Chương 71: Buổi học nấu ăn
|by Liêu Phong: someone yours till eternity
Sau khi chọn được hoạt động sẽ tham gia là nấu ăn, bước tiếp theo cũng khiến Hoài Trông, Đức Hải và Bé Thơ đau đầu không kém. Suy nghĩ mãi cũng chẳng chọn được ý tưởng gì vừa độc đáo vừa có tính hiệu quả cao. Đức Hải thở dài, bắt đầu ngã lưng xuống sàn, vì bọn họ đang ngồi trong quán nước theo phong cách Nhật nên không có ghế.
Hoài Trông ngồi ở bên cạnh cũng rầu rĩ không kém: “Cả buổi trời vẫn chưa nghĩ ra được.”
Bé Thơ đánh thật mạnh vào đùi của Đức Hải: “Mau ngồi dậy. Ở trong quán, người ta không cho nằm đâu.”
Đức Hải nhăn nhó, xoa xoa chỗ mới bị đánh: “Hay là chúng ta làm bánh rán đi. Chẳng phải Doraemon rất thích món này sao?”
“Trừ phi chúng ta là người máy.” Hoài Trông thấy ý tưởng này thật là chẳng đi về đâu được.
“Ai nói chứ?!” Đức Hải tràn đầy niềm tin: “Nghe này, tất cả chúng ta đều biết đến truyện Doraemon, đó là một phần tuổi thơ mà. Hiện tại, tụi mình có thể chọn chủ đề là Cho tôi một vé về tuổi thơ. Mình sẽ hóa thân thành Doraemon, Hoài Trông là Nobita, còn Bé Thơ là Xuka.”
Bé Thơ có vẻ quan tâm đến: “Rồi sau đó?”
“Sau đó, chúng ta sẽ bán cho học sinh và lấy tiền chứ sao nữa.”
“Có bình thường quá không?” Hoài Trông vẫn giữ nguyên lập trường.
“Nhưng ai sẽ biết làm bánh rán chứ?” Bé Thơ nghĩ đến vấn đề trọng tâm.
Vấn đề này đối với Đức Hải dễ như húp cháo: “Xời, đơn giản. Youtube và Google không tính phí.”
Hoài Trông lên án kịch liệt: “Cậu tưởng như thế là được à?” Rồi cậu chuyển sang mặt nghiêm túc, nhìn hai người còn lại: “Tớ có ý tưởng này. Có phải tất cả chúng ta đều sinh sống ở thành phố lớn không?” Đợi hai người còn lại gật đầu cậu mới tiếp tục: “Vậy chúng ta nên chọn những món gì đó mới mẻ so với chúng ta. Và tớ nghĩ ngay đến các món ăn dân dã miền Tây. Tớ thấy ẩm thực của họ khá là đặc sắc. Hơn nữa, mặc dù chúng ta đã được biết đến chúng thông qua truyền thông, nhưng chưa bao giờ thực sự được thưởng thức nó cả. Vì thế, tớ thấy chủ đề của mình nên là Về miền Tây.”
“Đúng lúc mẹ tớ cũng là người con của miền Tây.” Bé Thơ bún tay, cười, khởi sắc.
Đức Hải thì phản ứng ngược lại: “Tớ thấy cũng có gì hay hơn ý tưởng của tớ đâu.”
“Nhưng tớ lại thích hơn đó. Vừa gần gũi lại có thể quảng bá cho một trong các nền văn hóa nước nhà.” Bé Thơ nói.
Thế là với sự đồng ý 100%, dù trong đó có 1/3 có sự khiêng cưỡng, Bé Thơ nhanh chóng đăng kí với đoàn trường, vì trường có qui định các chủ đề ẩm thực của các lớp phải khác nhau.
Sau đó, cả ba cùng nhau phân công nhiệm vụ. Bé Thơ sẽ trao đổi với mẹ của mình và quyết định thực đơn sẽ bao gồm những món gì. Hoài Trông sẽ đảm nhận phần trang trí và quảng bá cho gian hàng, còn Đức Hải sẽ đóng vai trò là bảo vệ. Nghe xong bảng phân công, Đức Hải vô cùng bất bình: “Sao lại để tớ là bảo vệ chứ?”
“Hiện tại thấy không có vị trí nào khác cậu có thể đảm nhận nữa.” Bé Thơ nói.
Hoài Trông cười lớn: “Ý là cậu dư thừa đó.”
“Hai cậu giỡn có quá vô duyên không chứ?!” Đức Hải tức giận, giựt lấy bảng phân công, nhìn dòng chữ trên đó viết ‘Đức Hải: bán hàng’, mới ngạc nhiên: “Thì ra là cậu muốn chọc tớ giận.”
“Đam mê thôi.” Bé Thơ giựt lại tờ phân công, nói tiếp: “Hôm đó, cậu và Đức Hải vì là con trai nên sẽ đảm nhận phần hậu cần, tớ sẽ là đầu bếp chính nhé. Về mặt truyền thông, tớ nghĩ là Trông và Hải nên làm cùng nhau. Công bằng mà nói, Hải khá nổi tiếng và được lòng các bạn trong trường, nên nếu là người bán chắc chắn sẽ bán rất đắt.”
Nghe đến đây Đức Hải không khỏi tự hào muốn nổ banh mũi: “Rốt cục cậu cũng thừa nhận tớ.”
