Thầy Giáo Lại Là Bạn Trai Của Tôi

Chương 25: 25: Tôi Không Nhịn Nữa




Tang Truân bị đánh thì vô cùng bực mình, từ ban nãy đến giờ cô đã nhịn Chu Niệm và Kiều Hằng đã quá đủ.

Nói chuyện đàng hoàng thì không muốn cứ phải chọc điên Tang Truân lên
" Tôi nhịn đủ lắm rồi "
Vừa nói xong, Tang Truân đứng lên đè Chu Niệm xuống đấm cho cô ta một cái thật đau.

Chu Niệm la hét không thôi nhưng Tang Truân vẫn không ngừng đánh
Tang Truân đánh nhiều đến mức Chu Niệm sắp ngất ra rồi, Kiều Hằng thấy vậy thì liền chạy ra bên ngoài.

Thấy được giám thị Quan đứng ở gần đó thì liền chạy đến cầu cứu
" Thầy ơi, bên trong nhà vệ sinh.

Tang Truân đánh người! "
Nghe vậy, giám thị Quan liền chạy vào can ngăn lại.

Ông ta sợ rằng Tang Truân sẽ giết Chu Niệm mất

" Tang Truân, đừng đánh nữa! "
Nghe thấy như vậy, Tang Truân mới ngưng.

Vốn biết tính cô nhường nhịn nhưng một khi đã bùng nổ thì không ai lường trước được vậy mà Chu Niệm vẫn cố chọc điên Tang Truân.

Quả thật là không biết lượng sức mình mà
Giám thị Quan đỡ Chu Niệm đứng lên, rồi nhìn qua Tang Truân và Kiều Hằng
" Các em lên phòng giám thị ngay cho tôi! "
Tang Truân kéo tay Kiều Hằng lên phòng giám thị, cô dùng sức để nắm cổ tay Kiều Hằng.

Tang Truân đang bình tĩnh trở lại nếu không sẽ bóp nát cổ tay cô ta
Hai người lên phòng giám thị, Tang Truân ngồi vào ghế.

Cố gắng mở chiếc điện thoại đã hỏng của mình lên nhưng vô dụng
Giám thị Quan dắt tay Chu Niệm vào phòng rồi để cô ta ngồi cạnh Kiều Hằng.

Ông ấy thì ngồi vào bàn, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Tang Truân đang rất thảnh thơi không chút sợ hãi, bạn học Tang Truân này đúng là không sợ trời không sợ đất mà
" Tang Truân, em nói đi.

Sao lại đánh Chu Niệm ".
" Cô ta chọc em, thầy thừa biết em không có tính bạo lực mà?"
Giám thị Quan biết rằng như vậy nhưng vẫn cố nói để đổ thêm tội cho Tang Truân.

Ông không biết phải làm sao với Tang Truân, trong hai năm qua cô luôn là một học sinh ngoan ngoãn của giáo viên không hề có tính bạo lực vậy mà hôm nay lại đánh bạn, miệng vẫn cố lèm bèm nhưng vẫn để Tang Truân nghe được
" Đúng là không có mẹ, nhà họ Tang dạy dỗ con cái đúng là không ra gì"
Giám thị Quan vẫn cố nghĩ ra thêm hàn tá lí do châm chọc và để khiến Tang Truân thành người sai hoàn toàn.

Ông phải gọi phụ huynh hoặc chủ nhiệm của cô lên để làm lớn chuyện này, sẵn tiện hủy hoại luôn hình ảnh Tang Truân gương mẫu
" Các em gọi chủ nhiệm lên đây ngay! "

Vừa nói xong thì cánh cửa phòng giám thị bỗng nhiên bật ra.

Chính là Bách Hứa Phong, không biết anh nghe chuyện này từ đâu mà lại lên phòng giám thị thế này.

Chu Niệm và Kiều Hằng thấy anh đến thì như vớ được vàng nhìn theo bóng lưng Bách Hứa Phong đi đến trước bàn làm việc của giám thị Quan
" Thầy Quan, tôi đến đây để bảo vệ học sinh của tôi.

Thầy còn tìm thêm lý do để đổ tội cho em ấy?"
" Ôi thầy Bách này, tôi đã làm gì ba học sinh của thầy đâu.

Chỉ là đang nói cho các em biết chỗ sai "
Bách Hứa Phong hiện tại rất tức giận, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao ném thẳng vào gương mặt của giám thị Quan ở trước mặt.

Ông ta đã rất sợ nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh
" Thầy Bách, tôi chỉ mời chủ nhiệm các em ấy.

Thầy là giáo viên bộ môn thì đến đây làm gì?"
" Không cần chủ nhiệm, tôi đến bảo lãnh! Trong chuyện này, Tang Truân đánh lại chỉ là phản kháng.

Tôi công nhận em ấy có đánh hơi quá nhưng thầy có thể ngưng đổ tội oan được không?"
Hai người cứ to tiếng với nhau như vậy, tất cả những lời Bách Hứa Phong nói luôn là để bảo vệ Tang Truân nhưng trong đầu cô đã không để tâm đến nữa.


Tang Truân đang chìm sâu vào nỗi buồn khi nghe câu nói " Đúng là không có mẹ " của giám thị Quan ban nãy
Đến cuối cùng, Bách Hứa Phong cũng đã minh oan được cho Tang Truân, giám thị Quan không hề dám nói gì nữa.

Bách Hứa Phong tiến đến phía cô và hai người kia đang ngồi
" Chu Niệm và Kiều Hằng, hai em mau về đi "
Chu Niệm và Kiều Hằng sợ hãi vì màn to tiếng ban nãy của anh nên được cho phép cả hai liền chạy về không dám ngoảnh lại
Bách Hứa Phong đỡ Tang Truân đứng lên rồi dắt cô ra ngoài, từ đầu đến cuối cô vẫn không ngước mắt lên nhìn anh một lần nào.

Dắt cô đến một băng ghế sau trường ngồi xuống, đỡ bàn tay cô lên.

Bách Hứa Phong nhìn gì đó rồi mới nhận ra từ ban nãy cô không hề nhìn anh
" Bạn học Tang Tang, kể cho anh nghe chuyện gì đi.

Tại sao em lại đánh người?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.