Thầy Giáo Hot Boy

Chương 97: Đau, rất đau



Bảo Khang ngồi dưới gốc cây lớn đối diện và cách nhà Minh Huy không xa lắm. Từ đây có thể quan sát được những ai ra vào nhà. Cậu đã ngồi ở đây như thế cả tuần nay, vào mỗi buổi sáng. Cậu cầm ổ bánh mì trên tay, từ từ gặm từng miếng nhỏ, tầm mắt không rời về phía cánh cổng sắt kia, thỉnh thoảng lại nhìn vào màn hình điện thoại. Cái gì mà phát minh hiện đại chứ! Điện thoại thông minh gì chứ! Ngu ngốc thì đúng hơn! Ngay cả muốn nghe giọng, muốn gặp mặt người mình thích cũng không thể được. Cậu tức giận ném điện thoại xuống đất, sau đó lại thở dài nhặt nó lên.

Minh Huy, Minh Huy, Minh Huy, anh có nghe thấy em đang gọi anh từ sâu thẩm trong tim không đây? Nếu nghe thấy thì hồi âm lại em đi chứ!

Thật muốn trèo tường vào, hoặc là phá vỡ cánh cửa sắt đáng ghét đó, hoặc là bấm chuông, như thế có lẽ sẽ gặp được anh ấy, nhưng cái gì mình cũng không làm được. Gì chứ, mình so với cái điện thoại này còn vô dụng hơn.

Lúc này Bảo Khang trông thấy có một chiếc xe bốn bánh dừng lại trước cổng nhà của Minh Huy. Ngay sau đó là một cô gái bước xuống. Người này… Đôi mắt Bảo Khang sáng rực lên như vừa thấy được vàng, cậu vội vàng chạy tới nhưng lại không may vấp phải rễ cây mà ngã sấp mặt xuống đất. Một bên má bị ma sát xuống đường nhựa, rướm máu. Cậu như không có chuyện gì, tự mình đứng lên, tiếp tục chạy về phía bên kia. 

“Chị Thảo Vân, chị ơi, chờ em một chút!” Cậu như gào thét thật lớn để Thảo Vân nghe thấy.

Thảo Vân định bấm chuông thì bị tiếng gọi làm cho chú ý. Cậu bất ngờ khi nhìn thấy Bảo Khang, lại trong hoàn cảnh này: “Em gọi chị à? Mà em bị sao đấy?”

Bảo Khang tươi cười: “Dạ, không sao đâu ạ. Chị ơi, giúp em với, chị vào trong đó nói với anh ấy là em đang ở bên ngoài chờ.”

Thảo Vân nhìn bộ dáng của Bảo Khang, trong lòng nghi ngờ: “Em với anh Huy xảy ra chuyện gì rồi à?”

Nụ cười đó nhanh chóng bị thu lại. Cậu như muốn khóc, giọng lạc đi: “Em không biết mình có làm gì sai không nữa, chị ơi.” Cậu tha thiết nhìn Thảo Vân: “Cả tuần nay anh ấy không liên lạc với em, cũng không gặp em.”

Thảo Vân sửng sốt: “Có chuyện này nữa à? Cả tuần nay chị bận công việc. Được rồi, để chị vào trong đó nói với anh ấy thử xem sao. Em ở bên ngoài chờ chị nhé.”

“Dạ, em thành thật cảm ơn chị, cảm ơn chị nhiều lắm.” Bảo Khang liên tục cúi đầu cảm tạ.

Đã hơn một tiếng trôi qua vẫn không thấy Minh Huy ra. Bảo Khang ở bên ngoài này sốt ruột đi tới đi lui. Cuối cùng cậu chịu không nổi đành ngồi xuống dựa lưng vào cổng.

Thêm một khoảng thời gian nữa, có tiếng mở cổng cùng tiếng bước chân của hai người. Bảo Khang rõ ràng có thể phân biệt được trong hai người đó có một người là Minh Huy. Cậu vui mừng đứng lên, liền có thể thấy được gương mặt anh tuấn động lòng người của Minh Huy. Anh ấy đã lấy lại được vẻ đẹp và thần thái lúc trước rồi, còn nói cười vui vẻ như vậy nữa. Thấy Minh Huy như vậy, mình đáng lẽ là phải vui mừng mới đúng chứ, nhưng mình, tại sao lại cảm thấy quặn thắt nơi ngực trái thế kia?

