Thầy Giáo Đến Rồi!

Chương 76: 76: Lời Khuyên Của Lý Khoái Lai​





"Bình thường tối nào lúc học xong tiết tự học về đến nhà thì bà cũng đã ngủ mất rồi." Chu Thành Thắng trả lời.
"Vậy buổi trưa thì sao, bất kể lúc nào em có thời gian thì hãy dìu bà ra ngoài đây ngồi một lát, sẽ rất tốt đối với người già như bà đấy."
Lí Khoái Lai đỡ bà Chu ngồi xuống, hai mắt bà nhìn khắp nơi.
Bà nhìn đến những nơi quen thuộc, lại nhìn qua những chỗ lạ lẫm, trong lòng có chút khó xử.
Vợ chồng Chu Bảo đã ăn xong cơm chiều, thấy Lí Khoái Lai dìu bà nội đi ra liền ngạc nhiên hỏi: "Mẹ, mẹ ra đây làm gì?"
"Bà nội ở trong phòng miết rất khó chịu, ra đây hóng gió một chút không được sao ạ?" Chu Thành Thắng phản bác lại.
Chu Bảo vừa nghe vậy liền nổi đóa: "Nhóc con như mày thì hiểu cái gì? Vào trong học bài đi."
"Thầy Lý cũng đã đến rồi, anh kêu nó đi học bài làm gì nữa?" Điền Thiểu Di bên cạnh nhỏ giọng nói.
"Ồ, đúng rồi, thầy Lý, thầy ngồi đi, vừa rồi thật là ngại quá."
Chu Bảo cầm một cái ghế qua mời Lí Khoái Lai ngồi xuống, Điền Thiểu Di thì vào phòng dọn bàn ăn.
Lí Khoái Lai ngồi xuống, hắng giọng nói: "Anh Chu Bảo, biểu hiện của Thành Thắng ở trường không tệ, thằng bé còn là lớp trưởng, đã vì lớp mà làm rất nhiều việc."
"Đó là việc nó nên làm thôi." Chu Bảo nghe được mấy lời khen này của Lí Khoái Lai, còn nói con trai ông làm lớp trưởng rất tốt, liền nở mày nở mặt.
"Chỉ tiếc là thành tích của nó lại không theo kịp." Chu Bảo lại thêm vào một câu.
Lí Khoái Lai cười nói: "Theo những gì quan sát được trong hai ba tuần nay của tôi, thì thành tích của em ấy cũng khá tốt rồi.


Đương nhiên, những thứ như thành tích này không phải cứ muốn lên là lên, cần cả một quá trình mới được."
"Thầy Lý, vẫn cần thầy phải quan tâm nó nhiều một chút, bắt nó tập trung học hành thật tốt." Chu Bảo đặt ống hít thuốc lào trong tay xuống.

"Nhà chúng tôi không phải lo cái ăn cái mặc, cũng không bắt thằng bé ở nhà phải làm việc gì cả, chính là muốn để nó có nhiều thời gian học hành một chút."
Điền Thiểu Di ở bên trong lại chêm vào một câu: "Thành Thắng ở nhà là anh cả, cho nên chúng tôi muốn nó học hành giỏi giang một chút để mấy đứa em theo sau cũng học hành chăm chỉ như vậy."
Lí Khoái Lai gật đầu, có tấm gương đi trước đúng là một động lực rất tốt cho những người theo sau.
Lí Khoái Lai ngồi hàn huyên với Chu Bảo một hồi, mới nói: "Thành Thắng, thầy với ba em nói chuyện phiếm một chút, em về phòng học bài đi."
"Thành Thắng, có nghe gì không hả? Thầy Lý bảo con về phòng học bài đi kìa."
Sắc mặt của Chu Bảo trầm xuống, biết rằng những lời nói tiếp theo sẽ đi vào trọng điểm, hơn nữa lại không muốn để Chu Thành Thắng nghe được.
Chu Thành Thắng về phòng, Lí Khoái Lai kéo Chu Bảo qua góc sân bên kia, cũng gọi Điền Thiểu Di đi ra nghe một chút.
"Thầy Lý, Thành Thắng ở trường xảy ra chuyện gì sao?" Điền Thiểu Di lo lắng hỏi.
Lí Khoái Lai liếc nhìn qua Điền Thiểu Di một cái, cảm thấy hình như cô mới là người đứng đầu cái nhà này.
Có thể, vấn đề của Chu gia là nằm ở đây.

"Haizz, cũng không có chuyện gì, chỉ là tôi thầy tâm tình của thằng bé mấy tuần nay không được tốt lắm." Lí Khoái Lai thở dài một hơi.
Chu Bảo thở phào nhẹ nhõm: "Nếu như không có chuyện gì thì cũng không cần phải căng thẳng vậy.

Tâm trạng thôi mà, cái này có thể điều chỉnh một chút là được, không cần phải làm căng như vậy."
"Bà nội?" Sắc mặt của Điền Thiểu Di khẽ biến, ngấm ngầm nhìn sang bà Chu ở phía bên kia.
Chu Bảo tức giận mắng: "Thằng nhóc này lo lắng cái quái gì chứ, bà của nó ở nhà được nuôi ăn, mỗi bữa đều có đồ ăn đầy đủ."
"Haizz, Chu Bảo ca, đại tỷ, vốn dĩ đây là chuyện nhà của hai người, tôi cũng không tiện nói nhiều, nhưng mà tôi thấy việc này ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc học cũng như cuộc sống của Thành Thắng nên mới nói với hai vị một tiếng." Lí Khoái Lai nhỏ giọng nói.
"Trưa nay, Thành Thắng ở trường học vừa khóc vừa nói, vô cùng đau lòng.

