Bọn nhỏ còn đang thích ứng Jimmy biến thân, vẫn luôn nhảy nhảy nhót nhót khắc chế không nổi lòng hiếu kỳ. Đợi đến buổi trưa bọn nhỏ đều ngủ, Sở Du Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm, đương nhiên, Jimmy chết sống không rời đi Dillow, giấc ngủ trưa cũng phải ngủ cùng Dillow.
Sở Du Nhiên đứng ở cửa phòng ngủ của Dillow hướng bên trong xem, nhìn thấy Jimmy nằm nhoài trong lồng ngực ngủ Dillow, không khỏi đỡ ngực cảm giác nơi này có chút giả tạo, người nhà Jimmy vạn nhất tìm đến bắt Dillow nhà bọn họ phụ trách...
Lindsay đi tới cửa, nhẹ giọng nói: “Vương hậu điện hạ, hiệu trưởng các hạ tới, đang ở phòng khách chờ ngài.”
“Phụ thân?” Sở Du Nhiên nhất thời nở nụ cười, đây là nhịn không nổi?
Sở Du Nhiên theo bản năng đóng kỹ cửa lại, bộ dạng che giấu bí mật khi con trai làm chuyện xấu, Lindsay nhìn sắc mặt đỏ ửng của cậu, rất muốn nói: Vương hậu điện hạ, Dillow điện hạ cái gì cũng không làm, chỉ là trong sạch hai đứa nhỏ vô tư ngủ một giấc, ngài không cần cẩn thận như vậy.
Sở Hồng Vũ cuộn lại chân, tư thế ngồi tao nhã lại mang một tia bĩ khí, ông thấy Sở Du Nhiên đi tới, câu lên khóe môi híp híp mắt, hướng con trai ngoắc ngoắc đầu ngón tay, liền vỗ vỗ vị trí bên người chính mình: Ngồi nơi này!
Sở Du Nhiên cười híp mắt ngồi ở đối diện Sở Hồng Vũ, địa phương tốt có thể nhìn thấy biểu tình của đối phương, “Con ngồi nơi này tốt vô cùng, con nghe nói cha buổi trưa không ăn cơm, lại uống rượu?”
Sở Hồng Vũ hít sâu một hơi, không nhịn được nói: “Con làm sao lại quản cha uống rượu? Đừng nói nhảm, thanh kiếm kia, cho cha dùng một chút.”
“Đó là đồ vật Caesar, cha làm ông nội sao lại cướp đồ vật đứa nhỏ như thế?” Sở Du Nhiên cho Sở hiệu trưởng một cái ánh mắt bắt nạt, đặc biệt ghét bỏ.
Vừa nghe có người cướp đồ vật của chính mình, Caeser bị Asa khét móng vuốt liền dừng lại bước chân phản kích, không hiểu đứng ở chân tường hướng bên này nhìn: Cướp cái gì của ta?
Nhìn thấy Sở Hồng Vũ, Caesar ba kỷ ba kỷ chạy tới, nhảy lên chân Sở Hồng Vũ, cao quý lãnh diễm ngồi xổm xuống, bất động. Sở hiệu trưởng ôm cháu trai, chờ đợi tiểu bảo bối ôm chính mình chà xát, nhưng đáng tiếc, Caesar hoàn toàn không có ý đó.
Vốn là chờ đệ đệ trở lại tiếp tục đại chiến Asa chờ a chờ a, không có đợi đến Caesar trở lại, tò mò chạy đến tìm, vừa nhìn thấy Sở Hồng Vũ, Asa trong nháy mắt tinh thần, vèo một cái nhào tới, cầm lấy quần áo sau lưng Sở Hồng Vũ, leo lên nắm lấy tóc ông ngoại, lấy ra móng vuốt vò vò.
Sở Hồng Vũ đem Asa từ phía sau lấy ra, thả vào trong ngực, cùng Caesar đồng thời ôm.
Sở Du Nhiên vừa định nói cha như vậy không được, còn không đợi cậu mở miệng, hai đứa bé lại đánh nhau.
Asa đưa móng vuốt ba kỷ ba kỷ khét mặt đệ đệ, không chút lưu tình!
Caesar dùng cánh ba kỷ ba kỷ đánh đầu nhị ca, hoàn toàn không ngăn được!
Sở Hồng Vũ: “Đánh nhiều lần như vậy, làm sao còn chưa phân thắng bại?”
Sở Du Nhiên đỡ trán, chuyện này cậu cũng rất muốn biết, phải đánh tới khi nào mới có thê yên tĩnh “Nói đi, cha muốn thanh kiếm kia đi làm cái gì? Muốn theo người đánh nhau?” Sở Du Nhiên chỉ có thể nói sang chuyện khác.