Ngay lúc cậu còn chưa biết nói gì thì Thảo Vân lên tiếng trước: “Bảo Khang, sao lại đứng thừ người ra vậy? Chị xin lỗi, chị có nói mà anh ấy không chịu ra gặp em. Chị xin lỗi.” Nói xong nhìn sang Minh Huy bên cạnh từ lâu đang chăm chú nhìn vào vết thương trên má của Bảo Khang.

Bảo Khang cười gượng: “Dạ, không sao, dù bằng phương thức nào thì giờ em cũng gặp được anh ấy rồi.”

Thảo Vân cười, sau đó nói: “À, chị còn chuyện quên nói với bác gái, đầu óc thật là.” Nói với Minh Huy: “Anh chờ em chút nha.” Anh gật đầu.

Không gian hiện tại chỉ còn có hai người. Bảo Khang nhìn Minh Huy, trong lòng tự nhiên chết lặng, sau đó mới cứng nhắc nói được một câu: “Anh và chị ấy đi đâu à?” 

Cái gì thế?! Đây là câu hỏi quái quỷ gì đây? Mày cực khổ chờ đợi anh ấy lâu như vậy rốt cục chỉ để nói mấy lời nhảm nhí này sao! Mày thật không có tương lai mà.

Cậu cúi đầu nhìn xuống đất. Rõ ràng chỉ cần bước tới hai bước là có thể chạm tới anh ấy, rõ ràng đó là điều mày muốn làm nhất, nhưng tại sao đôi chân lại nặng nề như thế? Sao lại cảm thấy có một rào cản vô hình nào đó vậy?

Minh Huy mặt không nhìn ra được cảm xúc nào nhìn mình. Mình bị hoa mắt rồi sao? Lúc trước anh ấy luôn dùng biểu cảm yêu thương với mình, còn bây giờ, tại sao? Lâu rồi không gặp nhau như vậy, không lẽ không nhớ mình sao? Không lẽ không nhớ mình sao? Cậu vô cùng khổ sở trong lòng.

Không biết từ lúc nào Minh Huy đã ngồi trong xe, anh nói: “Vào đây đi, có chuyện muốn nói.”

Bảo Khang cảm giác lời nói của anh ấy như cơn gió rét, khiến cảm thấy lạnh giữa thời tiết oi bức của ngày hè. Cậu sợ hãi bước vào bên trong.

Hai người ngồi trên xe. Bảo Khang chưa bao giờ cảm thấy không khí giữa hai người lại ngột ngạt đến vậy. Cảm giác cứ như là hai người xa lạ vậy. 

Đột nhiên bên má cậu bị một miếng khăn giấy màu trắng đắp lên. Là Minh Huy đang lau vết thương cho cậu. Cũng giống như tốc độ truyền thông tin của các nơ-ron thần kinh, cả người Bảo Khang lại cảm thấy ấm áp, nụ cười lại xuất hiện trên môi. Hi hi, mình suy nghĩ quá nhiều rồi, anh ấy vẫn quan tâm mình như vậy mà. 

“Minh Huy, em…”

“Chúng ta dừng lại đi.”

Bảo Khang từ trên chín tầng mấy rớt xuống địa ngục. Miếng khăn giấy cũng ướt đẫm màu đỏ của máu. Những điều yêu thương Bảo Khang muốn nói nghẹn lại trong lòng. 

Bảo Khang giả vờ như không nghe thấy gì, vội vàng cầm hộp cháo khoe trước mặt Minh Huy, cười: “Của anh đây. Hì, tự tay em nấu đó, không ngon không lấy tiền đâu. Anh ăn thử nhé.” Cậu mở nắp hộp ra, dùng muỗng múc, đưa lại gần miệng của Minh Huy: “Nguội mất rồi.”

Minh Huy cầm cổ tay Bảo Khang, ngăn lại: “Không ăn. Bảo Khang…”

Cậu dường như sợ nghe thấy những lời tiếp theo, nên tìm cách trốn tránh. Cậu vẫn là dùng sức để đẩy muỗng cháo tới gần miệng Minh Huy: “Ngon lắm, anh ăn thử một chút đi.”

“Anh đã nói là không ăn!” Dứt lời cũng là lúc muỗng cháo rơi ra khỏi bàn tay của Bảo Khang, rơi xuống dưới.

Minh Huy lạnh lùng nói: “Chúng ta dừng lại đi.”

Bảo Khang nhìn cháo rơi tứ tung trên xe, khóe mắt cay cay, vết thương trong lòng hay bên ngoài đều cứ thế mà rủ nhau làm đau Bảo Khang.

Anh đang nói đùa đúng không? Đừng trêu chọc em như thế chứ, em quả thật...

Đau, rất đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.