tròn của cô, giống như người làm bánh mì đang nhào nắn khối bột, hai chân lại len vào trong, tách đôi chân của cô ra hai bên, nơi tư mật ngọt ngào lập tức bị không khí lạnh như băng âu yếm.

“Nói cho tôi biết, em tên gì?” Anh khẽ liếm vành tai cô, thấp giọng khàn khàn hỏi.

“Lý Tinh... Ngải...” Cô ngửa đầu, tựa vào vai anh, vì những hành động của anh khiến cho cô bắt đầu thở dốc, bả vai tròn trịa lại nhẹ nhàng nổi lên một tầng hồng nhạt.

“Viết thế nào?”

“Sao trên trời ... Cây ngải cứu...”

“Tinh Ngải.” Anh ngậm lấy vành tai non mềm trước mắt, trằn trọc liếm mút: “Tôi là Thiệu Hoa Khiêm, phác thực vô hoa, khiêm khiêm quân tử*.”

(*) Phác thực vô hoa: chân thật, chất phác, không vẽ vời văn vẻ.

Khiêm khiêm quân tử: người khiêm tốn.

“Ừ...” Có lẽ vì cồn trong rượu mà cô lại càng trở nên mẫn cảm, mỗi một cái vuốt ve liếm mút của anh cũng làm cô thoải mái và tê dại đến run rẩy toàn thân.

Thiệu Hoa Khiêm vòng tay xoay người cô lại, môi mỏng từ trên cổ trượt xuống bầu ngực căng tròn, không ngừng liếm mút, nhìn nụ hoa đứng thẳng trên bầu ngực trắng nõn căng tròn, ngón cái và ngón giữa nhẹ nhàng vân vê, ngón trỏ thì lại miết nhẹ lên đỉnh.

“Mềm quá, tôi sợ ngón tay thô ráp của mình sẽ làm chúng nó bị thương... Hay có khi nào, cảm giác thô ráp như vậy sẽ làm em thấy hưng phấn hơn?” Trong miệng anh không ngừng nỉ non những lời lẽ đầy tình sắc, ngón tay lại hơi siết nhẹ nụ hoa.

“A!” Nụ hoa bị kích thích, Lý Tinh Ngải khẽ rên lên, cô giơ tay muốn ngăn lại bàn tay to ở trước ngực mình, nhưng như vậy lại càng cổ vũ dục vọng chinh phục của đàn ông.

“Không thích tôi dùng sức sao? Thích dịu dàng một chút à?” Ngón trỏ của anh vòng một vòng xung quanh quả anh đào nhỏ như đang muốn trấn an cô, sau đó bàn tay lại ôm trọn bầu ngực trắng nõn, nụ hoa săn cứng lại vừa vặn lọt qua kẽ tay, ló đầu ra ngoài, hệt như một cô gái nhỏ đang rụt rè xấu hổ.

Được bàn tay to của anh làm nền, bầu ngực trắng như tuyết trông càng thêm mềm mại non nớt, ngon miệng đến mê người, theo từng động tác xoa bóp lúc nặng lúc nhẹ của anh, bầu ngực mềm mại lại hằn lên những vết ửng hồng làm trái tim anh rung động, nụ hoa càng thêm tươi đẹp ướt át, khiến người ta thèm thuồng.

Thiệu Hoa Khiêm nhìn mãi không chán, hô hấp theo thời gian càng lúc càng trở nên dồn dập, cho đến khi sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, anh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, lập tức xoay người đè cô xuống, hé đôi môi nóng bỏng ngậm trọn nụ hoa bên phải của cô, lại giống như trẻ sơ sinh, mút lấy mút để.

“Ưm...” Cô khẽ híp mắt, cảm nhận thứ gì đó mềm mềm đang không ngừng liếm mút nụ hoa săn cứng đến phát đau, xung quanh quầng vú đều bị vây trong khoang miệng ẩm ướt nóng rực, tư vị như thế khiến cơ thể cô sinh ra một loại cảm giác vừa hưng phấn vừa sung sướng.

Cồn trong cơ thể đã xua tan đi tất cả mọi rụt rè, cô vươn hai tay, chủ động ôm lấy cái đầu đang vùi trước ngực mình, mười ngón tay đan vào mái tóc dày của anh, vò tới vò lui, rồi lại khẽ cong người, để nụ hoa càng tiến sâu vào trong miệng anh, làm cho thân thể càng thêm thoải mái vui sướng.