“Cha muốn đi tìm mẫu phụ con.” Sở Hồng Vũ sắc mặt là nghiêm túc từ chưa từng có, một bên xoa lông cho Caesar, trong mắt thần sắc dị thường ôn nhu. Loại thần sắc hoài niệm kia, khiến Sở Du Nhiên đều không thể phản bác.
Trầm mặc một lúc lâu, Sở Du Nhiên thở dài, “Con cùng đi với cha, cha chờ con mấy ngày.”
“Con đi làm cái gì?” Sở Hồng Vũ nhìn Sở Du Nhiên thân thể bé nhỏ đơn bạc này, khó được không có ghét bỏ, “Nơi đó lạnh như vậy, thân thể con không chịu được.”
“Con khi còn bé nhưng là ở nơi đó mười mấy năm, con làm sao không chịu được?” Sở Du Nhiên phi thường bướng bỉnh, thực sự không yên lòng Sở Hồng Vũ một người rời đi, vạn nhất có chuyện gì ông không muốn trở lại làm sao bây giờ?
“Nơi đó là biên cảnh, không an toàn, không cho phép con đi.” Thái độ của Sở Hồng Vũ cũng rất kiên quyết.
Sở Du Nhiên chà chà vài tiếng, để Lindsay rót chén trà cho cậu, một mặt lạnh nhạt ngồi ở đối diện Sở Hồng Vũ uống trà ngắm phong cảnh, hiển nhiên dùng trầm mặc phản kháng.
Sở Hồng Vũ không khỏi giận dữ cái tính khí này của Sở Du Nhiên, đại miêu nhãi con nói cái gì nó đều nghe, ông nói cái gì này hùng hài tử đều phản bác, khi còn bé cần phải đánh cái mông nó mấy lần, cho nó biết ba ba cũng là có tính khí!
Sở Du Nhiên cuộn lại chân, cẳng chân mảnh khảnh lay lay, đặc biệt nhàn nhã, hoàn toàn không thấy Sở Hồng Vũ tức giận đến đỏ mặt.
Cuối cùng, Sở hiệu trưởng bị tức chạy.
Trước khi đi đem hai tiểu bại hoại cũng ôm đi.
Nhìn cháu trai, so với con trai khôn hơn.
————
Asa cùng Caesar là bị Wells ôm trở về, Sở Hồng Vũ xế chiều đi tìm Wells nổi nóng, thuận tiện đem hai đứa cháu trai ném ra, hai thằng nhóc ở quân bộ chiếm một chút địa bàn, chạng vạng bị phụ thân một tay một đứa xách trở về.
Chính là xách, không phải ôm.
Sở Du Nhiên vừa nhìn hai đứa con trai khó chịu khuôn mặt nhỏ vặn vẹo, nhanh chóng nhận lấy, nặng trình trịch ôm vào trong ngực, lại nhìn Wells gương mặt lạnh lùng cùng ghét bỏ, theo bản năng hỏi hắn: “Hai người bọn họ gây rắc rối?”
Asa cùng Caesar nhanh chóng hướng trong lồng ngực của Sở Du Nhiên, trong lồng ngực mẫu phụ mềm mại, phụ thân nổi nóng thật là đáng sợ.
Wells đưa tay đem hai tiểu bại hoại bắt tới, ném cho Linsday đứng một bên, “Tắm cho bọn nhỏ, tắm ba ngày biến!”
Lindsay ôm hai tiểu hoàng tử nhanh chóng chạy.
Sở Du Nhiên cười tiếp nhận áo khoác Wells, vuốt thẳng chỗ bị nhăn nheo phía trên, ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy? Bọn nhỏ có phải làm cái gì chọc anh tức giận hay không?”
Wells vẫn tức giận, rất muốn đem hai tiểu bại hoạ kéo trở về đánh cái mông một trận.
“Tại phòng hội nghị của ta chiếm địa bàn, ngay cả sĩ quan biên cảnh đều có thể nhìn thấy phát sóng trực tiếp.” Wells ôm vai Sở Du Nhiên, đem người ôm tới hôn cái trán một cái, tâm tình hơi hơi hòa hoãn. Hai hùng hài tử này thật là làm cho hắn dễ dàng tức giận, cũng không biết làm sao sinh, Dillow khi còn bé không có bướng bỉnh như thế, hai đứa nhỏ này nhất định là giống quả cầu lông!Wells trực tiếp xác định, hoàn toàn không có nghĩ sâu.
Sở Du Nhiên híp mắt nhìn đối phương, “Luôn cảm thấy anh đang mắng em.”
Wells bật cười, “Ta mắng em làm cái gì, rõ ràng đang khen em đáng yêu.”
