Thầy Giáo Khó Tính! Lại Làm Khó Tôi Nữa Sao?

Chương 50



Anh vội ôm sát cô vào lòng, sợ cô hoảng hốt. Cô cảm thấy hiện tại rất hạnh phúc mặc dù trong cái ánh đèn tối thui này. Nhân viên của nhà hàng đã đi chỉnh sửa lại điện trong nhà hàng. Một bàn tay nào đó dường như nắm chặt tay cô. Cứ ngỡ là bạn bè của cô, nên cô khẽ kêu.

_Chờ có điện sẽ sáng, đừng sợ_Cô nói cho người bên kia nghe. Người đó không đáp. Cứ nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô kéo về phía đó. Cô chống cự, và liên tục hỏi ai vậy? Nhưng không có tiếng trả lời. Cô sờ được thứ gì đó trên tay kẻ đó. Mà cô chưa hình dung ra được. Người đó buông tay cô ra, rồi tiến lại anh dúi vào cho anh một tờ giấy ghi chú nhỏ, rồi bỏ đi. Sau khi người đó bỏ đi thì hai phút sau, đèn lại sáng lên. Nhà hàng đã thông báo về sự cố bất ngờ và mong gia đình thông cảm cho sự cố ấy mà tiếp tục vui chơi. Anh nhìn tờ giấy trong tay mình.

"Sẽ có thời gian nhất định MT"_ chỉ câu ngắn gọn như thế thôi cũng khiến anh suy nghĩ kỹ hơn. Lén không cho cô biết mặc dù cô đang dò hỏi anh, nhưng anh vẫn giữ đềm đạm vẫn tươi vui với mọi người nhưng lại luôn suy nghĩ câu hàm ý đó. Cô nhìn xung quanh, nhìn xem ai có thể là người ban nảy kéo cô đi, nhưng vô ích vì cô chả thấy ai đứng gần mình. Chỉ có anh và cô đứng ở đó. Vậy chắc có lẽ người khác nhầm người cứ tưởng bạn mình nên kéo đây mà. Mặc kệ cô không quan tâm, cô vui đùa với mọi người, vì hôm nay là ngày vui của cô mà. Lớn thêm một tuổi nữa rồi!

...

_Làm rất tốt, đây là của anh

_Cảm ơn cậu chủ

_Ừ_người đàn ông đó được kêu là cậu chủ? Tức là người đó có mối quan hệ và làm ăn với nhà hàng Thế Giới.

...

Đồng hồ đã điểm 8h tối bên mọi người đều xin phép ra về. Chỉ còn gia đình và Nhung Huy thôi. Cả nhà lại ở lại thêm một chút nữa để có cái không khí gia đình hơn. Cô hí hoái mở quà của mọi người. Đầu tiên là Nhung và Huy, hai người này tặng chi cô một cặp áo cặp rất dáng yêu, nhưng cô bắt đầu nhăn nhó quay sang Nhung và Huy.

_Từ khi nào mà hai người trở nên keo thế, hai người mà tặng chỉ một cặp áo_Cô bĩu môi trách móc.

_Quân Quân hư. Quà người khác tặng không nên nói vậy biết chưa. Phải qúy tấm lòng người tặng._Bà Hạ nghiêm khắc nói.

_Con biết rồi!_Mặt cô xụ xuống.

_Hahahaha_mọi người không khỏi buồn cười mà bật cười ra thành tiếng vui vẻ.

_Mở quà của mẹ đi_Bà Kim nói, cô gật đầu rồi tách hộp quà ra, là một bộ trang sức làm bằng đá quý rất đẹp.

_ đẹp quá! Con cảm ơn mẹ_Cô thốt lên, bà Kim cười vui vẻ. Cô từ mở ra hết tất cả món quà, chỉ còn quà duy nhất là chưa có đó là quà của Anh.

_Sao em không thấy quà của Anh?_Cô quay sang anh.

_Anh tặng rồi đấy, rất nhiều là đành khác à nha!_Anh nói thế làm cho cô không khỏi phải khó hiểu! Tặng? Tặng rồi? Ở đâu? Sao cô chưa từng hay biết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.