Thầy Giáo Ác Ma

Chương 2



Lý Tinh Ngải cảm thấy dường như mình lại bắt đầu say, gò má bị xoa đến nóng bừng, nổi lên một tầng ửng hồng như anh đào, mặc dù trong lòng gào thét, muốn xua đi cái ánh mắt như đang hút hồn người khác kia, thế nhưng không hiểu sao, ánh mắt của cô lại giống như bị anh hút đến không có cách nào dứt ra được, thậm chí còn toát ra một loại khát vọng, muốn hòa vào vòng ôm nóng bỏng của anh.

Khát vọng này thật đáng sợ! Vì sao thân thể của cô lại nảy sinh phản ứng kích động như thế đối với anh? Lúc trước, khi còn ở bên Lục Phong Quang, cô cũng chưa bao giờ cảm thấy thế này!

“Không, không được…” Cô yếu ớt tự cảnh cáo bản thân.

“Cái gì không được?” Anh nhìn bờ môi cô, lại nhớ đến tư vị ngọt ngào, trong lòng bắt đầu ngứa ngáy khó nhịn.

“Tôi phải…” đi.

Đôi môi nóng rực ngậm chặt môi cô, nuốt một chữ cuối cùng vào trong bụng.

Lý Tinh Ngải hít sâu một hơi, lại không hề phòng bị mà để cho răng của anh khẽ cắn một cái, mãi đến khi cô hé miệng than nhẹ một tiếng, chiếc lưỡi cũng nhân cơ hội này trượt vào bên trong, mang theo sự bá đạo và điên cuồng cuốn lấy chiếc lưỡi non mềm của cô.

Lý Tinh Ngải giống như chiếc lá trên cành đang chống trọi với cơn bão táp, run rẩy đến đáng thương, hai tay buộc phải vịn lên vai anh, dùng hết sức lực mới giữ cho mình không bị té xuống đất.

Quá dữ dội, quá cường hãn, thật đáng sợ! Cô không có cách nào chống cự được loại đàn ông mãnh liệt như thế này… Không, không thể tiếp tục như vậy nữa, cô phải làm gì đó mới được.

Bàn tay đang đặt trên vai anh dần trượt xuống ngực, sau đó lại lần xuống chiếc khăn đang quấn quanh hông anh, bàn tay yếu ớt nắm chặt khăn lông mềm mại.

“Chúng ta hãy trao đổi… A ——” Đến khi nụ hôn nóng bỏng chấm dứt, Thiệu Hoa Khiêm định mở miệng yêu cầu trao đổi số điện thoại, nhưng còn chưa nói xong thì anh bỗng kêu lên một tiếng thảm thiết.

Thiệu Hoa Khiêm gập người, hai tay ôm lấy vị trí quan trọng, liên tục lui về phía sau vài bước, sắc mặt cũng bởi vì đau đớn mà trở nên trắng bệch.

Cô gái này lại tấn công vào chỗ hiểm của anh, hơn nữa lực cũng không nhẹ.

Tận dụng thời cơ! Chạy mau!

Lý Tinh Ngải nắm chặt cơ hội, ném chiếc khăn trong tay ra xa, cũng không có dũng khí liếc nhìn người bị hại, cô mở cửa, chạy một lèo không còn thấy bóng dáng.

Khoảng 10 giờ tối, Lý Tinh Ngải ngồi trước bàn máy tính, mở MSN để tán gẫu với mấy cô bạn —— Chiêm Chỉ Tĩnh, Triệu Linh Lan, Tôn Mai Phượng.

Quá trình bốn người các cô quen nhau là thế này.

Hồi còn đi học thì Triệu Linh Lan tương đối nhút nhát yếu đuối nên thường hay bị đám con trai bắt nạt, một hôm tan học, tiết mục ‘ỷ mạnh hiếp yếu’ vẫn tiếp tục được trình diễn như thường lệ thì đột nhiên lại bị Chiêm Chỉ Tĩnh và Tôn Mai Phượng khi ấy còn chưa quen biết bắt gặp được.

Hai người bọn họ không hẹn mà đồng loạt xông lên, Chiêm Chỉ Tĩnh lo đánh nhau, Tôn Mai Phượng vốn là bạn tốt học cùng lớp với Lý Tinh Ngải thì đứng bên cạnh khiêu khích hai tên nam sinh xấu, sau đó nhân lúc cục diện hỗn loạn thì đạp lên mông mấy tên đó vài cái rồi kéo Triệu Linh Lan trốn sang bên cạnh. Tuy cuối cùng cả đám bị gọi vào phòng giám thị viết kiểm điểm, nhưng việc ‘anh thư* cứu mỹ nhân’ và mối quan hệ ‘cùng chung hoạn nạn’ này đã gắn kết các cô lại với nhau, trở thành bạn tốt, tình bạn đó vẫn kéo dài tới tận ngày hôm nay.