“Ngược lại đều là con trai anh, còn có một đứa là từ bên trong khuôn mẫu của anh sinh ra, giống anh đến trăm phần trăm, bọn họ nghịch ngợm, cũng chỉ có thể là lỗi của anh, trên rễ có vấn đề.” Sở Du Nhiên cười híp mắt trình bày quan điểm của chính mình, thành công nhìn thấy khóe miệng Wells co rút, hài lòng ôm quần áo đối phương về phòng ngủ.
Tìm ra một bộ áo quần ở nhà, đưa cho người phía sau theo tới, Sở Du Nhiên hỏi: “Phụ thân là không phải đi tìm anh phiền toái? Lại muốn ồn ào rời nhà trốn đi?”
Wells cởi nút áo quân trang trên người, thay đổi quần áo Sở Du Nhiên đưa cho hắn, bỗng nhiên cảm giác cả người buông lỏng, khí thế trên người nhu hòa xuống, càng thêm mấy phần lười biếng. Hắn cười nói: “Em không cần coi ông giống như đứa nhỏ, biên cảnh nguy hiểm, em không thể đi.”
“Em chính là không yên lòng một mình ông ấy đi ra ngoài.” Sở Du Nhiên sửa lại một chút cổ áo cho Wells, ôn nhu thay đối phương buộc lên nút buộc, khẩu khí có chút bất đắc dĩ, “Anh cũng biết, em sợ tâm ông ấy không còn lo lắng, đi sẽ không muốn trở về.”
“Ai nói phụ thân không có lo lắng?” Wells chỉ trỏ mũi Sở Du Nhiên, sắc mặt nghiêm túc nói: “Lo lắng không phải ở đây sao? Đây là quốc bảo, mấy cái thủ đô đế quốc đều không đổi được.”
Sở Du Nhiên hơi đỏ mặt, vuốt ve móng vuốt lớn trên lỗ mũi, “Làm mò.”
Wells mỉm cười cúi đầu, nhẹ nhàng hôn miệng Sở Du Nhiên, ý xấu cắn cắn, không quản cùng nhau bao lâu, thời điểm quả cầu lông đối mặt với hắn vẫn là mặt đỏ tim đập, mãi mãi cũng đáng yêu như thế.
Biết được phụ thân đã trở lại, Émile vèo vèo chạy đến tìm phụ thân ôm một cái, kết quả mới vừa tới cửa liền bị Dillow phía sau đuổi theo một móng vuốt nhấn giữ, báo nhỏ nghiêm túc che đôi mắt đệ đệ, đem đệ đệ tha đi, “Không nên đi xem, cay đôi mắt!”
Émile giãy dụa, không hiểu vì sao kêu cay đôi mắt.
Dillow hống hắn: “Ca ca dẫn em đi chơi bong bóng.”
Émile lực chú ý bị bong bóng dời đi, thành công bị Dillow mang đi, Đại hoàng tử điện hạ bước chân mèo đặc biệt uy vũ: Quản tốt đệ đệ vân vân, rất đơn giản có đúng hay không!
Asa cần nhờ đánh!
Émile cần nhờ dỗ!
Caesar giống nhau không chủ động gây sự, gây sự đều là Asa trêu chọc, đồng thời đánh là được rồi!
Bị Wells rót một trận thuốc mê, Sở Du Nhiên đột nhiên liền không lo lắng, sau khi cơm nước xong đem thanh trường kiếm màu đỏ lấy ra, dùng mảnh lụa tỉ mỉ lau. Cho dù không có dị năng truyền vào, mặt trên như trước mơ hồ toả nhiệt, Sở Du Nhiên trêu nói: “Không trách cha muốn ôm thanh kiếm này rời nhà, bên kia lạnh như vậy, cha ôm vào trong ngực sưởi ấm.”
Wells không hề áp lực trong lòng gật đầu, quả cầu lông nói đều đúng.
Rất hài lòng thái độ của Wells, Sở Du Nhiên vui vẻ từ bên trong không gian lấy ra ba quả cầu lông, một đen một trắng một đỏ, không hổ là đồ chơi, đem ba cái làm giống y như thật, Sở Du Nhiên liền đem ba quả cầu lông này treo ở trên chuôi kiếm, cười híp mắt nói: “Chỉ cần thấy được bọn nhỏ, ông ấy sẽ nghĩ phải trở về, tâm can cũng phải run rẩy.”
Wells tiếp tục gật đầu vợ mình nói luôn luôn đúng, vợ mình vui vẻ là được rồi.
Một người nói, một người phù hoạ, bầu không khí đặc biệt hòa hợp.
