Thầy Giáo Đến Rồi!

Chương 65: 65: Giáo Viên Tiếng Anh​





Lí Khoái Lai lại đảo mắt qua một lượt, nhìn đến Bành An Thâm đang ngồi ở hàng đầu tiên dãy giữa của lớp.
Cậu ta đang cúi đầu làm bài tập, tựa như mọi chuyện xảy ra ở xung quanh đều không liên quan gì đến cậu.
Bành An Thâm đúng là kiểu người hướng nội mà..

Lí Khoái Lai thầm nghĩ trong lòng.
Hồ Thái Hà thấy Lí Khoái Lai đi tới, liền đặt cây bút bi đỏ xuống đứng dậy nhỏ tiếng nói: "Thầy Lý, chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút đi."
Lí Khoái Lai gật đầu, theo sau Hồ Thái Hà đi ra ngoài.
Người có thân hình ở mức bình thường như cô mặc một chiếc quần jean bó sát người càng tôn thêm những đường cong đầy quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.
Hồ Thái Hà ra tới hành lang bên ngoài thì quay đầu lại, cười cười nhìn Lí Khoái Lai.
Thầy giáo mới tới này đúng là rất đẹp trai, cho dù cô đã kết hôn rồi, nhưng nhìn thấy anh vẫn cảm thấy rất mãn nhãn.
"Tôi muốn nói một chút về Mã Chí Phong của lớp thầy, lớp này chỉ mỗi cậu ta kỷ luật kém."
Hồ Thái Hà có chút nổi giận, thân trên ưỡn ra, vòng một cũng theo đó mà căng phồng lên, khiến ánh mắt của Lí Khoái Lai cũng thoáng rung động.
Dáng người trưởng thành này của Hồ Thái Hà, với thân hình của Tống Hiểu Phương cũng không thể bì lại, chỉ có đàn ông với nhau mới có thể hiểu được điều đó mà thôi.
"Tôi sẽ nhắc nhở cậu ta." Lí Khoái Lai khẽ gật đầu.
"Thực ra, học kỳ này dưới sự quản lý của thầy thì lớp đã cải thiện rất nhiều cả về mặt thành tích lẫn kỷ luật, tiết dạy của tôi cũng ngày càng tốt hơn rồi." Hồ Thái Hà cảm kích nói.
Cô cũng muốn quản lý tốt lớp 4 năm hai này, nhưng đám Mã Chí Phong lại không thèm để tâm đến cô.

Với sự hỗ trợ của Lí Khoái Lai, đám quỷ nghịch ngợm đó cũng không dám quậy phá trong lớp nữa, bài tập cũng nộp rất đầy đủ
Tuy là chép của người khác hay là làm không được tốt lắm nhưng so với việc không thu được bài tập như trước đây thì cũng coi như đã tiến bộ hơn rất nhiều rồi.
"Cô Hồ, chúng ta cùng nhau nỗ lực dạy dỗ tốt cái lớp này." Lí Khoái Lai cười nói.
"Ừm, chúng ta cùng nhau cố gắng."
Hồ Thái Hà gật đầu, "Với lại tôi phát hiện Trần Tuyết Linh đảm nhiệm đại diện tới mấy môn, cũng rất vất vả, tôi muốn tìm một học sinh khác để làm đại diện môn Tiếng Anh."
Trung học có học sáng và học tối, lần lượt học ba môn: Ngữ Văn, Toán và Tiếng anh.
Ngữ văn và Toán thì rất dễ tìm một người đại diện, nhưng để đại diện cho môn Tiếng anh thì nhất định phải học tốt môn này mới được.
Trong đầu Lí Khoái Lai chợt lóe lên: "Bành An Thâm có thể chứ?"
"Cậu ta?" Hồ Thái Hà ngây ra một chút, "Về thành tích thì không có vấn đề gì, nhưng cậu bé hơi hướng nội và khá nhút nhát."
"Chính bởi vì thằng nhóc đó nhút nhát nên tôi mới muốn rèn luyện nó một chút." Lí Khoái Lai cười nói.
"Nếu cậu ta chịu làm thì được thôi.