Thiệu Hoa Khiêm nhả ra nụ hoa non mềm trong miệng, nhìn thấy nụ hoa mới bị anh mút vừa hồng vừa sáng, trên đỉnh còn kéo ra một sợi chỉ bạc mập mờ tà mị dẫn tới miệng mình, cảm giác thỏa mãn đến lạ kỳ khiến anh khẽ cất lên tiếng cười trầm thấp, sau đó lại chuyển sang nụ hoa còn lại, dùng cách tương tự làm cho cô rên rỉ.

Tư vị đang nhấm nháp trong miệng thật sự rất tốt, vừa mềm vừa đàn hồi, còn mang theo mùi sữa nhàn nhạt, trên đỉnh còn có một quả anh đào nho nhỏ săn cứng, mút thế nào cũng không tan, trên đời này tuyệt đối không có món ăn nào có hương vị phong phú như vậy... Thiệu Hoa Khiêm mơ mơ hồ hồ nghĩ, dường như anh càng ăn càng đói, thay đổi góc độ liếm mút, còn phát ra âm thanh chóp chép đầy ướt át.

Anh nhả nụ hoa non mềm trong miệng ra, đầu lưỡi lại thay phiên liếm sạch những gì còn dính lại trên nụ hoa, đôi mắt vẫn luôn quan sát phản ứng của cô, sau khi phát hiện cô có phản ứng đặc biệt với nụ hoa bên phải, anh lại xấu xa chỉ nhằm vào một bên đó, không ngừng liếm mút, thỉnh thoảng lại dùng tay vân vê xoa nắn.

“A... đừng...” Lý Tinh Ngải bị anh trêu chọc đến mức phải cất tiếng nức nở nghẹn ngào, thắt lưng vặn vẹo, chỉ muốn thoát khỏi những cái liếm mút khiến cô khổ sở khó chịu, hai tay vịn trên bả vai anh, vô lực chống đỡ.

“Tinh Ngải thật mẫn cảm.” Anh khàn khàn nói, bàn tay như mang theo lửa nóng vuốt ve đường cong đẫy đà trên người cô, cuối cùng lại tách hai chân của cô ra, thăm dò vào nơi tối tăm mềm mại nhất, sau vài lần trêu chọc, ngón giữa đã tìm được ngọn nguồn ướt át, mạnh mẽ tiến vào rồi lại nhẹ nhàng khuấy động.

“A...” Mái tóc dài xõa tung ở trên giường, có vài lọn ướt mồ hôi dính ở trên mặt cô, dáng vẻ vừa khổ sở vừa thoải mái, thoạt nhìn lại vô cùng xinh đẹp và gợi cảm.

“Tinh Ngải thật xấu, tiểu huyệt hút chặt ngón tay của tôi như vậy... Thêm một ngón nữa nhé, chịu không? Hm?”

Anh vừa hỏi thì cũng đồng thời đưa thêm ngón trỏ tiến vào, ngón cái lại tìm được hoa hạch nép trong cánh hoa, vừa xoa vừa miết, lúc mạnh lúc nhẹ, anh hóa thân thành nhà thám hiểm tài giỏi nhất, không ngừng thay đổi mức độ nặng nhẹ, góc độ hoặc vị trí, cũng không ngừng tìm kiếm những nơi có thể khiến cô điên cuồng hơn, gợi cảm hơn.

Dần dần, tiếng rên rỉ khe khẽ của Lý Tinh Ngải lại trở nên vang dội, từng tiếng nức nở mềm mại ban đầu lại thành những tiếng khóc lóc khó nhịn, bụng dưới đã bắt đầu co rút, bầu vú non mềm theo từng cơn run rẩy của thân thể cũng bắt đầu lay động, hai tay cô vịn chặt lên vai anh, đôi chân cũng vì khoái cảm mà theo phản xạ muốn khép chặt lại, thế nhưng Thiệu Hoa Khiêm lại dùng thân thể của mình để mở chân cô ra, trong lòng vô cùng mong chờ khoảnh khắc cô đạt đến cao trào.

Ngón tay đang vùi trong cơ thể cô lại càng đâm vào mạnh hơn, cho đến khi cả người cô cứng lại, trong miệng phát ra tiếng nức nở dữ dội, ngón tay lấp ở trong cơ thể khiến cô khó chịu mà gập chân lại, đợi đến khi anh rút tay ra thì cũng kéo theo một dòng chất lỏng nóng rực, làm nơi giữa hai chân cô vừa trơn vừa ướt đến khó chịu, ngay cả drap giường cũng bị thấm ướt một mảng lớn.