Liền tại lúc này, liền nghe bên ngoài bùm bùm nhất đốn vang, kèm theo tiếng Dillow gào thét, ba đứa nhỏ mập mạp xí xô xí xào chạy vào, tất cả đều hướng bên người Wells trốn. Rất tốt, đều biết bên trong cái nhà này ai là người có giá trị vũ lực nhất!
Thời gian trong chớp mắt, một đứa đứng ở trên vai phải của Wells, một đứa đứng ở trên vai bên trái, đỉnh đầu còn nằm úp sấp một đứa, ba huynh đệ tập thể quay đầu trông cửa, đại ca đuổi tới? Làm sao còn không có đuổi theo?
Wells thở ra một hơi, gương mặt không thể làm gì.
Sở Du Nhiên mất công tốn sức đem thanh kiếm cất vào, đã thấy Caesar thu một tiếng, từ trên bả vai phụ thân nhảy xuống, hai ba lần nhảy đến trên đùi Sở Du Nhiên, dùng cánh vỗ vỗ thanh kiếm kia, trong con ngươi đen láy chợt lóe ánh sáng ngạc nhiên, sau đó tiểu bàn tử liền duỗi ra cánh, ôm lấy, của ta!
Sở Du Nhiên: “...” Đây chính là đôi mắt nhìn chuẩn xác trong truyền thuyết?
Caesar hai cái cánh ôm kiếm của ông ngoại không buông tay, vừa nhìn chính là muốn chiếm lấy, Asa vừa nhìn thấy đồ chơi mới đệ đệ tìm được, chạy tới ngửi một cái, không thế nào cảm giác hứng thú dùng móng vuốt dán hai lần, vẫn là đối với ba quả cầu lông dính ở chuôi kiếm cảm thấy hứng thú hơn.
Vốn đang lo lắng bọn họ sẽ tranh đoạt đánh nhau Sở Du Nhiên xem choáng váng, “Không thích?”
“Thuộc tính bất hòa, nó khẳng định không thích.” Wells đem thanh bội kiếm màu đen lấy ra, trực tiếp xuyên trên đất, đem sàn nhà đâm thành cái hang lớn.
Asa lại giống như bị hấp dẫn, chạy về đến vừa trảo vừa cào, còn có thể biểu diễn thuận theo bò bò, Wells chuyển nhập dị năng, thân kiếm liền bắt đầu biến sắc, thời điểm bảy loại dị năng đồng thời lóe lên lại như một đạo cầu vồng, xinh đẹp khiến người ta không dời nổi mắt.
Asa ôm trường kiếm không vung móng vuốt, vui vẻ run lỗ tai, nhưng mà Caesar chỉ là liếc mắt nhìn, đối với đồ vật nhiều sắc màu phi thường xem thường, chính là dùng cánh ôm thanh kiếm không vung!
Dillow dính một thân nước mặt tối sầm lại đi tới, nhìn chung quanh một chút, cắn răng từ trong hàm răng bỏ ra hai chữ: “Asa!”
Asa đuôi run lên, trong nháy mắt bò lên trên vai phụ thân, nắm lấy tóc phụ thân, một mặt ngoan ngoãn.
Dillow vô cùng tức giận, nắm lông ở đỉnh đầu của chính mình, thoạt nhìn muốn mang theo Asa đánh đòn, “Có phải là đệ đổ keo dán vào sữa tắm hay không?”
Asa lắc đầu.
Dillow cười lạnh, “Không phải đệ?”
Asa tiếp tục lắc đầu.
“Không phải đệ sao đệ lại chạy?” Dillow giống như giận điên lên chỉ vào đỉnh đầu của chính mình, thật vất vả tách ra lông dính vào lỗ tai, trời mới biết bé cắt bỏ nhiều lông thế nào, không biết báo tử lông ngắn sao? Hiện tại tiểu bại hoại dĩ nhiên không thừa nhận, “Không phải đệ chẳng lẽ là Émile?!”
Sở Du Nhiên: “Ha ha ha ha ha...”
Wells: “Chà chà, trọc.”
Dillow nhe răng, ba tiểu tử sợ rắc rối đều ném đồ vật bên trong móng vuốt bạt mạng chạy, Dillow liền từ phía sau đuổi theo, thế tất bắt bọn họ lại làm cho bọn họ biết đến uy nghiêm của đại ca.
Tuy rằng, đại ca vì xóa keo dán, đỉnh đầu trọc xoa một đám lông.
Ngày thứ hai, thời điểm Dillow đi ra trên đầu đội một cái mũ hình quả dưa hấu, vì che khuất đỉnh đầu trọc một chút xíu, đại điện hạ cũng là rất chú ý hình tượng bản thân.