Thời gian Trần Tuyết Linh dành cho lớp đã rất nhiều rồi, tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến việc học của con bé.

Nếu như có thêm hai ba học sinh nữa giúp cô bé chia sẻ bớt một phần gánh nặng đó cũng là một chuyện tốt." Hồ Thái Hà gật đầu nói.
Lí Khoái Lai nói: "Vậy thì tôi sẽ sắp xếp cho Bành An Thâm và Trần Tuyết Linh cùng nhau phụ trách môn ngữ văn và tiếng anh."

Giáo viên Toán không quá chú trọng việc quản lớp, nên đại diện môn đó Lí Khoái Lai cũng phải tự tìm.
Lí Khoái Lai gọi Bành An Thâm ra, sau khi cậu ra tới bên ngoài, đứng trước mặt hai người bọn họ, không dám phát ra một tiếng động gì.
"An Thâm, vừa rồi cô tiếng anh và thầy đã bàn bạc với nhau một chút, muốn để em làm đại diện cho môn ngữ văn của lớp, có được không?" Lí Khoái Lai hỏi.
"Em, em không làm được đâu ạ." Bành An Thâm khiếp đảm lắc đầu lia lịa.
Vốn dĩ Hồ Thái Hà cũng không quá hy vọng Bành An Thâm sẽ chịu thử làm, nhưng thấy cậu nhút nhát như vậy, cô liền không nhịn được mà nói: "Bành An Thâm, em còn chưa làm thử bao giờ, sao biết là không làm được chứ?"
"Đúng vậy, thành tích của em rất tốt, chỉ là đôi lúc hơi rụt rè, nhút nhát.

Em cũng đã năm hai rồi, về sau còn phải ra ngoài xã hội, lúc đó mà vẫn còn nhút nhát là không được đâu đấy." Lí Khoái Lai cố ý nói.
Tiếng Anh của Bành An Thâm rất tốt, cho nên sau này học về máy tính cũng vô cùng thuận lợi.
Lí Khoái Lai muốn thay đổi tính nhút nhát của Bành An Thâm, muốn biến cậu thành một chàng trai có cá tính tỏa sáng như ánh mặt trời.
"Thầy Lý, em thật sự không phù hợp đâu." Bành An Thâm có phần nôn nóng.
Cậu cũng biết Lí Khoái Lai thật sự đối tốt với cậu, như việc thầy giúp cậu giải quyết chuyện Mã Chí Phong đòi tiền cậu.
Bây giờ trong trường không có ai dám bắt nạt cậu, đây đều là công lao của Lí Khoái Lai, điều này khiến cậu vô cùng cảm kích và biết ơn thầy.
"Hay là như vầy, em cứ thử trước đi, nếu như thực sự không được, thì đổi sang cho Trần Tuyết Linh có được không?" Lí Khoái Lai hỏi.
Bành An Thâm vẫn còn đang do dự không dám hé răng nửa lời.

Lí Khoái Lai liếc qua Hồ Thái Hà một cái sau đó nói: "An Thâm, em cứ coi như là giúp đỡ cô Hồ một chút thôi.

