Thầy Giáo Lớp Mẫu Giáo Ở Tinh Tế

Chương 51



Dillow khẩn trương lớn tiếng gọi: “Phá phá! Trứng sứt mẻ phá!” Phòng nhỏ muốn mở ra!

Sở Du Nhiên căng thẳng trong lòng, mới vừa nhìn sang, phần eo đã bị Wells nắm, thoáng qua đã đến bên người Dillow. Quả trứng chứa Asa ở trên đá cuội rải thành đường nhỏ, trên thân vỏ trứng không biết thời điểm nào xuất hiện một cái khe, thoạt nhìn lại giống như bị phá, đây là nhịp điệu muốn phá xác mà ra.

Dillow kinh sợ đến mức dựng thẳng đuôi: Vỏ trứng đã bị phá! Đệ đệ sắpra khỏi, ra, đi ra!

Tiểu tử bên trong khí lực rất lớn, ba kỷ lập tức, một móng vuốt liền vỗ vỏ trứng đã có vết nứt, một cái móng vuốt lông đen kịt từ trong động duỗi ra, trên móng vuốt còn ướt nhẹp, nhưng là đầu ngón tay đã có đầy lợi trảo, tuy rằng rất nhỏ, mà không thể phủ nhận con vật nhỏ này đã có tính chất công kích.

Sở Du Nhiên ôm ngực, cảm giác lòng mình sốt sắng, tim đều sắp nhảy ra cuống họng, một phát bắt được quân trang của Wells, trợn mắt lên nhìn trước mặt. Wells tuy rằng trên mặt không có thay đổi, nhìn kỹ tay hắn ôm Sở Du Nhiên thế nhưng có chút phát run, đồng dạng khẩn trương nhìn con lớn nhất của mình.

Asa dùng móng vuốt khét mở vỏ trứng sau lại đẩy một cái, hình như là khí lực tương đối nhỏ một chút, vỏ trứng run rẩy, không có phá.

Dillow có chút nóng nảy, buồn bực vây quanh Asa, hận không thể đi lên đem đệ đệ lấy ra!

Ngay tại thời điểm Dillow muốn giúp, vỏ trứng trực tiếp bị đạp một cái lớn, tiểu tử đặc biệt bạo ngược dùng chân đạp “cửa” mở ra.

Một cái đầu nho nhỏ dò ra, một thân lông đen, con mắt màu vàng óng giống hệt như Wells, cái dáng dấp nhỏ này quả thực cùng Wells giống nhau như đúc, toàn thân đen nhá, khắp toàn thân đen từ trên xuống dưới cũng không tìm được màu sắc khác, không hổ là con trai của đại than quả bàng, buổi tối nhét vào ổ chăn cái gì đều không nhìn thấy đuợc.

Sau khi Sở Du Nhiên nhìn thấy nó đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo! Hoàn hảo đôi mắt giống Wells không giống cậu, vạn nhất toàn thân đều không hề có màu sắc khác, buổi tối đi nơi nào tìm con?

Asa cũng hiếu kì đánh giá ba người vây quanh chính mình, sau khi nhìn thấy Sở Du Nhiên ngửi một cái mùi vị trên người cậu, gập ghềnh trắc trở đi ra ngoài, Sở Du Nhiên nhanh chóng đưa tay tiếp, tiểu tử nằm nhoài trong tay Sở Du Nhiên, nhìn cậu.

Người một nhà cứ như vậy bắt đầu biết nhau —— quá trình nhớ kỹ khí vị.

Dillow đã nhìn mà trợn tròn đôi mắt, có lông! Lông đen! Đệ đệ có lông đen

Sở Du Nhiên kích động tay run, một bên run một bên ôm tiểu tử đi tắm, ban đầu làm cha là cảm giác gì, bây giờ cậu căn bản không cách nào hình dung, kích động lòng bàn tay đều là mồ hôi, thời điểm tắm cho Asa ngực thật giống như bị thứ gì ấm áp chất đầy, nước mắt đều muốn đi xuống.

Dillow ngậm khăn mặt ở một bên chờ, đôi mắt sáng lấp lánh, chờ Sở Du Nhiên tắm xong bé vội vàng đem khăn mặt đưa tới, nhỏ giọng hỏi: “Con có thể liếm lông cho đệ đệ không?” Trận này vẫn luôn liếm Jimmy, Dillow đã học xong thần kỳ kỹ xảo liếm lông!“... Liếm! Con muốn liếm thì cho con liếm!” Sở Du Nhiên hào phóng đem con trai đưa cho Dillow, Wells khẳng định không thích liếm mao, về sau nhiệm vụ này chỉ có thể giao cho ca ca đại nhân, còn không chỉ có một đứa, thật sự là khổ cực Dillow rồi!

Bị liếm một cái, Asa có chút không cao hứng, vung móng vuốt liền ở trên mặt của ca ca dán một móng vuốt, Dillow hấp háy mắt, bị đánh có chút mộng, sau đó lại liếm một cái, ngay sau đó lại bị dán một móng vuốt, hai huynh đệ nhìn nhau một hồi, lại bắt đầu “trò chơi” liếm một cái khét một móng vuốt.