(*) giống như anh hùng nhưng để chỉ nữ.

Tôi là Chỉ Tĩnh, Tiểu An An nhà chúng tôi rất thông minh và đáng yêu: Tinh Ngải, hôm nay cậu không đến nhà tớ tham gia tụ hội, không nghe Tiểu An An nhà tớ gọi mẹ, thật đáng tiếc.

Tôn Mai Phượng: Chiêm Chỉ Tĩnh, cậu kìm chế một chút, tình mẫu tử không cần phải mạnh như vậy, Tiểu An An chỉ bập bẹ hai tiếng, cũng chẳng phải là gọi mẹ gì đâu.

Tôi là Chỉ Tĩnh, Tiểu An An nhà chúng tôi rất thông minh và đáng yêu: Tiểu An An rõ ràng là gọi mẹ! Linh Lan, cậu mau nói thử xem.

Linh Lan là của Lô Sĩ Kiệt, không ai được tơ tưởng đến cô ấy: Tớ đã tra thông tin, em bé từ sáu tháng đến một tuổi là đang trong giai đoạn bi bô tập nói … Mặc dù Tiểu An An nói rất mơ hồ, nhưng không chừng thật sự là gọi mẹ đó!

Tôi là Chỉ Tĩnh, Tiểu An An nhà chúng tôi rất thông minh và đáng yêu: Thấy chưa thấy chưa!

Tôn Mai Phượng: Linh Lan, cậu đang cổ vũ tình mẫu tử của Chiêm Chỉ Tĩnh đấy à?

Cây ngải cứu yếu ớt: Tớ cũng rất nhớ Tiểu An An, nhưng lại không thể ra ngoài… Aiz.

Linh Lan là của Lô Sĩ Kiệt, không ai được tơ tưởng đến cô ấy: Tinh Ngải, cậu có khỏe không? Hình như cậu đang bệnh nặng à?

Cây ngải cứu yếu ớt: Oh … Có chút…

Tôn Mai Phượng: Tinh Ngải, ngày mai tớ qua thăm cậu nhé?

Cây ngải cứu yếu ớt: Không cần đâu, lỡ bị lây bệnh thì sao?

Tôn Mai Phượng: Chiêm Chỉ Tĩnh không đi chung là được rồi, mấy người còn lại thì không phải lo.

Tôi là Chỉ Tĩnh, Tiểu An An nhà chúng tôi rất thông minh và đáng yêu: Kháng nghị! Vì sao tớ không thể đi cùng?

Tôn Mai Phượng: Được thôi, nếu cậu không sợ đem bệnh về lây cho Tiểu An An, sau đó khóc lóc với chúng tớ, nói là Tiểu An An bị bệnh thì cứ đi thôi.

Tôi là Chỉ Tĩnh, Tiểu An An nhà chúng tôi rất thông minh và đáng yêu: Cái này … hay thôi quên đi.

Linh Lan là của Lô Sĩ Kiệt, không ai được tơ tưởng đến cô ấy: Tinh Ngải, cậu muốn ăn gì không? Ngày mai tớ nấu rồi đem tới cho cậu.

Cây ngải cứu yếu ớt: Ai da, các cậu đều ở Đài Bắc, không cần phải mất công tới Đào Viên đâu!

Tôn Mai Phượng: Ngày mai tớ về Nam Đầu, tiện đường qua thăm cậu.

Cây ngải cứu yếu ớt: Không không không, tớ bị cảm rất nặng, chẳng may cậu bị lây bệnh thì tớ sẽ đau lòng, tớ nghỉ ngơi mấy hôm là được rồi, các cậu đừng lo lắng.

Tôn Mai Phượng: Tinh Ngải, cậu đang có việc gì giấu tụi tớ phải không?

Cây ngải cứu yếu ớt: Làm gì có! Mai Phượng, cậu suy nghĩ nhiều rồi!

Tôn Mai Phượng: Oh? Thật không?

Lý Tinh Ngải ngồi trước bàn máy tính, chốc chốc lại đổ mô hôi lạnh.

Tôn Mai Phượng thật sự quá nhạy bén rồi! Mới nói có mấy câu mà đã phát hiện ra cô có chuyện giấu giếm.

Lý Tinh Ngải có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Tôn Mai Phượng lúc này —— khoanh hai tay trước ngực, nhướng cao hàng chân mày, mắt phượng híp lại nhìn vào tên của cô trên màn hình.

