Những ngày kế tiếp lớp No.1
như thay đổi thành lớp khác.
Đúng như theo yêu cầu của
Nam Cung Hạo Thiên, lớp học đầy đủ, không hề có bất kỳ một tiếng động nào, chỉ
có tiếng giảng bài vanh vách của thầy cô giáo.
Nếu nhìn thoáng qua thì có
ai có thể nhận ra đây là lớp học No.1 làm mọi người nghe phải thất kinh hồn
phách đây.
Tại văng phòng thầy hiệu trưởng.
Hoắc Kiến Phong cười như
không cười nhìn Nam Cung Hạo Thiên nói:
-
Cậu thật tài đấy, nhờ cậu mà giờ No.1 thay đổi
hẳn 1800 luôn. Thành tích
càng ngày càng tốt, cực kỳ tốt
-
Ý cậu là sao?
-
Cậu nhìn thử sẽ biết?
Hoắc Kiến Phong đặt trước mặt
Nam Cung Hạo Thiên một chòng giấy thật cao.
-
Cậu còn hỏi tôi nữa à. Lúc trước, cùng lắm
thì một tuần chỉ có một, hai giáo viên xin chuyển lớp. Nhưng bây giờ là tập thể
á, tất cả giáo viên No.1 đều đề nghị chuyển lớp, không muốn dạy nữa. Cậu nói
tôi phải tín sao đây?
Nam Cung Hạo Thiên nhìn
khuôn mặt như khổ qua của người bạn thân, không khỏi nở nụ cười vui sướng khi
người gặp họa.
Hoắc Kiến Phong lên tiếng,
giọng nói trầm thấp không chút độ ấm:
-
Bây giờ cậu còn cười được à?
-
Không lẽ tôi phải khóc sao? Thật không ngờ
chúng hành động nhanh như vậy.
-
Không
lẽ cậu đã biết trước rồi sao?
-
Học viên của cậu quả thật là không tệ.
Nam Cung Hạo Thiên không trả
lời câu hỏi của Hoắc Kiến Phong.
Hoắc Kiến Phong biết, dù hỏi
thêm nữa, cũng sẽ không có kết quả. Bởi lẽ chưa có ai có thể đoán được trong đầu
của Nam Cung Hạo Thiên chứa những gì.
Cả lớp No. 1 bị bao trùm
trong bầu không khí vô cùng căng thẳng và ngột ngạt.
Lớp im lặng, không hề có tiếng
động, cơ hồ nếu có con ruồi bay ngang cũng có thể nghe được tiếng vỗ cánh của
nó.
Những giáo viên khi bước vào
lớp No. 1, chỉ có một cảm giác duy nhất là ớn lạnh tận xương, không khí trong lớp
cực thấp. mặc dù khi nhìn xuống lớp, không có học sinh nào chú ý nhìn mình
nhưng họ vẫn luôn có cảm giác một luồn sát khí bắn về phía mình.
Khi giáo viên nào bước ra khỏi
lớp No. 1, ai cũng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.