Thân thể mềm mại không ngừng hít thở dồn dập, đôi mắt mông lung nhìn lên trần nhà, hai chân vẫn giữ nguyên tư thế mở rộng đầy dâm đãng, dưới ánh đèn, tiểu huyệt ướt nhẹp đang không ngừng co rút, thế nhưng, tình dục vẫn chưa kịp lắng xuống thì lỗ nhỏ đang chảy nước mật lại lập tức bị một vật to hơn cả ngón tay, vừa dài vừa cứng xông vào.

Cô khó chịu vung vẩy hai chân, khe huyệt non mềm co rút, kháng cự vật lạ đang chen lấn vào trong cơ thể.

“A ... Đừng nhúc nhích ... thả lỏng cho tôi vào ...” Trên đầu Thiệu Hoa Khiêm toát đầy mồ hôi, anh giơ tay mở hai chân cô rộng thêm, rồi lại đè đầu gối đang muốn gập lại, đẩy mông tiến về phía trước thêm một chút.

“Không cần ... thật khó chịu...”

Tiểu huyệt vừa trải qua cao trào vẫn đang không ngừng co rút, bây giờ lại thêm vật lạ nóng rực đột nhiên xâm nhập, khiến nó co rút càng thêm kịch liệt, đẩy vật to dài ở trong cơ thể ra từng chút, từng chút một.

“Tinh Ngải ngoan, cố chịu một chút, em phải quen với kích cỡ của tôi... A ...” Từng giọt, từng giọt mồ hôi của Thiệu Hoa Khiêm nhỏ xuống bụng cô, thắt lưng ưỡn thẳng, cố ý tiến vào tiểu huyệt ngọt ngào của cô.

Cho đến khi bên dưới của hai người áp sát vào nhau, ái dịch ấm áp của cô thấm ướt hai viên cầu của anh, anh khẽ run lên, nơi thắt lưng truyền đến khoái cảm tê dại, khiến anh không khỏi rên lên một tiếng đầy sảng khoái.

“A...” Thật chặt, thật thoải mái! Chưa từng có người phụ nữ nào khiến anh tiến vào mà cảm thấy thoải mái như lúc này, vách tường thịt cách một lớp mũ đang không ngừng cắn nuốt lấy anh, cũng không còn kháng cự như lúc anh tiến vào nữa, ngược lại còn liên tục co rút như muốn hút anh vào nơi sâu nhất.

Thì ra, không chỉ có vóc dáng của cô khiến anh yêu thích, mà ngay cả bên trong cơ thể cô cũng hoàn toàn phù hợp với anh.

Thiệu Hoa Khiêm mải mê suy nghĩ, thắt lưng vẫn liên tục đong đưa, dục vọng phái nam nóng rực bắt đầu đứng thẳng, từ nông cho tới sâu, từ chậm rãi rong ruổi rồi chuyển sang nhanh dần, không ngừng tiến vào nơi sâu nhất, khiến cô gái nằm bên dưới không chịu nổi, mười ngón tay nắm chặt drap giường.

“Tuyệt quá ... A ... Tinh Ngải tuyệt quá ... Hút lấy tôi thật chặt, thật thoải mái...” Đôi mắt của Thiệu Hoa Khiêm đỏ lên, nhìn bầu vú mềm mại đang không ngừng lay động, bên dưới va chạm càng thêm mãnh liệt.

Âm thanh ra vào ướt át, tiếng nức nở của cô gái hòa cùng tiếng gầm điên cuồng của người đàn ông vang dội bên trong căn phòng xa hoa lộng lẫy, từng tiếng lại từng tiếng, triền miên không dứt, mãi đến khi Thiệu Hoa Khiêm khẽ run lên một cái, lỗ nhỏ trên đầu phái nam co rụt lại, bắn ra chất lỏng màu trắng đục, cơ thể ướt đẫm mồ hôi ngã xuống cơ thể ửng hồng mềm mại, tuyên bố kết thúc vũ điệu cuồng dã nóng bỏng của hai người.

