Thầy Giáo Là Hàng Xóm Của Tôi!
“Sao vậy?”
“Hơi lạnh ạ.”
“Trước kia mỗi lần em tắm xong, tôi còn tưởng núi lửa sắp phun trào rồi chứ.”
“......”
Lúc trước cũng có lần tôi tắm nhờ nhà thầy, nhưng mà không nghĩ tới chuyện thầy lại để tâm đến nhiệt độ nước tắm của tôi như vậy.
Nhưng, tôi cảm thấy rất thích hợp mà, nóng là nóng thế nào?!
11.
Lục Dật Lâm nói xong thì trở ra để làm gì đó, thấy vậy tôi liền ngoan ngoãn nhường đường.
Lúc nghiêng người qua một bên vì mất thăng bằng tôi trượt chân rồi loạng choạng lao về phía trước.
Thầm nghĩ phen này phải ăn cơm viện rồi ai ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy Lục Dật Lâm vẫn kịp đỡ lấy tôi.
Cuối cùng chúng tôi cùng nhau ngã xuống.
Chính xác là, tôi ngã trên người thầy ấy.
“Thầy không sao chứ ạ?!!”
Trong nháy mắt tôi đã rút ra được một đạo lý: đại khái là cơ thể đàn ông cũng rất nóng, cho nên bọn họ mới thích tắm nước lạnh như vậy chăng.
“Cái tay?”, Lục Dật Lâm lạnh lùng lên tiếng.
Lúc này tôi mới phát hiện, tư thế của tôi với thầy có hơi kỳ quái.
À không, rất kỳ quái là đằng khác…
“Em, em xin lỗi...”
Tôi nhanh chóng đứng dậy, cả người nóng phừng phừng.
Thầy thở dài, chậm rãi đứng lên.
“Ngô Lâm Nghiêu, tôi ở trong mắt em, là chính nhân quân tử như vậy sao?”
“Em vẫn cho rằng, tôi với em...”
12.
Lúc đang tắm, tôi vẫn nhớ đến hai câu nói vừa rồi.
“Tôi với em...”, sao tự nhiên lại ám muội như thế.
Cũng may mà nước từ vòi sen chảy xuống không ngừng đã chặt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
Lúc tôi mặc chiếc váy ngủ dài lụng thụng ra khỏi phòng tắm, Lục Dật Lâm vẫn đang ngồi đọc sách trên sô pha.
Ánh đèn ấm áp chiếu xuống, lờ mờ vắt ngang qua mặt thầy, góc nghiêng sắc gọn kia trong còn rõ ràng hơn kế hoạch cuộc đời của tôi nữa.
Thấy có tiếng động, thầy bỏ kính, ngước mắt lên nhìn tôi, ánh mắt từ thong thả chậm rãi chuyển sang sửng sốt chỉ trong khoảnh khắc.
“Mặc ít như vậy, không lạnh?”
"???"
“Em ở ký túc xá cũng mặc như vậy, rất ít sao ạ?”
Anh hàng xóm của tôi sao lại toàn lo chuyện ở trên trời như vậy cơ chứ?
Chẳng nhẽ phải đóng bộ như thuỷ quân ở trong chính ngôi nhà của mình hay sao?
Thấy tôi càng lúc càng đến gần, Lục Dật Lâm gập mạnh sách lại.
Gõ nhẹ vào trán tôi một cái.
“Tôi còn chưa thay quần áo, đừng lại gần.”
“Giờ tôi sẽ đi tắm, nếu muốn về thì em phải tự đi một mình.”
Tôi gật đầu như gà bổ thóc, nhìn thầy đi vào.
13.
Nơi này có khác gì thiên đường đâu, tôi đương nhiên không dại dột mò về một mình rồi.
Hơn nữa, chăn đệm cũng đã được thầy chuẩn đâu vào đấy.
Tôi cũng không phải kiểu người lạ giường, đặt lưng xuống là ngủ được ngay.
Nhưng mà hôm nay, có gì đó không ổn cho lắm, tôi tự nhiên mất ngủ???
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.