Tuy cô rất muốn tham gia họp nhóm với ‘đồng bọn’ của mình, nhưng tuyệt đối không thể để các cô ấy trông thấy dáng vẻ của cô bây giờ được, nếu không thì cô nhất định sẽ bị ép vào góc tường tiến hành tra khảo, đợi đến khi Tôn Mai Phượng biết được chân tướng thì 200% đầu của cô sẽ bị cô ấy đâm thủng vài lỗ vì cái hành động ‘uống rượu hỏng việc’ này.

Lý Tinh Ngải thở một hơi dài thườn thượt, ngón trỏ lại đẩy cổ áo ra một chút, sau khi cúi đầu nhìn thì lại nặng nề thở dài một hơi, khóc không ra nước mắt.

Sự kiện ‘uống rượu hỏng việc’ đã trôi qua ba ngày, những vết đỏ loang lổ mà người đàn ông kia để lại, tuy đã mờ đi một chút, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Nhớ lại ngày đó, cô chịu đựng thân thể đau nhức, chạy ra khỏi khách sạn, lại may mắn phát hiện nơi này chỉ cách chỗ ở của mình có ba con ngõ nhỏ, vừa về nhà, cô vội vàng chạy vào phòng tắm, muốn gột rửa hết những thứ khó chịu trên người, thế nhưng khi nhìn vào gương thì lại bị chính dáng vẻ chật vật của mình dọa cho hoảng sợ.

Chỉ thấy rất nhiều dấu hôn giống như những đóa hoa thường xuân nở rộ ở trên thân thể, những điểm hồng nho nhỏ lan tràn từ cổ xuống dưới, ngay cả bắp chân cũng không thoát được, trong đó, nghiêm trọng nhất là hai bả vai, ngực và … mông.

Mông, mông, mông, mông nha! Vai và ngực thì cô còn có thể hiểu được, nhưng nghĩ đến cảnh tượng một người đàn ông lại úp mặt vào mông cô gặm gặm cắn cắn, nghĩ thế nào cũng cảm thấy xấu hổ muốn chết. Mông của cô không đẹp, không căng mẩy và đầy đặn như mấy ngôi sao nổi tiếng trên TV, ngược lại bởi vì ngồi nhiều mà thịt núc ních, một cái mông như vậy mà lại bị người đàn ông kia thèm thuồng như thế, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên, thật là không thể tưởng tượng nổi.

Chỉ là những điều này đã qua, cũng không còn quan trọng nữa, bây giờ quan trọng nhất là, những dấu hôn này làm cô vô cùng phiền não.

Những nơi khác còn có thể dùng quần áo để che, nhưng dấu hôn trên cổ thì không được, cô cũng không có can đảm quang minh chính đại mang theo những dấu vết này nghênh ngang đi ra đường, sau nửa ngày rầu rĩ, một người chưa bao giờ trang điểm như cô lại nghĩ đến kem che khuyết điểm, vì vậy, dưới tiết trời nắng nóng, cô ‘trang bị đầy đủ’ rồi ra ngoài mua kem che khuyết điểm, mấy ngày nay, trước khi ra khỏi nhà là cô đều ngoan ngoãn bỏ ra 10 phút để bôi kem che đi dấu vết.

Chẳng qua, mấy ngày này, số lần cô ra ngoài chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nghĩ đến quán bar và cái khách sạn boutique kia gần nhà như vậy, không biết người đàn ông kia có thường xuyên lân la đến gần khu vực này hay không, cô rất sợ gặp phải anh ta, vậy nên cô ngoan ngoãn ở trong nhà tu thân dưỡng tính, tự kiểm điểm bản thân vì hành vi xằng bậy của mình, hơn nữa mỗi ngày cô đều cầu nguyện ông trời ngàn vạn lần đừng để cô gặp lại người đàn ông đó, cho dù có xui xẻo mà gặp phải thì cũng làm cho anh ta quên cô đi!

Lý Tinh Ngải đắm chìm trong suy nghĩ, thậm chí còn bắt đầu cầu nguyện, cho đến khi trong loa vang lên vài tiếng ‘đinh đoong’ thì cô mới bừng tỉnh lại.

Linh Lan là của Lô Sĩ Kiệt, không ai được tơ tưởng đến cô ấy: Tinh Ngải? Tinh Ngải? Cậu đâu rồi?

Cây ngải cứu yếu ớt: A, thật xin lỗi, mình vừa đi uống nước … Ủa? Mai Phượng và Chỉ Tĩnh đâu? Sao lại logout hết rồi?

Linh Lan là của Lô Sĩ Kiệt, không ai được tơ tưởng đến cô ấy: Chỉ Tĩnh đi chăm Tiểu An An rồi, Mai Phượng đi tắm.

