Chương 82: Hiệu ứng tình yêu
|bởi Liêu Phong: someone yours till eternity
Tiếng gõ cửa dồn dập dần trở nên rõ ràng hơn trong thính giác của Hoài Trông hơn. Cậu mở mắt ra, trong người thấy uể oải, từ từ ngồi dậy, còn định vừa xoay xoay cổ vừa đi đến mở cửa thì cậu tá hỏa nhận ra sự tồn tại của Phương Nam ở bên cạnh. Với tốc độ ánh sáng, các giác quan của cậu đã hoàn toàn tỉnh táo để ý thức được tất cả những gì đã và đang diễn ra.
Giọng nói đầy hối thúc đi kèm tiếng gõ cửa: “Hoài Trông, con thức chưa? Tới giờ ăn sáng rồi.”
Hoài Trông nhanh trí nói vọng ra: “Dạ con thức rồi mẹ. Con đang thay đồ, mẹ xuống trước đi, con xuống liền.” Cậu cố gắng giữ cho giọng nói bình thường nhất có thể. Cậu áp sát tai vào cánh cửa, một lúc sau cậu nhẹ nhàng mở cửa, thò đầu ra bên ngoài để thăm dò tình hình. Khi thấy mẹ mình đã đi khỏi, cậu vội vàng đóng cửa lại, khóa trái, tất cả sự bình tĩnh không còn nữa, nhường chỗ cho sự hoảng hốt. Cậu phóng lên giường, lay lay Phương Nam vẫn còn đang say ngủ: “Dậy, dậy nào.” Thấy không có phản ứng, Hoài Trông đánh thật mạnh vào mông của anh ấy, nói: “Nhanh, thức đi nào. Chẳng phải đã nói sáng phải thức sớm để đi về sao, bây giờ lại thức trễ. Tiêu rồi, ba mẹ mà phát hiện thì ăn nói làm sao đây chứ?”
Thứ đánh thức anh không phải là cái đánh của Hoài Trông, mà chính là âm thanh càm ràm của cậu ta. Phương Nam nhăn mày nhìn Hoài Trông đang cầm đồ đồng phục chuẩn bị bước vào phòng tắm. Giọng nói của anh còn khàn đặc: “Bị phát hiện thì anh sẽ chịu trách nhiệm, em khỏi lo.”
Tiếng cười từ trong phòng tắm phát ra: “Bằng cách nào?”
Phương Nam từ lúc nào đã đứng ở trước của phòng tắm, anh có vẻ không được hài lòng lắm: “Thì cưới em chứ sao, để bảo vệ thanh danh của em.”
“Đương nhiên là em sẽ không cưới người nào phá hủy thanh danh của em rồi.” Giờ đây Hoài Trông có vẻ khá là bình thản.
Nhưng mà Phương Nam thì ngược lại. Anh liên tục gõ cửa và vặn vặn khóa cửa, có chút nóng lòng không chờ đợi được: “Anh nói nè, em có thể thay đồ bên ngoài mà, cần gì phải đi vào nhà tắm chứ? Lại còn khóa cửa nữa.”
Lúc này Hoài Trông mở cửa, đi lướt ngang anh, dành tặng cho anh một cái nhìn chầm chầm: “Anh bớt bớt giùm em. Mặc dù em đây trông mlem thật đó, nhưng anh cũng cần phải kiềm chế chứ. Không nghĩ anh lại là loại người đó.”
Phương Nam giả vờ ôm trái tim, diễn ra nét mặt đau đớn: “Loại người đó? Em lại đi nghĩ anh như vậy... Thật là tổn thương.”
Hoài Trông đứng trước gương, chỉnh chỉnh đầu tóc và trang phục. Nụ cười được phản chiếu trên tấm gương: “Này nhé, nếu anh mà quen em vì muốn làm chuyện gì đó không đàng hoàng với em thì anh có thể dừng lại được rồi đó. Đừng dạy hư em, em đây là trai nhà lành chính hiệu đó nhé.”