“Tiểu thuyết ngôn, ngôn, ngôn tình không có viết như vậy...” Oa, mau lấy ngón tay không đứng đắn kia ra! Cũng không cần phải dựa sát vào mặt cô như vậy! Nốt ruồi màu nâu nhạt nơi đuôi mắt của anh cũng phóng đại trước mắt cô, mồ hôi trên tóc cũng nhỏ lên mặt cô rồi, thật lạnh, thật mát, thật khủng khiếp!

“Tiểu thuyết ngôn tình? Ý em là sao?” Phản ứng của cô thật thú vị, bởi vì anh tới gần mà trừng mắt thật to, cô tưởng làm vậy thì càng có khí thế hơn sao? Đã như vậy, anh lại híp mắt lại, mắt to đọ sức cùng mắt nhỏ, để xem ai thắng, haha.

“Trong tiểu thuyết ngôn tình, sau khi nam nữ chính trải qua một đêm xuân, lúc nữ chính lén lút chuồn êm thì nam chính cũng sẽ không phát hiện.” Bởi vì anh cứ tiến tới gần, mà lưng cô lại áp sát tường, không còn đường nào để trốn, bốn con mắt thoáng chốc lại như đang giao chiến giữa không trung, hai tay cô chống lên lồng ngực trần trụi của anh, rồi lại như bị lửa thiêu, vội vàng dời đi.

“Ồ? Vậy, lúc ấy nam chính đang làm gì?” Người nào đó chưa bao giờ đọc tiểu thuyết ngôn tình nên vô cùng tò mò, hỏi.

“Đang ngủ hoặc tắm rửa.” Không hề giống anh, lại bắt được lúc cô đang lén chuồn đi, lại còn vây cô ở sát tường, không thể động đậy. Cô dùng thân mình chứng minh tác giả tiểu thuyết ngôn tình chỉ toàn viết bậy viết bạ, lừa gạt độc giả lương thiện. Khốn kiếp!

“Vậy sao...” Anh gật gật đầu như đã hiểu. “Nhưng mà chuyện này không thể nào lặp lại, hơn nữa tôi cũng không muốn làm nam chính ngu ngốc, để cho nữ chính chạy thoát như trong tiểu thuyết ngôn tình... À, chẳng qua là, nói thì nói thế, nhưng nếu vừa rồi tôi ra khỏi phòng tắm muộn thêm vài giây thì chắc cũng thật sự biến thành nam chính ngu ngốc rồi...”

Anh hé ra nụ cười ‘may mắn may mắn’ khiến Lý Tinh Ngải gào thét trong lòng: ‘Tôi muốn làm nữ chính bỏ trốn thành công’, rồi lại cảm thấy hối hận vì sao vừa rồi lương tâm của mình đột nhiên bộc phát, nghĩ tới tiền thuê phòng khách sạn nên chần chừ, lãng phí thời gian bỏ trốn.

Nói tới thì hành động của cô cũng sai rồi, trong tiểu thuyết, làm gì có nữ chính nào sau khi phát sinh ra loại chuyện này mà còn muốn trả tiền thuê phòng? Sao cô lại đần như vậy chứ!

Anh vươn tay nâng mặt cô lên, dùng ngón cái gạt đi giọt nước, lại lưu luyến trên mặt cô quên cả lối về, cảm giác mềm mịn khiến anh thật sự yêu thích, không muốn buông tay, thầm nghĩ, đầu óc của cô thật là vừa thú vị vừa hài hước, lại còn tiểu thuyết ngôn tình cơ đấy, đúng là con gái, nhưng mà ... Làm sao bây giờ? Anh đột nhiên không muốn từ nay về sau phải hoàn toàn mất liên lạc với cô, muốn cùng cô trao đổi số điện thoại.

Thật ra, ý nghĩ này chỉ vừa mới nảy sinh lúc anh bước vào trong phòng tắm mà thôi, lúc đầu chỉ là một chút, nhưng tới bây giờ, sau khi đối mặt với dáng vẻ tỉnh táo của cô, nghe cô ngốc nghếch mà lôi mấy tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình ra tranh cãi, ý nghĩ này lại càng trở nên mãnh liệt.

Thiệu Hoa Khiêm cúi thấp đầu, tóc mái hơi dài khẽ rũ xuống, chạm vào trán của Lý Tinh Ngải, trong bầu không khí trầm lắng, hơi thở nam tính đầy mạnh mẽ, từng chút từng chút, ăn mòn lý trí của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.