Một mình Tuyết Linh đã phải đảm nhiệm mấy môn rồi, bạn ấy cũng vô cùng vất vả, cũng tâm sự với thầy cô muốn tìm bạn khác hỗ trợ bạn ấy một chút."
"Vậy, vậy được thôi." Bành An Thâm nghiến răng nghiến lợi khẽ gật đầu.
Lí Khoái Lai thấy Bành An Thâm đồng ý, liền kêu cậu đi vào rồi gọi Trần Tuyết Linh ra.
Trần Tuyết Linh nghe nói đã tìm được một bạn khác giúp cô đương nhiên cũng vô cùng phấn khởi.
Bởi vì em thường xuyên phải làm việc đồng áng khi ở nhà nên không có nhiều thời gian để học lúc ở nhà, vì vậy mà đa phần bài tập em đều tranh thủ làm ở trên lớp.
Mà ở trường em lại phải quản lý việc học hành của lớp, nên lúc nào cũng bận tới tối mặt tối mũi.
Mã Chí Phong thấy Lí Khoái Lai đi rồi, thì lên bàn giáo viên nhỏ giọng nói với Hồ Thái Hà: "Cô Hồ, bụng em đau quá, em muốn đi vệ sinh."
"Em đi đi." Hồ Thái Hà không thèm ngẩng đầu lên một cái, tiếp tục sửa bài.
Dù sao tiết tự học thứ hai cũng đã qua hơn một nửa rồi, chỉ còn mười mấy hai chục phút nữa là tan học.
Mã Chí Phong xuống cầu thang, đi về phía nhà vệ sinh.
Nhưng sau khi cậu qua tòa nhà dạy học thì không rẽ trái hướng nhà vệ sinh mà tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Phía trước chính là khu vực để xe của học sinh.
Lí Khoái Lai đang đứng dưới gốc cây ở lầu một gọi điện thoại, cho nên không bị Mã Chí Phong nhìn thấy.
Anh vừa mới cúp điện thoại liền nhìn thấy Mã Chí Phong chạy đến khu vực để xe.
"Mã Chí Phong, em muốn làm gì hả? Chẳng lẽ là muốn chuồn về sớm?"
Lí Khoái Lai đút điện thoại vào túi đi qua chỗ của Mã Chí Phong, anh cũng không quát quá to, chính là muốn xem thử rốt cuộc Mã Chí Phong này muốn làm cái gì.
Ngay khi Lí Khoái Lai vừa đi qua, Ngô Đại Bàng từ phòng giáo vụ ở lầu hai đi tới.

Khi hắn nhìn thấy bộ dạng lén lút của Lí Khoái Lai ở dưới liền lấy làm lạ: Lí Khoái Lai đi qua bên kia làm gì vậy nhỉ?
Nghĩ thế, Ngô Đại Bàng cũng lén lén lút lút đi xuống.

Nếu như phát hiện Lí Khoái Lai làm điều gì đó sai trái, hắn liền không khách khí.
Đối với Lí Khoái Lai, Ngô Đại Bàng trong lòng đầy hận thù.
Đối phương chẳng những vừa ngầu vừa đẹp trai, lại được ở cạnh phòng của Tống Hiểu Phương khiến cho hắn ngưỡng mộ vô cùng.
Mã Chí Phong cũng không đứng lại chỗ để xe đạp mà tiếp tục đi về phía trước.
Cách đó không xa ở phía trước là hàng rào, bên ngoài hàng rào là đồng ruộng của thôn bên cạnh.
Chỉ thấy Mã Chí Phong ngựa quen đường cũ một cước xông lên, đạp lên ghế của một chiếc xe đạp, sau đó cả người nhảy lên theo.
Hai tay của Mã Chí Phong duỗi ra, bám chặt vào mặt trên của bức tường rồi dùng sức chống đỡ cho cơ thể ngồi lên thành tường.
Lí Khoái Lai cuối cùng cũng hiểu ra, Mã Chí Phong muốn trèo tường để trốn học.
Cậu ta như vầy cũng liều quá rồi, bên ngoài là đất vườn, lại tối đen như mực, nếu như bị mấy còn như rắn đồ cắn thì mất mạng như chơi.
"Mã Chí Phong, em mau xuống đây." Lí Khoái Lai tức giận hét lên.
Mã Chí Phong đang định nhảy xuống chợt sững lại, Lí Khoái Lai không phải là đi rồi sao? Sao tự nhiên lại có mặt ở đây rồi?
"Lí Khoái Lai, có phải anh muốn trộm xe đạp không hả?" Ngô Đại Bàng ở phía sau chạy tới hét lên.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.