Vốn là Wells là theo ở phía sau Sở Du Nhiên, không nghĩ tới Sở Du Nhiên hết bận phát hiện Wells vẫn luôn đứng ở cửa quan sát bây giờ lại không thấy đâu, Sở Du Nhiên vừa định hỏi Linsday đứng ở một bên, liền thấy Wells dùng quần áo giống như bao bọc bảo bối, khẩn trương ôm vào trong ngực, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, kích động thính tai đều hồng hồng.

Sở Du Nhiên đẩy ra vừa nhìn, bên trong áo khoác cất giấu một tiểu tử cả người trắng như tuyết, giống như Asa, cả người lông ướt nhẹp dính ở trên người, thân thể nhỏ tất cả đều là thịt hồng nhạt.

Một đôi mắt mèo, lông mi nhỏ dài, đồng tử là màu vàng óng lỗng lậy, giống như một khối đá quý tinh xảo đặc sắc, ánh sáng khúc xạ say lòng người. Đôi mắt này quá đẹp, khiến người xem mang theo vài phần hồ đồ, thời điểm ngoẹo cổ cùng Sở Du Nhiên nói chuyện khí chất giống nhau như đúc. Lúc này tiểu tử ngoẹo cổ nhìn mẫu phụ mình, nhỏ giọng meo một tiếng, một cỗ miêu vị ngọt như sữa...

“Đây là tiểu Émile!” Sở Du Nhiên ngạc nhiên từ trong lồng ngực Wells ôm tới, đem áo khoác ném xuống, bất mãn đem Wells đẩy ra: “Anh như vậy sẽ đem con che hỏng, bây giờ khí trời đã rất ấm.”

Lông Asa còn không có liếm khô, Dillow liền nhìn thấy tiểu Émile, biết đến đây chính là đệ đệ giống cái, mặc dù là lông trắng, Dillow như trước nhìn mà trợn tròn mắt, thận trọng hỏi: “Con, con có thể liếm lông cho đệ đệ không?”

“Liếm!” Sở Du Nhiên vừa dứt lời, Wells liền xệ mặt xuống, “Không thể.”

“Tại sao?” Dillow ưỡn nghiêm mặt nhìn Wells, biểu thị con không phục!

Wells mặt lạnh xem cháu trai, “Nó là giống cái, làm sao có thể bị giống đực khác liếm lông? Con có phải là ngốc?”

“Con là ca ca!” Dillow phản bác.

“Cho con liếm Asa.” Wells dùng một loại ngữ khí ta đã rất từ bi trực tiếp từ chối, đem con lớn nhất giao cho cháu trai, “Con muốn làm sao thì liếm.”

Asa dán Dillow một móng vuốt, thuận tiện dán phụ thân một móng vuốt, thoạt nhìn đặc biệt bá đạo.

Wells một tay còn nâng bụng con lớn nhất, hai cha con nhìn nhau, sau đó, Asa đột nhiên duỗi ra móng vuốt hướng trên mặt Wells giơ giơ..

Wells nhìn con lớn nhất, nhìn lại một chút tiểu áo bông con thứ hai, nhất thời nhíu mày, quả nhiên giống đực không thể nuôi theo thói quen!

Sở Du Nhiên: “...” Trong nhà đứa nhỏ một đứa so với một đứa tính khí thối, cậu đã dự cảm đến cuộc sống tương lai sẽ náo loạn cỡ nào.Hai thằng nhóc từ sau khi phá xác nửa giờ liền học được bước đi, một đứa toàn thân đen kịt, tròng mắt màu vàng óng, nghịch ngợm gây sự hận không thể mọc cánh liền muốn bay. Một con khác cả người trắng như tuyết, đôi mắt vàng óng ánh lộng lẫy, tình cờ giọng ngọt như sữa meo một tiếng có thể manh hóa lòng người. Wells trầm mặt đem trứng phượng điểu đặt ở giữa hai đứa con trai, chụp bức ảnh cho các con, không kịp chờ đợi tin tức truyền ra ngoài, tự mình chiêu cáo toàn bộ đế quốc: Con trai của ta! Giống ta!

Sở Du Nhiên bị chọc phát cười, người này thật sự là... Rất khoe khoang!

Vương hậu điện hạ lập tức hóa thân thành tiểu thiên sứ điểm khen, điểm khen đi! Nhất định phải điểm khen!

Hai đứa bé xác thực theo hắn, một đứa lại giống như từ bên trong mô hình in ra, tính cách bá đạo càng theo hắn. Một đứa đôi mắt theo hắn, còn đều là báo tộc. Sở Du Nhiên cũng cùng Wells, thỉnh thoảng hả hê một cái.

Không chỉ là Wells, Dillow cũng gửi tin tức cho tiểu đồng bọn: Tớ có hai đệ đệ ra đời, lông đen! Lông trắng! Tớ sẽ không cho các cậu xem cộc!