Tiếp theo, trong tấm gương phản chiếu hình ảnh Phương Nam đi tới, ôm Hoài Trông từ phía sau, khom người đặt cằm cọ cọ trên vai Hoài Trông, giọng nói nhẹ nhàng đến lạ: “Chẳng phải em cũng rất thích sao?”
Hoài Trông nhìn hình ảnh hai người đang lắc lư trên gương. Cậu có thể thấy được niềm hạnh phúc được thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt của mình. Kì lạ thay, nhịp tim của cậu không còn đập tán loạn mỗi khi ở gần Phương Nam nữa. Có lẽ giai đoạn bối rối khi gặp người mình thích đã qua rồi. Giờ đây, cậu tiến tới giai đoạn bình yên của trái tim, nghĩa là từng nhịp đập của trái tim sẽ trở nên ổn định hơn khi bên cạnh người yêu, và cậu sẽ cảm thấy yên lành hơn, một trong những tác dụng tích cực của tình yêu.
“Bây giờ em sẽ đi xuống dưới nhà ăn cơm, còn anh thì cứ ở yên trong phòng nhé.”
“Xe anh còn để ở dưới nhà, ba mẹ hỏi thì phải làm sao?”
Hoài Trông cười: “Anh thấy em bình tĩnh kiểu này thì là em đã có cách rồi. Anh đừng lo.” Cậu xoay người lại, nhìn về phía tủ đồ, nghiêm túc nói: “Giờ thì anh chui vào trong tủ trốn đi.”
“Tại sao?”
“Lỡ mẹ em lên bất ngờ thì sao chứ?”
Phương Nam khựng lại, quan sát Hoài Trông. Hoài Trông không kiềm được nữa mà mỉm cười: “Em nói giỡn thôi. Anh buồn ngủ thì ngủ nữa đi. Giờ em đi đó.”
Như một đứa trẻ con đòi mẹ, Phương Nam nắm chặt tay Hoài Trông cho đến khi cậu bước ra khỏi phòng cũng không nỡ rời. Mà biểu cảm quyến luyến cũng làm Hoài Trông thấy thương người đối diện thêm nhiều.
Hai người quen nhau cũng chưa đủ lâu, nhưng cậu tin chắc rằng tình yêu bản thân dành cho người yêu của mình tăng lên theo cáp số nhân hằng ngày.
Dưới nhà, ba mẹ đã ngồi chờ Hoài Trông từ nãy giờ. Cậu cảm thấy có lỗi: “Hôm nay cậu ngủ dậy trễ nên xuống trễ, ba mẹ cho con xin lỗi nhé.” Mày đúng là đứa con không ra gì, để ba mẹ phải chờ mày ăn cơm trong khi mày lại quấn quýt với ai kia ở trên phòng.
Mỹ Lệ cười, bới cơm cho Hoài Trông: “Đêm qua thức khuya học bài hả? Học hành có giờ có giấc, đừng cố gắng quá nhé.”
Hoài Trông không dám gật đầu luôn. Cậu hạn chế nói dối với ba mẹ nhất có thể. Cậu vờ như mới sực nhớ đến một chuyện, nói: “À mà ba mẹ, hồi khuya hôm qua thầy Phương Nam thực tập mà con kể ba mẹ đó, có đến nhờ con cho thầy ấy gửi xe lại nhà mình.”
Ba cậu bất ngờ: “Sao lại gửi xe nhà mình lúc khuya vậy con?”
Hoài Trông lắc đầu: “Này con cũng không biết nữa. Con có hỏi mà thầy ấy không trả lời.” Cậu muốn đón đầu trước. Tí nữa thì ba mẹ thế nào cũng phát hiện có chiếc xe của người lạ trong nhà, khi đó sẽ nghi ngờ nhiều hơn. Chi bằng mình cứ tự khai trước đi, hơn nữa không nên tìm ra một lí do để biện hộ, thế nào cũng có sở hở, bị hỏi thêm thì giấu đầu lòi đuôi. Cách tốt nhất là nói không biết tại sao.
