Thầy Giáo Khó Tính! Lại Làm Khó Tôi Nữa Sao?
Suốt hai tuần qua đầu cô đau như búa bổ, căng như dây chun để ngồi nhét cái kiến thức vô vàng ấy vài đầu để có thể thi tốt nghiệp chuẩn bị cho cái tuổi 18. Cái tuổi thiếu nữ trưởng thành. Vậy mà cô vẫn cứ như con nít ấy chứ. Còn Nhung thì từ khi có tình yêu mới thì lúc nào cũng ngây người mơ mộng quên mất cả coi. Suốt ngày Huy, Huy và Huy. Khiến cô thấy tức chết khi có người bạn như vậy mà.
_Nè, còn nhớ Quân Quân đáng yêu này không?_Cô nói, đang thấy Nhung bấm điên thoại nhắn tin cho chàng Huy.
_Quân là ai? Tên lạ vậy hử? Tao chỉ biết Huy à?_Mắt chú vào chiếc điện thoại trên tay, không thèm ngó nhìn cô dù chỉ một cái.
_Mày...Phải rồi một cũng Huy hai cũng Huy mà. Ghê gớm và nguy hiểm_Cô vờn giận dỗi. Gục mặt xuống bàn. Chán nản.
_Thôi mà, tao nhớ, nhớ Quân Quân đáng yêu được chưa?_Nhung cất điện thoại, lay tay cô.
_...
_Giận à?
_...
_Dỗi à?
_...
_Không biết!_Đáp lại một câu ngắn ngủi,cô liếc xéo Nhung rồi cấm đầu vài cuốn ngôn tình.
...Suốt mấy ngày qua cô và Nhung dường như không thấy Mạnh, Mạnh cũng chẳng còn đến phiền cô. Nên cô có vẻ yên tâm hơn. Nhưng ai biết được sẽ là tai họa nào đó. Mà cô khó ngờ đến. Trải qua bốn tuần vất vả học, cuối cùng ngày mà cô mong đợi nhất cũng đã đến. Cô háo hức, lại đúng vào ngày chủ nhật, là ngày nghỉ của mọi người. Bà Kim đã bảo sẽ cho cô sinh nhật lớn nhất năm, nên cứ vu vi mời ai thì mời. Lập danh sách rồi báo lại với bà đặt tiệc. Cô mời tất cả các bạn thân của mình, và kể cả những người đã gắn bó với cô khá nhiều năm. Vậy mà cô lại quên mất Mạnh!
...
Tại nhà hàng Thế Giới, khách của cô cũng khoảng rất ít người. Chỉ chừng hai ba chục bạn trong lớp và bạn thân. Ai cũng đều gói quà màu xanh lá vì biết cô thích màu đó. Cô mặc cho mình chiếc váy tím than, tôn lên nước da trắng của cô không quá già hơn so với tuổi, bạn bè đã đến ai cũng vui vẻ tươi cười. Bánh kem đã được để ra, không khí ngập tràn tiếng cười. Mọi người cùng bắt bài hát happpy birtday cho cô để chúc mừng sinh nhật.
...
_Hôm nay, là sinh nhật Hạ Quân, Anh muốn em đến đó phá hoại hai người đó!_Anh ta nói, trong một góc tối trong nhà hàng ấy.
_Không! Em chả làm. Đứng nhìn phía xa nhìn người mình yêu thật là mạn nguyện!_Liên cảm thấy hài lòng với những gì đang có.
Chát!
_Từ khi nào cô đã có thái độ đó? Lúc trước không phải cô yêu tôi lắm sao?_Sự giận dữ khiến mắt anh ta đỏ gằn lên những tia máu.
_Đó là khác, và thật sự rất khác. Anh hiện tại đã khác xưa lắm rồi!_Liên nói rồi cầm lấy túi xách của mình ra đi. Khuôn mặt đỏ ửng lên vì cái tát đó.
_Cái tát này, coi như chúng ta hết duyên phận nhé!_Liên nói xong, rồi rời khỏi nơi đó.
Ánh đèn đang sáng rực cho mọi người nhảy nhót vui vẻ trong sân khấu của nhà hàng.
Phụt! Tất cả các đèn trong nhà hàng tắt hết. Mọi người la lên hoảng sợ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.