Cây ngải cứu yếu ớt: Oh.

Linh Lan là của Lô Sĩ Kiệt, không ai được tơ tưởng đến cô ấy: Tinh Ngải, thật xin lỗi, tớ cũng phải logout rồi, cậu bị bệnh thì nhớ nghỉ ngơi nhiều nhé, uống nhiều nước…

Hả?

Lý Tinh Ngải trừng mắt nhìn màn hình máy tính, Linh Lan đã rời mạng, ngay cả câu nói cũng chưa kịp đánh xong nữa.

Chậc, nhất định là bị người đàn ông nhà cô ấy bắt logout rồi. Từ lúc hai người bọn họ ở chung thì thời gian onl MSN buổi tối của Triệu Linh Lan cũng từ từ rút ngắn, còn chưa tới 10 rưỡi đã không còn thấy bóng dáng.

Ngoại trừ Triệu Linh Lan có bạn trai kiêm ông chủ Lô Sĩ Kiệt bá đạo, thì hôn nhân của Chiêm Chỉ Tĩnh cũng hạnh phúc mỹ mãn, còn Tôn Mai Phượng, tuy chưa thừa nhận, nhưng có vẻ như cũng sắp đơm hoa kết trái cùng Lý Quang Diệu rồi … Nhìn đám bạn ai cũng hạnh phúc khiến Lý Tinh Ngải vừa vui vẻ vừa có chút cảm giác buồn rầu.

Cô cũng là phụ nữ, cũng khao khát tình yêu và một cuộc hôn nhân hạnh phúc.

Lục Phong Quang là bạn trai cũ và cũng là mối tình đầu của cô, bề ngoài thanh tao nhã nhặn, cô tự nhận là mình đã hết lòng hết dạ với mối quan hệ này, cũng thành tâm hy vọng có thể cùng Lục Phong Quang nắm tay nhau đến già, cũng cho rằng Lục Phong Quang và mình có cùng chung suy nghĩ, lại không ngờ tất cả đều do cô tự mình đa tình, thực tế thì cái tên bạn trai mà cô cho là nho nhã lịch sự lại chính là một tên bắt cá hai tay, mà cô còn bị anh ta khinh bỉ chê bai…

Suy nghĩ một hồi, Lý Tinh Ngải cụp mắt xuống, lại nâng tay trái lên lau mặt, thế nhưng lúc bàn tay trái kia lọt vào trong tầm mắt thì động tác của cô đột nhiên khựng lại, tâm trạng u ám lập tức biến mất, trong đầu lại xuất hiện một loại kích động khiến cô nhảy dựng lên khỏi ghế, mặt đỏ tới mang tai, liều mạng vung vẩy tay trái.

A! Vì sao? Vì sao? Lúc đó rõ ràng là cô định dùng chân đá anh ta, vì sao cuối cùng lại biến thành dùng tay bóp! Tuy chỉ xảy ra trong chớp mắt, thế nhưng cảm giác lúc bàn tay cầm phải viên tròn tròn đó vẫn in sâu vào trong đầu cô, mỗi khi có thói quen muốn dùng tay để lau mặt thì cô lại nhớ tới người đàn ông kia, nhớ tới lúc bàn tay trái của mình đã từng bóp cái viên tròn tròn đó mạnh như thế nào, cảm giác ấm áp lấp đầy trong lòng bàn tay…

Không phải là Lý Tinh Ngải chưa từng chạm qua, nhưng nếu đem so ra thì Lục Phong Quang căn bản phải gọi anh ta bằng sư phụ, hoàn toàn khác biệt một trời một vực, khiến cô sợ hãi.

“Không…” Phát hiện đầu óc của mình đang ‘ôn lại’ xúc cảm ngày đó, Lý Tinh Ngải không nhịn được mà kêu lên một tiếng thảm thiết, tay phải ôm đầu, tay trái thì vẫn không ngừng vung vẩy giữa không trung, trong miệng không ngừng niệm câu thần chú ‘quên đi, quên đi’ để tự thôi miên chính mình.

Cô cũng không phát hiện, mấy ngày sau khi thất tình, mỗi lần cô bắt đầu chìm vào trạng thái đau đớn khổ sở thì cảm xúc này lại thay cô xua đi tâm tình bi thương, khiến cho cô phải ‘hăng hái’ vung tay, ít nhất là mười phút đồng hồ mới có thể bình tĩnh trở lại, mà sau khi mệt mỏi thì cũng chẳng còn tâm tư nào để rầu rĩ nữa rồi.

Đây có lẽ là … tác dụng phụ của việc ‘tay không bạo trứng’ nhỉ?

Ha ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.