Mẹ cậu hỏi: “Vậy khi nào thầy đến lấy lại xe? Lâu rồi mẹ cũng không gặp thầy ấy. À mà bà cụ lần trước sao rồi?”
Thế là ba mẹ cậu cũng không nghi ngờ gì, chuyển sang chuyện khác. Hoài Trông cảm thấy nhẹ nhàng trong chuyện này, nhưng lại thấy có lỗi với ba mẹ quá. Ba mẹ chắc là sẽ buồn lắm nếu biết con trai mình vì người con trai khác mà lừa dối họ.
Bình thường thì cậu sẽ là người ra khỏi nhà trước, nhưng hôm nay cậu viện cớ Đức Hải đến đón nên sẽ chờ thêm tí nữa. Ba mẹ cậu đi làm trước. Đợi đến khi ba mẹ đi khỏi rồi cậu mới lật đật chạy lên phòng. Khi vào trong thì đã thấy Phương Nam ngủ trên giường. Cậu tiến tới, cố gắng không tạo ra tiếng động, ngồi xuống bên mép giường, chống cằm nhìn anh ngủ. Dưới sự trợ giúp của ánh sáng và khoảng cách gần, cậu nhìn rõ từng đường nét trên gương mặt của Phương Nam, không khỏi cảm thán ngay cả ngủ cũng có thể đẹp đến như vậy. Ngay cả bớt đẹp trai đi anh cũng không thể sao?
Trong khoảnh khắc, cậu tự hỏi mình có thể ngồi ở đây cả đời để ngắm anh ấy ngủ sao? Dĩ nhiên là không rồi. Mình phải ngủ cùng anh ấy nữa chứ.
Một ngón tay đưa tới chóp mũi, đùa giỡn. Hoài Trông bị đánh thức. Cậu hoảng hồn nhìn đồng hồ, rồi lại thở phào khi thấy mình chỉ mới chợp mắt có mấy phút thôi. Định nói gì đó nhưng bị Phương Nam cản lại. Anh suỵt một cái, ra hiệu Hoài Trông yên lặng lắng nghe.
Phương Nam hỏi: “Em có nghe được tiếng gì không?”
“Có. Tiếng máy lạnh kêu.”
Phương Nam lắc đầu, chỉ chỉ vào bụng mình: “Là tiếng kêu của nó đó.”
Trước tiên, Hoài Trông đẩy Phương Nam vào phòng vệ sinh, đưa cho anh bàn chải và kem, đứng ở một bên hối thúc anh nhanh nhẹn lên. Tiếp theo, cậu dẫn anh xuống nhà, lấy đồ ăn còn lại khi nãy ra cho anh. Cuối cùng, cậu đòi Phương Nam đưa mình tới trường.
Thấy Phương Nam cắm cọc trên bàn ăn mãi không đi cậu mắng: “Được đưa em đây tới trường là vinh hạnh to lớn của anh đó nhé, còn không tranh thủ.”
Phương Nam chỉ tay vào má của mình: “Hôn ở đây đi rồi mình đi.”
Hoài Trông cắn răng, nghĩ hi sinh một chút mà không trễ giờ học thì cũng đáng. Cậu tặng anh một cái hôn má 1 giây, vậy mà anh lại tặng cậu 1 cái hôn môi bất ngờ. Cậu nhất thời không kiềm chế, đắm chìm trong đó tầm 3 phút rồi đẩy anh ra, mắng: “Miệng anh toàn mùi đồ ăn, lại đi hôn em.”
“Em có thể đi đánh răng lại.”
“Ai rảnh chứ hả? Trễ học tới nơi rồi!!”
Thực ra là cậu muốn lưu giữ lại hương vị đôi môi của Phương Nam.