Đến gần chạng vạng, Sở Du Nhiên trong lồng ngực ôm tiểu phượng điểu còn không có ra đời, ngồi ở bên giường nhìn Dillow liếm Asa một cái bị ghét bỏ khét một móng vuốt, thừa dịp Wells không chú ý lén lút liếm Émile một cái, lại bị Émile có chút ghét bỏ bỏ đẩy ra, dáng dấp nhỏ hoàn mỹ cười khúc khích, không nhịn sờ sờ quả trứng còn chưa có động tĩnh gì trong lồng ngực, không biết tên tiểu tử này thời điểm nào mới có thể đi ra ngoài.

Sớm tại sau khi bọn tiểu tử tắm xong, Sở Du Nhiên liền gửi cho Sở Hồng Vũ bức ảnh: Mau đến xem tôn tử của cha!

Sở hiệu trưởng xoắn xuýt nửa giờ, rốt cục không nhịn được chạy tới xem tôn tử, vừa đến đã nhìn thấy trong lồng ngực con trai ôm một quả trứng lớn in hoa văn hoả diễm, móng vuốt nhỏ trắng nõn không ngừng xoa xoa, dường như đem vỏ trứng xoa mỏng để cho đứa nhỏ chui ra. Sở Hồng Vũ sắc mặt lúng túng nhìn lên trời, tằng hắng một cái.

“Phụ thân, “ Sở Du Nhiên nhếch miệng, trêu nói: “Cha tới muộn a, con còn tưởng rằng cha sợ sệt đứa nhỏ.”

Sở Hồng Vũ nhìn quả trứng kia, ánh mắt đặc biệt phức tạp.

Sở Du Nhiên trong mắt tràn đầy ý cười, chăm chú nhìn đôi mắt Sở Hồng Vũ, cười híp mắt nói: “Cũng không biết tên tiểu tử này sao lại giữ được bình tĩnh như vậy, các ca ca đã biết bú sữa mẹ, nó vẫn còn đang ngủ.”

Asa cùng Émile đã buồn ngủ, nhét chung một chỗ ngủ chung, Dillow nằm úp sấp ở một bên ánh mắt ôn nhu nhìn bọn họ, thỉnh thoảng dùng móng vuốt nhỏ ở trên bụng đệ đệ sờ một cái. Wells ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn ba tên tiểu gia hỏa, nghe Sở Du Nhiên nói chuyện với Sở Hồng Vũ, sắc mặt trầm tĩnh.

Sở Hồng Vũ đầu tiên là nhìn một chút hai thằng nhóc, thời điểm nhìn thấy Émile cả người lông trăng, sắc mặt liền mất tự nhiên mấy phần.

“Ai nha, Émile dĩ nhiên cùng con khi còn bé chung một màu sắc, lại cùng mẫu phụ con giống nhau.” Sở Du Nhiên tiếp tục kích thích.

Sở Hồng Vũ vừa định sờ sờ hai tiểu ngoại tôn, bị Sở Du Nhiên đâm một cái như thế, tay liền dừng lại, bị Dillow nhân cơ hội dán một móng vuốt, hung tợn nói: “Chỉ có thể nhìn, không cho sờ!”

Sở Hồng Vũ đem Dillow nhấn đảo, nắm quai hàm kéo kéo, tiện tay dùng thảm len đem Dillow bao lấy, bao thành một cái cầu đẩy xuống giường, quay đầu lại nhìn Sở Du Nhiên cười híp mắt, ánh mắt có chút khó chịu, “Con có lời gì cứ việc nói thẳng, bớt ở chỗ này âm dương quái khí!”

Sở Du Nhiên hừ hừ, ý cười không giảm, còn như có như không vuốt ve quả trứng trong lồng ngực, ngữ khí cũng là nhàn nhạt, “Nếu như là tiểu bạch hạch, theo lí đã sớm nên phá xác mới đúng, tại sao so với Asa bọn họ trễ hơn? Có phải thay nó đem vỏ trứng gõ mở hay không? Cái đứa nhỏ giống đực không có tiền đồ này, ngay cả xác đều không tự gõ ra.”

Wells khóe miệng nhẹ nhàng ngoắc ngoắc, bỏ thêm một câu: “Một hồi để bác sĩ tới xem một chút, không được liền giúp nó một chút, đừng nhịn gần chết.”

“Không được!” Sở Hồng Vũ vừa nghe Wells cũng cùng con trai ngu ngốc hồ đồ, lập tức nghiêm khắc ngăn cản, “Cũng có hạc bốn tháng mới phá xác, các con chưa từng thấy mà thôi.”

“Bạch hạc thuộc tính cường đại ngay cả vỏ trứng cũng bị nhiễm hoa văn hỏa diễm, con thật chưa từng thấy, Wells, anh nói con của chúng ta thân thể có tật xấu hay không?” Sở Du Nhiên hơi nhíu lên lông mày, có chút ưu tang nhàn nhạt.

Wells liếc mắt nhìn cậu, sắc mặt không thay đổi gật gật đầu, biểu tình nghiêm túc dị thường. Vợ nói cái gì đều là đúng, vì hắn sinh ra bảo bảo, địa vị của vợ hắn lại tăng lên một đẳng cấp!

Sở Hồng Vũ: “... Nói chung, không thể!”

Hết chương 51

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.