Nhưng có vẻ Bé Thơ đã trực tiếp bỏ qua: “Còn Hoài Trông, tớ nghĩ cậu có khả năng quảng bá tốt, chắc là gian hàng cần cậu để có thể đẩy mạnh hình ảnh. Hơn nữa, tớ thấy cậu và thầy Nam có hơi thân thiết, mình tận dụng hình ảnh của thầy ấy để câu khách cũng là một ý hay.”
Hoài Trông lại cảm thấy phiền não: “Ai thân đâu chứ.” Vốn dĩ đang tạm thời quên, tự dưng lại nhắc đến. Cậu mở điện thoại ra, trả lời tin nhắn của Phương Nam gửi 3 tiếng trước một cách cục ngủn.
Những ngày sau đó, cả ba bắt tay vào công việc của mình, rất nghiêm túc. Đức Hải thì ngày đêm chăm sóc cho nhan sắc của mình, lại tranh thủ lên mạng để tìm hiểu các vấn đề liên quan đến vị trí bán hàng. Chữ nghĩa nhiều nhưng cậu lại khá là thông suốt, đọc qua là hiểu ngay, nhưng sau nhiều ngày cậu nhận ra nguyên lí để bán hàng đắt khách ưu việt nhất vẫn là phải đẹp trai, đẹp trai và đẹp trai. Hoài Trông cũng vắt óc suy nghĩ ra cách trang trí gian hàng, rồi viết ra nội dung để thuyết minh về gian hàng. Cậu văn không hay chữ cũng bình thường, nhưng cậu tin rằng nội dung mình truyền tải sẽ chạm đến người ăn. Còn Bé Thơ có lẽ là người háo hức nhất. Từ nhỏ cô đã luôn ngưỡng mộ mẹ mình bởi tài nấu ăn tuyệt vời, đến bây giờ mới có cơ hội để học hỏi. Cô suy đi tính lại cuối cùng đã chốt lại danh sách các món ăn.
Như đã hẹn, ngày hôm nay cả ba cùng đến nhà Bé Thơ để được mẹ của cô hướng dẫn, cũng như làm thử để thử nghiệm xem thế nào.
Bước vào nhà Bé Thơ, Hoài Trông và Đức Hải dáo dác nhìn xung quanh. Cả hai đã từng vô số lần đứng trước căn nhà này chờ Bé Thơ đi học cùng, nhưng số lần đi vào bên trong thật sự rất ít, có thể đếm trên đầu ngón tay. Vì thế lần này cả hai cũng có chút bỡ ngỡ và tò mò.
Mẹ Bé Thơ bước từ trong bếp ra, trên tay mang theo mấy cái bánh khoai mì nướng: “Hai đứa ăn đi, chờ Bé Thơ đi mua đồ ở đầu đường xíu nha hai đứa.”
Hoài Trông đưa hai tay ra lấy, mặt hớn hở: “Dạ con cảm ơn cô.”
Đức Hải cũng không ngại ngần gì mà cầm lấy một cái, vừa ăn vừa nói, hai mắt cười tít lại: “Dạ con mê bánh cô làm nhất luôn.”
Mẹ Bé Thơ hỏi vặn lại: “Thế có mê con gái cô nhất không?”
Chỉ bằng một câu nói này Đức Hải như muốn nghẹn lại. Cậu đỏ mắt trong nụ cười trêu ghẹo của Hoài Trông và mẹ Bé Thơ. Cậu còn chưa biết chuyện gì thì Bé Thơ về tới, hỏi: “Hai người có chuyện gì mà cười vui quá vậy? Còn Đức Hải sao mặt lại đỏ như thế kia?”
Mẹ cô cầm lấy đồ, vừa đi vào bên trong vừa nói: “Mẹ khen con rể của mẹ dạo này đẹp trai quá thôi.”
Bé Thơ mặt cũng đỏ lên, làm mình làm mẩy: “Mẹ còn chọc con nữa mai mốt con không dẫn bạn về nhà luôn.”
“Dẫn Đức Hải về là được rồi.”
Ở bên ngoài, Hoài Trông và Đức Hải nghe vẳng vẳng ở bên trong bếp hai người nữ đang nói qua nói lại. Hoài Trông đánh nhẹ vào lưng Đức Hải ngồi bên cạnh: “Xem ra ai cũng biết hết cả rồi.”
“Gì chứ?!” Đức Hải cười thầm trong lòng. Cậu khoái muốn chết đi sống lại vậy á.
Mẹ của Bé Thơ nhìn vẻ bề ngoại có phần lạnh lùng và hơi khó tính, nhưng khi tiếp xúc lại thấy gần gũi đến lạ. Bà hướng dẫn cho cả ba người rất nhiệt tình từng công đoạn một, dù là chi tiết nhỏ nhất. Thỉnh thoảng lại còn pha trò, hoặc là kể chuyện ngày xưa, khiến cho buổi học nấu ăn hôm đó cực kì thú vị.
Cuối buổi, các món ăn được gắn mác chế biến bởi bếp trưởng Bé Thơ và phụ bếp Hoài Trông và Đức Hải đã được dọn lên. Hoài Trông cảm thấy tràn trề tự hào và thành tựu.
Cứ thế này, lớp của cậu chắc chắn giành giải nhất trong cuộc thi lần này!