Nếu như chuyện này không thể giải quyết, sau này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến đến cậu bé."
Chu Bảo sững cả người: "Nó còn khóc nữa à?"
"Đúng vậy, nó nói hai người đối xử không tốt với bà, chân của bà bị bệnh cũng không thèm đưa bà đi khám." Lí Khoái Lai gật đầu, "Lúc đầu tôi cũng không tin, nhưng khi đến nhà để chứng kiến, có vẻ như thật sự là vậy rồi."
"Tôi, chúng tôi có chỗ nào đối xử tệ với bà đâu chứ?"
Điền Thiểu Di vội vàng nói, "Chỉ là sức khỏe của bà không được tốt, lại cứ muốn ra ngoài đi lại, chúng tôi cũng không có thời gian để quản, cho nên mới để bà ấy ngồi ở trong phòng."

Lí Khoái Lai lắc đầu: "Đây là việc nhà của mọi người, tôi không có quyền để nói gì cả.

Nhưng khi nãy tôi thấy tình cảnh trong phòng của bà Chu, thật sự rất tệ."
"Tôi hy vọng hai người có thể nói chuyện với Thành Thắng một chút, đừng để tâm lý của thằng bé bị ảnh hưởng không tốt.

Với lại nếu như sau này nó cũng học theo hai người, đợi hai người già rồi, nó cũng sẽ đối xử với hai người theo cách mà hai người đã dạy cho nó, hai người cảm thấy như vậy có được không?"
Lời này của Lí Khoái Lai khiến cho vợ chồng Chu Bảo trầm mặc một lúc.
Bọn họ cũng biết Chu Thành Thắng vô cùng thương bà nội, có cái gì ngon cũng đều đưa cho bà nội ăn.
Bởi vì bệnh tình của bà mà Chu Thành Thắng còn nhiều lần gây gổ với bọn họ.
Lí Khoái Lai cảm thấy lời này nói đến đây là được rồi, nếu còn nói nữa, sẽ chỉ khiến cho vợ chồng Chu Bảo chán ghét mà thôi.
"Anh Chu Bảo, tôi phải qua nhà Chu Thành Liệt nữa, anh có thể đưa tôi qua đó được không?" Lí Khoái Lai hỏi.
Đằng nào cũng đã đến thôn Lộ Tiền rồi, anh muốn đến nhà của tất cả học sinh ở trong thôn này luôn, kẻo bọn chúng lại ý kiến anh coi thường người khác.
"Được chứ, để tôi đưa thầy đi." Chu Bảo vội vàng dắt xe của mình ra, chở Lí Khoái Lai đến nhà Chu Thành Liệt.
Lí Khoái Lai thấy Chu Bảo muốn về, liền thì thầm với ông ta: "Anh Chu Bảo, những lời vừa nãy tôi nói có hơi khó nghe, nhưng tôi cũng là vì muốn tốt cho Thành Thắng thôi, anh đừng để trong lòng nha."
"Không, không đâu." Chu Bảo muốn cười một chút nhưng lại cảm thấy mặt mình như bị đông cứng lại.
Lúc Chu Bảo về đến nhà, thấy Điền Thiểu Di vẫn còn đang dọn dẹp ở trong phòng liền đi đến hỏi nhỏ: "Vừa nãy nghe thấy mấy lời của thầy Lý, em cảm thấy thế nào?"
"Chó vớ phải chuột, thích xen vào chuyện người khác."

Điền Thiểu Di hừ lạnh một tiếng, "Hắn còn trẻ, chuyện tình cảm nhân gian không hiểu gì nhiều.

Nhà nhà đều đọc sách kinh thánh, hắn ta có biết cái đâu?"
"Nhưng anh cảm thấy câu nói kia của hắn cũng có chút đạo lý, nếu như sau này chúng ta già rồi, Thành Thắng cũng đối xử với chúng ta như bây giờ, thì chúng ta làm sao mà sống nổi." Chu Bảo lo lắng nói.
Điền Thiểu Di cười lạnh: "Người già đến tuổi này đều sẽ như vậy, chúng ta sao có thể quản được nhiều thế chứ? Anh xem xem, chúng ta có tổng cộng ba đứa con, Thành Thắng lớn nhất, một năm phải nộp nhiều học phí như vậy, sau này cả ba đứa đều trưởng thành thì lấy đâu ra tiền để lo cho chúng nó, cái này anh tính qua chưa?"
"Cái, cái này.." Chu Bảo gãi đầu nói không nên lời.
"Còn nữa, ngày mốt là sinh nhật mẹ em rồi, bạn bè thân thích đều qua đây, em thân là con gái lớn dù sao cũng phải thể hiện một chút trước mặt mấy đứa em của mình chứ, chúng ta phải mua nhiều đồ một chút mang qua đó." Điền Thiểu Di đẩy bàn vào sát vách tường bên cạnh.
Chu Bảo hỏi: "Tuần trước không phải chúng ta đã qua nhà em một chuyến rồi sao, còn mua không ít đồ qua đó nữa mà?"
"Tuần trước là tuần trước, lần này là sinh nhật mẹ em, có thể giống nhau được sao.

Nếu như để người khác cười nhạo chàng rể thì em sẽ không nhịn được đâu." Điền Thiểu Di liếc mắt nhìn Chu Bảo một cái.
Điền Thiểu Di thấy Chu Bảo không lên tiếng nữa, liền nói tiếp: "Để em lo hết chuyện này cho, anh không cần bận tâm đâu."
"Anh có muốn lo cũng không lo hết được, em quản tiền đi." Chu Bảo thì thầm nói.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.