_Quân, mày sao vậy?_ Nhung đi kiếm cô mãi, thầy những giọt nước mắt công ươn ướt trên mi cô._Không sao, bụi bay thôi_Cô nói ráng kìm nén cảm xúc.
_Không...không có_ Nước mắt trên mi cô tuôn xuống má, không thể kìm nén cảm xúc thêm được nữa, Nhung dìu cô xuống sân sau của trường. Cô òa khóc như một đứa trẻ. Trước đây, cô rất bướng và mạnh mẽ, hôm nay lại rơi nước mắt vì một người đàn ông như thế thật là .... Cô yêu thầy thật rồi!
_Ngoan, khóc đi đừng giấu kín trong lòng_ Nhung lau nước mắt cho cô, như một người mẹ thứ hai của cô. Khóc xong cô lau nước mắt rồi đứng dậy mạnh mẽ.
_Tao sẽ thay đổi, sẽ theo đuổi thầy_Cô tuyển bố dõng dạc. NHung mỉm cười, cô thật mạnh mẽ, mạnh mẽ hết mình. Còn Nhung yêu Mạnh từ lâu lại không dám nói, qủa thật là vô trách nhiệm mà.
_Yên tâm, lát Mỹ Quyên sẽ qua lấy giùm _Thật là quá mưu mô mà, còn chuẩn bị tất cả trước nữa chứ! Quả nhiên, thân hình khanh mảnh của hai người đã nhanh chống leo được cái tường rào cái gần một mét rưỡi. Trốn được ra ngoài cô và Nhung đi shopping để giải tỏa nổi buồn.
*****
7h tối, cô diện cho mình một cái đầm đơn giản, mái tóc bới nhẹ lên, mang đôi giày búp bê xinh xắn. Đi đến hồ Huê Cúc, nơi cô đã dúi giấy vào hẹn gặp thầy. Quả nhiên, cô thật to gan mà giám yêu cả thầy giáo của mình à nha. Cô đứng gần lại phía bờ hồ, thấy hai người một năm một nữ đang....ôm hôn nhau! Là....thầy và cô Kim mà! Không được, bờ môi lạnh lùng kia đang tiến gần cô Kim. Cô tức giận mặt mày đỏ lên. Chạy thật nhanh đến.